Chương 33: Đoạt Đan Dược
Trong lúc hai người ngồi trong phòng đùa giỡn, buổi đấu giá cũng đã đến hồi kết.
Hàn Tư Yên cũng không lấy được viên Trúc Cơ Đan thứ hai, cạnh tranh quá mức kịch liệt, được đấu giá đến ba vạn bốn ngàn Linh thạch.
" Hắc y nhân đã rời đi, tiểu muội muội muốn đi xem náo nhiệt không ? " Hàn Tư Yên nhìn xuống phía dưới, thấy được hắc y nhân lén lén lút lút rời đi.
Hắn vừa đi xong, ở sảnh đấu giá không ít người cũng bám theo, có khi trên lầu Trúc Cơ tu sĩ đã biến mất cũng nên.
" Không hứng thú " Tử Nguyệt người ỉu xìu, nàng tốn thời gian tham gia đấu giá thế nhưng không mua được gì, đan dược không thấy đâu.
" Ngươi lười thật đấy, chuyện vui thế phải đi mới được " Hàn Tư Yên dự định lôi kéo nàng đi xem náo nhiệt.
Nàng vừa đứng lên trong người liền bay ra một chiếc ngọc bội màu xanh, bốc lên nhàn nhạt quang huy.
" Ừm, lão tổ ?" Hàn Tư Yên nói thầm, dùng linh thức quét vào ngọc bội.
" A a a thật phiền phức, ta chỉ mới ra ngoài nửa tháng thôi mà " Nàng phiền muộn hét lớn một tiếng.
" ? Tư Yên tỷ có chuyện gì sao " Tử Nguyệt bị nàng hét lớn một tiếng dọa đến đứng dậy, không hiểu gì hỏi.
Hàn Tư Yên buồn bực gãi gãi đầu, đem đầu tóc làm bù xù như một con nhím. Phát tiết xong nàng phiền muộn nói " Xảy ra chút chuyện, ta phải quay về rồi "
Đang vừa định nói tiếp, trong tay đang cầm ngọc bội bỗng nhiên bay v·út lên hướng về bù xù đầu đập mạnh.
" A đừng đánh, ta hiện tại liền đi. " Hàn Tư Yên vội vàng hét lên.
" Tử Nguyệt muội muội, không có thời gian nữa, thật xin lỗi. Sau này nhớ đến tìm ta á " Nàng vừa cùng Tử Nguyệt nói vừa bị ngọc bội đánh.
Hàn Tư Yên bị ngọc bội đánh đến phát bực, đưa tay chộp lấy nó, từ trong ngọc bội bốc lên cuồng phong bao quanh nàng, cuốn nàng ra khỏi cửa.
" ??? " Tử Nguyệt kinh ngạc nhìn đi như gió cuốn Hàn Tư Yên, à mà đúng là bị gió cuốn đi thật.
" À, ta giống như không biết Tư Yên tỷ ở đâu, vậy làm sao tìm ?" Tử Nguyệt dở khóc dở cười nghĩ đến.
Nhìn xem phía dưới đám người đang từ từ rời đi, nàng cũng đi xuống lầu lẫn vào đám người, rời khỏi Giám Bảo Các.
Trong phòng chỉ còn lại hai người thị nữ, hai người bốn mắt nhìn, cùng lúc nói .
" Muốn thử một chút không "
" a"
Ý tưởng lớn gặp nhau, hai người đỏ mặt lại gần, liền bắt đầu một tràng hôn môi.
" Ưm ưm "
" A "
Mặc kệ hai tên thị nữ đã bị bẻ cong. Tử Nguyệt đã đi khỏi Giám Bảo Các, nàng thẳng tiến về khu cửa hàng.
Sau lưng nàng xuất hiện một tên tái nhợt hắc y nam tử, đôi mắt tinh hồng mang theo ẩn ẩn hiện hiện hắc vụ, tóc trắng dài ngang eo, hai chân để trần bàn chân đạp đất.
Là Thi Vương, không biết hắn từ chỗ nào c·ướp một thân hắc y trang phục.
Bảo Đan Đường, cửa hàng này là một sản nghiệp nhỏ của Thiên Phong Tông, là một trong Tiểu Linh Vực Tứ tông Tam gia, nó uy danh hiển hách làm cho bình thường không ai dám đến cửa hàng này q·uấy r·ối.
Tứ tông Tam gia lần lượt là Khí Đỉnh Tông, Đại Nhật Kiếm Tông, Thiên Phong Tông, Dược Vương Tông. Tam gia bao gồm Vệ gia, Âu Dương gia, Tiền gia. Thiên Phong Tông dù cho gần áp chót, nhưng thực lực cũng không thể khinh thường.
Lúc này Bảo Đan Đường đại môn bỗng mở ra, hai thân ảnh một nam một nữ từ ngoài bước vào.
" Chào mừng đến Bảo Đan Đường, không biết tiên trưởng có ý định mua vẫn là bán " Một phàm nhân thị nữ thấy Tử Nguyệt cùng Thi Vương đi đến vội vàng tiến lên chào hỏi.
" Ngươi vẫn là ngủ một giấc đi "
Nghe tiên trưởng nói xong, thị nữ sắc mặt khó hiểu, không biết có ý gì.
Tử Nguyệt mặc kệ nàng hiểu không hiểu, giơ lên trắng nõn tay nhỏ, chặt nhẹ vào cổ làm đối phương ngất đi.
" Ngươi là ai ? nơi này là sản nghiệp của Thiên Phong tông, ai dám đến làm càn "
Nhìn thấy thị nữ ngã xuống đất, bên trong tu sĩ lập tức nhận ra không đúng.
" Luyện khí hậu kỳ ? " Tử Nguyệt hơi cảm giác chút liền nhận ra tu vi của đối phương.
" Đừng trách ta, Thi Vương xử lí hắn đi " Tử Nguyệt lẩm bẩm, nàng cũng không muốn g·iết hắn đâu, ai bảo nàng đánh không lại đây, chỉ có thể để Thi Vương ra tay.
" Uỳnh "
Không cho hắn có cơ hội dùng Pháp khí, Thi Vương tiện tay cho hắn một đấm. Thi Vương dù cho kiềm chế thực lực, nhưng Âm sát chi khí cũng không phải Luyện khí tu sĩ có thể đỡ nổi, chẳng mấy chốc sẽ bị ăn mòn đến c·hết.
Như chọc phải ổ kiến, từ trên lầu từng cỗ khí tức mạnh mẽ lao xuống.
" Tới hơi nhiều, cùng một chỗ giải quyết "
" Gào...." Thi Vương gầm nhẹ, trên ngươi bốc lên hắc khí hóa thành vô số tiểu xà.
" a a"
" ư"
Trên lầu tu sĩ vừa xuống liền bị tiểu xà từ miệng mũi tai chui vào, tiểu xà vừa vào đối phương lập tức té ngã sống c·hết không rõ.
Tiếu Nhạc là Bảo Đan Đường chưỡng quỹ, là Luyện khí viên mãn tu sĩ. Hắn rất thoải mái nằm trên ghế dựa ở lầu ba, bình thường khách nhân sẽ được tiếp ở phía dưới, chỉ có số ít tu sĩ thân phận cao quý mới cần hắn ra mặt.
Hôm nay Tiếu Nhạc nằm chơi cũng không yên không hiểu vì sao hôm nay mí mắt co giật liên tục, lại thêm cảm giác lạnh sống lưng nữa.
" Sẽ xảy ra chuyện gì sao, chẳng lẽ có người tập kích phường thị ?"
" Không thể nào, ha ha " Tiếu Nhạc tự nói tự cười, nụ cười có chút gượng gạo. Tu sĩ trực giác rất ít khi sai, mà nếu có người tập kích phường thị thật, vậy thì nơi bán đan dược như Bảo Đan Đường chính là mục tiêu hàng đầu.
" Vẫn là cẩn thận một chút " Đứng lên rời khỏi ghế, dự định đi chuẩn bị một chút.
" Ầm " Sau lưng bức tường bất ngờ nổ tung, một bàn tay tái nhợt từ đó chui ra hướng hắn vỗ xuống.
" Uỳnh " Tiếu Nhạc biến mất tại chỗ, không biết là b·ị đ·ánh bay đi nơi nào vẫn là bị chụp bốc hơi.
Không lâu sau Tử Nguyệt liền từ dưới lầu đi lên, trên tay nàng còn cầm không ít túi trữ vật, bên trong cất giữ tràn đầy các loại cấp thấp đan dược.
" Cao giai đan dược chắc phải nằm trên lầu ba " Nàng lẩm bẩm, nhìn quanh một vòng.
Lầu ba chỉ đặt vài chiếc tủ kính, bên trong nằm không ít chai chai lọ lọ đan dược.
Lấy lấy, không chừa một lọ nào, đan dược liên quan đến Linh hồn bị nàng đặt riêng một túi.
" Chậc chậc, đánh c·ướp thật đúng là làm giàu nhanh chóng, hèn chi nhiều như vậy tu sĩ thích giả danh ma tu đi chặn đường c·ướp g·iết "
Tử Nguyệt cảm thán một chút, nàng không chỉ c·ướp đan dược, mà còn được một nhóm lớn Linh Thạch, đủ để mua hai ba viên Trúc Cơ Đan đấy.
" Tiếp tục thôi"
Từng tòa cửa hàng đan dược b·ị c·ướp đoạt, một số tu sĩ cũng biết phường thị có biến, có người cả gan c·ướp đoạt cửa hàng.
" Ai gan lớn như vậy, dám trong phường thị đánh c·ướp "
" Kệ nó, không liên quan đến chúng ta. Hai ta đi vào xem có còn dư lại cái gì không, nếu có chúng ta liền bảo quản giúp bọn hắn đi "
Hai tên tu sĩ vừa định vào Bảo Đan Đường mua đan, liền thấy mặt đất nằm bừa bộn khắp nơi t·hi t·hể. Thấy tình huống không đúng, lại thấy cửa hàng không một bóng người, hai tên tu sĩ liền nổi lên tham niệm.
Tử Nguyệt cũng không thể quét sạch toàn bộ, nàng xem trọng là cấp cao đan dược. Bởi vì còn dư lại đan dược mà làm một ít tu sĩ đánh lên, phường thị bắt đầu hỗn loạn.
Lâm Gia cửa hàng, một vị thanh lãnh nữ tử lạnh lùng nhìn chằm một tên trung niên tu sĩ tra hỏi.
" Trong phường thị rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? "
" Vâng Lão tổ, ta tìm hiểu rõ ràng. Có tu sĩ đang đánh c·ướp cửa hàng đan dược trong phường thị.
" Ngoại trừ phàm nhân ra, tu sĩ không một người sống. Ta từ trong miệng một thị nữ biết được người c·ướp là một tên thanh y nữ nhân, còn rất xinh đẹp"
" Biết thực lực sao ? " Thanh lãnh nữ tử chính là Lâm gia trấn thủ phường thị Lâm Minh Tuyết, nàng tiếp tục dò hỏi.
" Không xác định, ít nhất cũng là Trúc Cơ tu sĩ "
Lâm Minh Tuyết sắc mặt khó coi, nhíu nhíu mày lại, nhanh chóng liền có quyết định.
" Mở ra trận pháp, vây lại phường thị, không cho phép ai ra ngoài"
" Ta đi tìm Thái Vũ Kiếm Tông nhờ hỗ trợ "
Lâm Minh Tuyết nói xong liền bay lên trời, bay về hướng Giám Bảo Các.
Cùng lúc phường thị trận pháp cũng mở ra, một lồng chụp tử sắc quang tráo bao trùm toàn bộ phường thị, nội bất xuất ngoại bất nhập, một con ruồi cũng vào không được.