Chương 25: Lúng Túng
" Biểu tỷ đừng nóng giận, vị cô nương này chúng ta lúc trước gặp qua một lần, ngươi không nhớ sao ?"
" Bởi vị cô nương này lần đầu tới Thiên Lâm phường thị, do đó ta chỉ là có lòng tốt muốn dẫn đường thôi, chứ không có ý gì khác " Lăng Phong Hạo vội vàng giải thích, giải thích chậm trễ hắn lo lắng mình sẽ b·ị c·hém mất.
" Thật sao ?" Lăng Thi Vận nghi ngờ nhìn xem hắn, xong rồi lại nhìn sang Tử Nguyệt.
" Ừm, trông có chút quen mắt, là lúc trước ở Hắc Phong Sơn chúng ta hỏi đường hai người kia sao ?" Lăng Thi Vận hướng về biểu đệ hỏi.
" Đúng vậy biểu tỷ, xem như có chỗ quen biết nên ta muốn hỗ trợ nàng chút ít thôi " Lăng Hạo Phong vội vàng tiếp lời.
" Cô nương, không biết tên ngu xuẩn biểu đệ này của ta, nói có đúng hay không ? " Lăng Thi Vận không nghe theo lời nói một bên của Lăng Phong Hạo, mà quay sang hỏi Tử Nguyệt.
Lăng Phong Hạo sắc mặt lo lắng, vẻ mặt cầu xin nhìn Tử Nguyệt, " Muốn c·hết, muốn c·hết. Cô nàng này mà thêm mắm thêm muối nói cho biểu tỷ, chờ về đến gia tộc, phụ thân còn không đem ta ném cho Hình Phạt trưởng lão giày xéo đến c·hết đi sống lại "
Nhìn xem vẻ mặt cuộc đời không còn gì luyến tiếc của Lăng Phong Hạo. Tử Nguyệt suy tư chốc lát cũng không vạch trần hắn, nàng định lợi dụng hắn để tìm hiểu rõ hơn về phường thị.
Nàng đối với tu chân giới vẫn là quá xa lạ, không có bao nhiêu hiểu biết, chỉ được thiếu gia nàng chỉ dạy đôi chút, nhưng kiến thức vẫn rất có hạn.
" Vâng Thi Vận tiểu thư, Lăng thiếu gia cũng chỉ là có ý tốt mà thôi "
Tử Nguyệt cười cười hướng Lăng Thi Vận biểu thị bản thân không ngại, không vấn đề gì, thật không biết nàng học từ ai tốc độ trở mặt rất nhanh.
Nghe thấy thế Lăng Phong Hạo vẻ mặt hơi kinh ngạc, lập tức phản ứng lại ưỡn ngực lên hướng về biểu tỷ của hắn, ý bảo " Thấy chưa ta đâu có làm gì sai ".
Trong thâm tâm Lăng Phong Hạo lại tự hỏi " Nàng giúp ta che giấu, chẳng lẻ nàng thích ta ?"
" Chắc chắn là vậy " Lăng Phong Hạo tự yêu mình nghĩ thầm.
" Vậy là tốt rồi, nếu hắn có gì không đúng, cô nương cứ nói với ta " Lăng Thi Vận hơi thở phào, biểu đệ làm cho nàng không bớt lo, còn may hắn còn chưa hỏng quá mức.
Mặc dù Lăng Phong Hạo che dấu rất tốt bằng vẻ bề ngoài bình phàm cùng khí chất thân thiện, nhưng nàng thế nhưng là biểu tỷ của hắn, từ nhỏ liền quen biết, sao có thể không biết hắn sắc tâm rất lớn.
Lăng Thi Vận thấy mọi chuyện êm xui, nàng nhìn qua Lăng Phong Hạo, sắc mặt lạnh xuống khiển trách.
" Gần đây trong gia tộc phong bình về ngươi cũng không tốt, ngươi vẫn là yên ổn một chút cho ta "
" Ta đi trước, còn ngươi đã nói giúp đỡ, vậy thì đưa vị cô nương này vào phường thị đi "
" A đúng rồi, xin hỏi cô nương xưng hô thế nào ? nói chuyện nãy giờ mà ta vẫn chưa được biết " Lăng Thi Vận giờ mới nhớ lại, liền hỏi.
" Ta gọi Tử Nguyệt, Thi Vận tiểu thư nếu có việc xin cứ tự nhiên " Tử Nguyệt đáp lời.
" Vậy ta liền đi trước một bước "
Lăng Thi Vận nói xong liền yểu điệu phóng lên cao, cả người khí chất thanh lãnh, siêu phàm thoát tục lại thêm vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn tạo nên một khung cảnh tráng lệ, nàng hóa thành một đạo độn quang hướng Thiên Lâm sâm lâm bay đi.
Nhìn thấy Lăng Thi Vận chắc chắn đã đi xa, Lăng Phong Hạo quay lại nhìn xem Tử Nguyệt nói.
" Đúng rồi Tử Nguyệt cô nương, phía sau ngươi vị đạo hữu này là.... " Lăng Phong Hạo cảnh giác nhìn phía Thi Vương.
" Mặc dù hắn ăn mặc trông hơi kỳ quái, nhưng cũng đủ anh tuấn phải cẩn thận hắn, dù sao chỉ thua ta một chút" Lăng Phong Hạo trong lòng tự mình đắc chí.
" Một vị bằng hữu mà thôi, Lăng thiếu gia chúng ta vào phường thị được chưa "
Tử Nguyệt lập lờ nước đôi không muốn nói rõ ràng, lại quay sang hỏi ngượ lại Lăng Phong Hạo.
" Tử Nguyệt cô nương, ta nói được thì làm được, chúng ta đi vào thôi " Nói xong hắn liền đi trước một bước.
Tử Nguyệt đi theo sau hắn bước vào trong sương mù, nàng nhìn thấy Lăng Phong Hạo đem linh khí bao trùm thân thể thì cũng học theo hắn, linh khí vừa ra sương mù lập tức tránh lui.
Càng đi sương mù càng thưa thớt, chút ít âm thanh huyên náo từ bên trong truyền đến.
Đợi xung quanh sương mù đã hoàn toàn tan biến cũng đã đến phường thị, Tử Nguyệt bước ra khỏi sương mù đập vào mắt liền là to lớn khí phái cổng đá phía trên có mấy chữ thật to " Thiên Lâm phường thị " cạnh cổng còn có một căn nho nhỏ nhà gỗ.
" Muốn vào trong phường thị mỗi người cần giao nộp một viên hạ phẩm Linh Thạch, nộp một lần có thể ở trong phường thị hai ngày ".
Ba người còn chưa tới gần từ trong nhà gỗ đã truyền ra âm thanh.
" cộc " Một vị lão giả đi ra, hắn trông già nua gầy gò, nhưng bước đi trông rất có lực.
Nhìn đi đến người lại là Lăng Phong Hạo, lão giả kinh ngạc nói.
" Lăng đạo hữu, ngươi không phải xong việc vừa đi ra sao ? sao giờ lại vào rồi "
Lăng Phong Hạo cười như gió xuân ấm áp nói.
" Ta vẫn còn chút chuyện chưa giải quyết "
" Lâ·m đ·ạo hữu, đây là Linh Thạch, tính luôn phía sau hai vị đạo hữu này nữa "
Lăng Phong Hạo tỏ ra thân sĩ cùng hào phóng đưa ra linh thạch.
" Đủ rồi, đây là phường thị tín hiệu phù lục, nếu như muốn ở thêm có thể thông qua nó thông báo, sẽ có người đến lấy Linh Thạch "
" Còn nữa một khi hết thời gian nó sẽ từ vàng chuyển sang đen, đến lúc đó nếu không đóng thêm Linh Thạch thì mời rời đi phường thị, còn có......"
Họ Lâm lão giả tiếp nhận đưa qua Linh Thạch, hắn liền lấy ra ba tờ màu vàng phù lục đưa cho ba người.
Hắn cũng nhắc nhở thêm một chút quy tắc của phường thị.
Lăng Phong Hạo không kiên nhẫn cắt đứt lời hắn " Được rồi Lâ·m đ·ạo hữu, ngươi nói những thứ này ta đều đã biết, chúng ta đi vào đây"
Họ Lâm lão giả nghe thế cũng không nói gì thêm, đem theo Linh Thạch đi vào nhà gỗ.
" Tử Nguyệt cô nương chúng ta trước hết đi tán tu khu giao dịch đi, nơi đó mọi thứ thiên kỳ bách quái đều có thể xuất hiện " Nói xong Lăng Phong Hạo liền bước vào trong phường thị, đi qua cổng đá hắn liền rẽ trái.
Đi chốc lát liền đến một tòa to lớn quảng trường, xung quanh khắp nơi là người, mỗi người trên thân đều tản mát ra chút linh khí, chỉ có số lượng rất ít ỏi phàm nhân, những kẻ này đều rất trẻ tuổi còn đi chung cùng trưởng bối, có lẽ là chỉ đi phường thị thêm chút kiến thức.
Xung quanh có người bày ra quầy hàng, đặt trên đó phù lục, pháp thuật, các loại sách vở, da lông xương cốt yêu thú. Còn một số không rõ tác dụng đồ vật như mảnh vỡ pháp khí, cổ xưa hư hỏng đan đỉnh, không biết tên kim thiết. Thậm chí có bán một ít không hiểu nổi đồ vật như không biết móc từ đâu ra cục đá to, phân của không biết tên yêu thú, kỳ quái khô héo cánh tay người, lọ đựng mắt người... Đúng là thiên kỳ bách quái thứ gì đều có.
" Ta Lăng gia ở phường thị này cũng có vài căn cửa hàng, đợi dạo xong nơi này chúng ta liền qua bên khu cửa hàng tham quan "
" Đúng rồi, mấy hôm trước ta cùng biểu tỷ vừa từ Lăng gia đem đến đây vài đầu Thanh Phong Ngưu, cho ngươi biết loại này linh thú là do Lăng gia một nhà độc đại, chỉ có ta gia tộc mới biết cách không chế nó như thế nào..."
" Thanh Phong Ngưu thế nhưng rất lợi hại, chỉ cần trưởng thành liền có thể phi hành sánh ngang Luyện khí viên mãn tu sĩ, ta gia tộc phải....." Lăng Phong Hạo vừa đi vừa ba hoa khoác lác, nói như thể gia tộc hắn mạnh mẽ cực kỳ, không gì không làm được, người người kính sợ.
Đột ngột không biết từ đâu đến âm thanh chói tai vang lên, làm Lăng Phong Hạo vẫn đang nở nụ cười xuân phong ấm áp cứng đờ lại.
" Thanh Phong Ngưu đã trưởng thành, xuất xứ từ Chu quốc, ai ra giá cao ta liền bán cho người đó " Một tên trung niên tu sĩ to miệng hét lên hấp dẫn không ít xung quanh tu sĩ. Bên cạnh hắn là một đầu to lớn thanh ngưu, trông cực kỳ ngoan ngoãn, xung quanh người nó bốc lên từng cơn gió nhẹ.
" Không ngờ lại là Thanh Phong Ngưu "
" Mấy hôm trước Lăng gia bảo các không phải vừa nhập hàng ba con sao, tên này mua xong lại bán à ?"
" Haha, vị đạo hữu này thật to gan, xem ra là muốn bán lấy giá chênh lệch đây mà. Hắn không sợ Lăng gia tìm đến sao. "
" Sợ cái gì, nơi này cũng không phải Chu quốc. Ở đây Thái Vũ Kiếm Tông mới là chủ, Lăng gia tính là cái gì, dù là long hay hổ chỉ cần dám đến liền phải cuộn mình lại, thành thành thật thật làm người "
Một tên thanh niên mang theo đại kiếm tu sĩ cười lạnh, nói đến có chút quá mức phấn khích. Bên cạnh đồng bạn của hắn vội vàng kéo hắn lại, nói nhỏ.
" Ngươi im miệng lại, muốn c·hết cũng đừng đem theo ta. Để Lăng gia người nghe được, đối phương còn không g·iết nổi chúng ta mấy con tôm nhỏ này hay sao "
Mang đại kiếm thanh niên lập tức biến đổi sắc mặt, hắn liếc nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai chú ý hắn vội vàng đem theo đồng bạn rời đi.
" Nhanh đi thôi " Hắn không đáng chỉ vì Lăng gia bảo các ăn chặn chút Linh Thạch, mà đem mạng nhỏ của mình ném đi.
Nơi xa Lăng Phong Hạo nên nghe được đều nghe xong rồi, sắc mặt hắn liên tục thay đổi.
Hắn lúng túng muốn c·hết nhìn xem Tử Nguyệt, vừa đem gia tộc khen đến thiên hoa loạn trụy xong xuôi, liền b·ị đ·ánh mặt "bốp bốp" làm hắn xấu hổ muốn tìm cái lỗ chui vào.