Chương 18: Tử Nguyệt
Hắc Phong Sơn động phủ.
Trong phòng khách, một cái thiếu niên móc chéo lấy chân, ngồi nhấm nháp một ly trà, trên bàn đá có đặt một bình trà. Đây là Yên Hồn Trà, Bạch Thần Vũ từ trong phòng vật liệu tìm ra một ít, lúc tìm thấy, nó được được đặt trong một đạo cấm chế bảo quản chống hư hỏng, nếu không qua thời gian lâu như vậy còn dùng được hay không cũng khó nói.
Trong khoảng thời gian này cũng quá mức kích thích, làm hắn thần kinh luôn luôn trong trạng thái căng cứng, liên tục như vậy làm hắn mệt không tả được.
" Cũng không tệ lắm " Uống vào một ly làm hắn cả người thoải mái, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
" Vù vù "
" Khục khục "
Bạch Thần Vũ còn chưa kịp uống chén trà thứ hai, ở giữa phòng bỗng hiện ra một đám hắc vụ, Thi Vương một tay nâng cổ Tử Nguyệt bước ra.
Nhìn thấy Tử Nguyệt sắp bị bóp c·hết, Bạch Thần Vũ đang uống trà đều muốn bị sặc, vội vàng đem trà nuốt vào liền đứng dậy.
" Ngươi làm trò gì, để người xuống mặt đất đi " Bạch Thần Vũ vội la lên.
" Bịch "
Thi Vương lập tức thi hành mệnh lệnh, đem Tử Nguyệt ném nằm xuống mặt sàn, người đều lăn lộn vài vòng.
"......." (ノ`Д´)ノ彡┻━┻
Bạch Thần Vũ trán nổi lên gân xanh, hắn cầm lên bàn đá liền hướng Thi Vương ném mạnh.
" Oanh " Thi Vương cũng không đón đỡ cứ như vậy để bàn đá đập vào người, chiếc bàn lập tức vỡ nát, đá vụn bay khắp nơi.
Đá vụn rớt hết, Thi Vương vẫn hoàn hảo vô khuyết đứng đó, hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Thần Vũ ( 。・_・。).
Nhìn một mặt vô tội Thi Vương đứng đó, Bạch Thần Vũ không biết nên nói cái gì cho phải. Vuốt vuốt trán, hắn lại cảm thấy đau đầu rồi.
" Sau này phải ra lệnh cẩn thận chút, nhỡ ra cái gì ngoài ý muốn, nó một quyền đem ta đánh nổ thì lại vui lắm "
Bạch Thần Vũ trong lòng hứa thầm, bất quá hắn suy nghĩ hơi nhiều, chỉ cần Linh Hồn Lạc Ấn vẫn còn, nó sẽ không bao giờ tập kích Bạch Thần Vũ, bất quá đáng lo ở chỗ sẽ tổn thương đến q·uân đ·ội bạn, như Tử Nguyệt lúc nãy chẳng hạn.
" Ui " Tử Nguyệt từ dưới đất đứng dậy, sắc mặt đau khổ, trên người không thiếu vết xướt, xương sườn đều gãy mấy cọng đây đều là nhẹ nhàng ném thôi, nếu ném thật nàng sẽ là một đống thịt nát, Thi Vương cũng đủ khủng bố.
Tử Nguyệt vừa đứng lên liền một mặt cảnh giác nhìn lấy Thi Vương, bất quá khi quan sát xung quanh, nàng liền thấy được người nàng ngày nhớ đêm mong trong suốt thời gian qua .
" Thiếu gia là ngươi à, ta tìm được ngươi " Tử Nguyệt nhìn thấy Bạch Thần Vũ liền đem Thi Vương ném sang một bên, vội vàng chạy về phía hắn.
" Ta cứ tưởng sẽ không gặp lại thiếu gia được nữa "
Tử Nguyệt mặc kệ trên người thương tổn, chạy đến liền ôm chặt một tay của Bạch Thần Vũ, hai mắt đỏ hoe đáng thương nhìn hắn, việc mất đi người thân nhất, đối phương sống c·hết thế nào đều không rõ ràng làm nàng trong thâm tâm vẫn rất sợ hãi, trước đây bị vây hãm nàng đều cố gắng kìm nén lại, hiện tại gặp lại, cảm xúc giống như nước chảy dâng trào ra.
" Ngoan ngoan, khóc cái gì, mau xem một chút v·ết t·hương " Bạch Thần Vũ vội vàng đem người kéo xuống ghế, sau đó lại xoa xoa đầu an ủi nàng.
Bạch Thần Vũ bất đắc dĩ, Tử Nguyệt nhóc con này bình thường vẫn rất bình tĩnh lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh, nhưng hắn lại thuộc về đặc biệt tình huống. Khi xưa lúc nàng ba tuổi cũng là lúc hắn vừa ra đời, thời điểm đó nàng liền được Bạch Thần Phúc an bài đi làm th·iếp thân thị nữ cho hắn, hai người từ lúc nhỏ liền chơi cùng, cùng sống chung đến lúc lớn, tình cảm có thể không thâm hậu sao.
Bạch Thần Vũ lôi kéo tay mềm của nàng, phía trên làn da trắng nõn có không ít vết xước đang rỉ ra li ti máu, hắn sờ sờ lấy v·ết t·hương, hơi suy nghĩ liền lấy ra một viên Liệu Thương Đan.
" A " Tử Nguyệt đột nhiên kêu đau một tiếng, người hơi cúi xuống.
" Ngươi thế nào " Bạch Thần Vũ một mặt không hiểu đem Tử Nguyệt kéo sát lại gần người.
Tử Nguyệt sắc mặt hơi nhăn nhó nói " Ta giống như gãy vài cọng xương sườn mất rồi, ui "
" A gãy xương à " Bạch Thần Vũ nghe tới gãy xương vô ý thức liền đưa tay hướng ngực của Tử Nguyệt mò đến, hắn cũng không có cái gì kỳ quái ý nghĩ chỉ là muốn sờ chút v·ết t·hương.
" Ưm... " Tử Nguyệt cảm giác tay của thiếu gia nàng mò lấy vị trí có chút không đúng, cả người cảm thấy có chút dị dạng, tăng thêm v·ết t·hương đưa đến đau đớn làm cả người nàng hơi run rẩy.
" a thật mềm, ngạch " Bạch Thần Vũ sờ sờ liền cảm giác có thứ gì hơi mềm mại, làm hắn sắc mặt có chút mất tự nhiên.
" A cảm giác thật tốt " Mặt dù đã biết bản thân chạm phải thứ gì, bất quá theo bản năng của nam nhân hắn vẫn là bóp nhẹ hai cái, bất quá nghĩ đến Tử Nguyệt nàng vẫn còn đang b·ị t·hương, liền nhanh chóng đem tay rúc ra.
Tử Nguyệt bị hắn mò cho sắc mặt đều hồng hào, nàng đem đầu hơi cúi xuống, bất quá khi thấy hắn đem tay rút ra nàng lại thấy có chút không nỡ, không nhịn được lại liếc trộm hắn.
" Tử Nguyệt, ngươi phục dụng viên này Thượng phẩm Liệu Thương Đan đi, ta giúp ngươi nhanh chóng luyện hóa "
Bạch Thần Vũ đưa tay rút lại xong, liền nhanh chóng đưa ra đan dược, một tay sờ sờ đầu nàng nói sang chuyện khác.
" A nha"
" À được phục dụng đan dược, phục dụng đan dược"
Nàng một đầu đều suy nghĩ bậy bạ, đột nhiên bị thiếu gia cho kêu lên, còn sờ lấy đầu làm nàng giật cả mình, vội vào ngẩng đầu lên cao giọng đáp lời.
" Ha ha " Bạch Thần Vũ nhìn xem Tử Nguyệt như bé thỏ trắng bị dọa sợ, sắc mặt hồng thấu, tâm tình liền vui vẻ hơn nhiều, miệng đều cười ra tiếng.
Nàng thấy thấy thiếu gia cười mình, làm nàng càng ngượng ngùng hơn, cuống quýt từ tay của Bạch Thần Vũ lấy đan dược. Nàng hít một hơi bình tĩnh lại tâm tình, đem trong đầu một chút ý nghĩ đẩy đi ra, chuẩn bị xong nàng liền xếp bằng ngồi trên sàn đá, đem đan dược nuốt xuống bắt đầu luyện hóa.
" A " Bạch Thần Vũ thấy nàng tự mình luyện hóa đan dược, mới chú ý tới nàng đã bước vào Luyện Khí Kỳ, bất quá cũng bình thường không vào Luyện Khí thì nàng đã sớm c·hết đói.
Bạch Thần Vũ cũng không định để nàng tự mình luyện hóa, lấy tu vi vẫn vững chắc Luyện Khí tầng một, luyện hóa Nhất Giai Thượng Phẩm đan dược thì bao lâu mới xong chứ ?.
Nghĩ nghĩ hắn bước đến, đặt một tay lên trán nàng truyền vào Linh khí cùng tinh thần lực nhanh chóng hỗ trợ luyện hóa đan dược.
Trên người Tử Nguyệt v·ết t·hương, dùng mắt thường đều nhìn rõ ràng nó đang nhanh chóng khép lại, rất nhanh liền biến mất không để lại bất kỳ vết sẹo nào.
Trong người xương sườn chỗ gãy nứt cũng đang nhanh chóng khôi phục, chốc lát liền hoàn toàn khỏi hẳn. Cả hai người cùng một lúc luyện hóa vẫn rất nhanh.
" Thiếu gia~~~"
Tử Nguyệt thở ra một ngụm hương khí, nhìn đến Bạch Thần Vũ, hai mắt nàng đột nhiên trở nên mê ly.
Nàng giống như quyết định cái gì trên miệng răng ngà khẽ cắn, nàng đứng thẳng lên nhìn chằm chằm hai mắt Bạch Thần Vũ.
Bạch Thần Vũ hơi ngước đầu lên có chút ngạc nhiên nhìn xem Tử Nguyệt, không hiểu nàng lại xảy ra chuyện gì.
Tử Nguyệt lấy dũng khí, hơi cúi người xuống,môi đỏ khẽ há liền hướng Bạch Thần Vũ đánh tới.
Bạch Thần Vũ chưa kịp nói gì liền bị một đôi mềm mại môi áp vào miệng, hắn hơi đứng hình chốc lát liền kịp phản ứng lại, hai tay đem hông nàng cho ôm kéo sát vào người, sau đó liền tham lam hút lấy đối phương mềm mại môi đỏ sản trong đó hương khí.
Cả hai người cứ như vậy ôm chầm lấy nhau, tham lam hôn môi đối phương.
Nhưng mà nơi đây cũng không phải chỗ riêng tư của hai người, Thi Vương một mặt vô cảm vẫn đang đứng một đống đằng kia.
Thi Vương nếu có đủ linh chí liền sẽ hét ầm lên " Đừng có xem ta là không khí, dám đứng trước mặt ta tú ân ái, tin hay không ta đem hai người các ngươi cẩu nam nữ đ·ánh c·hết" (╬◣д◢)
Thật đáng tiếc Thi Vương cũng không có tí linh chí nào, chỉ có thể trơ mắt, không lộ ra chút b·iểu t·ình nhìn bọn hon vung thức ăn cho chó.