Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Bảo Tiên Tôn

Chương 17: Xuẩn Manh Thi Vương




Chương 17: Xuẩn Manh Thi Vương

Lúc này bên trong Hắc Phong Sơn, Bạch Thần Vũ đang cùng Thi Vương đối chọi, cũng không biết được vì hắn mà bên ngoài xảy ra một hồi thảm cảnh.

Không biết đã trải qua bao lâu, cột đá cùng Thi Đan tiêu hao chiến cũng đi đến hồi kết, phía trên Thi Đan quang mang dần dần ảm đạm xuống, không tiếp tục bắn ra huyết hồng, hắc sắc quang mang, mà là bay về, chui vào miệng Thi Vương.

Thi Vương bị trói nằm trong quan tài, thân thể hơi vùng vẫy một chút liền không còn động tĩnh, cứ như c·hết máy.

Cột đá cuối cùng cũng đem huyết hồng hắc sắc quang mang cho đè ép tan biến, cột đá cũng đã tổn hại không ít bị nứt vỡ nhỏ lại một vòng, bay đến trên quan tài cứ như vậy trấn áp trên không trung.

" Choáng váng, mệt mỏi, đau đầu, thật muốn ngủ một chút " Hai bên đối kháng tiêu tốn thời gian không ngắn, làm Bạch Thần Vũ vừa mệt, vừa tiêu hao tinh khí thần quá mức.

" Hô, sắp kết thúc rồi, cố lên "

Bạch Thần Vũ cưỡng ép tỉnh táo lại, hắn bây giờ cũng không dám ngủ, nhỡ Thi Vương đột nhiên đầy máu phục sinh, tránh thoát đại trận, một quyền đem hắn đ·ánh c·hết, lúc đó hắn ở dưới âm phủ còn không khóc c·hết.

" Hiện tại liền khống chế Thi Vương "

Quá trình thuận lợi đến kỳ quái, hắn từ khống chế lại trong người Thi Vương tàn hồn, rồi lại lấy tàn hồn khống chế Thi Vương, làm xong lại đem Thi Vương thông qua Âm Sát Đoạt Linh Đại Trận cho luyện hóa, hắn cứ như vậy nhẹ nhàng liền khống chế lại Thi Vương, nửa đường luyện hóa không ra cái gì vấn đề .

Bạch Thần Vũ đoán có lẽ Thi Vương đã vận dụng cạn kiệt sức mạnh, do đó cũng không phản kháng được nữa.

" Ngủ ngủ " Cảm thấy mọi chuyện đã kết thúc, bản thân cũng rất an toàn, Bạch Thần Vũ liền mặc kệ đời, tại chỗ nằm xuống liền ngủ.

( ̄o ̄) zzZZ ( ̄ρ ̄)..zzZZ

" cộc, kẹt "

Nằm giữa phòng quan tài đã tổn hại nghiêm trọng, nó hơi run lắc kêu lên, cảm giác nó bất cứ lúc nào đều có thể sụp đổ.

Hóa ra là đã bị luyện hóa Thi Vương, nó từ trong đó hơi vung người đứng dậy. Cả người Thi Vương trông có vẻ hơi gầy yếu, phần thân bao trùm bởi huyết sắc đường vân, trên đó hơi lấp lóe một chút quang mang. Thi Vương mái tóc trắng dài theo gió bay bay nhìn vẫn trông rất tuấn lãng chỉ là biểu cảm có chút ngơ nhác cứng nhắc.



Thi Vương ngơ ngác liếc xung quanh liền thấy bay bay khắp nơi Âm Sát Châu, nó theo bản năng liền chộp lấy một viên nuốt vào người, " Ực " vừa nuốt vào trên người nó Huyết sắc đường vân liền lóe sáng lên.

Giống như cảm thấy ăn không tệ, Thi Vương lại lần lượt nuốt ba viên Thiên Sát Châu, có lẽ thấy đã đủ no nên nó không tiếp tục ăn, nó quay người đi đến nơi Bạch Thần Vũ đang ngủ.

Thi Vương bước đến trước người Bạch Thần Vũ, hai mắt cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn, à không đúng phải nói là nhìn y phục trên người hắn.

Thi Vương đem ánh mắt từ trên y phục của Bạch Thần Vũ chuyển đi, lại nhìn xuống cả người t·rần t·ruồng mình.

Thi Vương ánh mắt hơi chớp chớp lên, sau đó liền một mặt biến thái, à không một mặt vô b·iểu t·ình, hai tay ôm lấy Bạch Thần Vũ vào lòng đưa hắn đi đến trước quan tài, liền đem hắn đặt vào trong.

Làm xong Thi Vương liền lấy nhanh như chớp tốc độ đem trên người Bạch Thần Vũ quần áo lột xuống, chỉ chừa lại một đôi giày cùng một cái quần trong .

Thi Vương vừa c·ướp xong liền mặc vào, mặc vào y phục Thi Vương trông thiếu đi chút yêu dị, thêm một phần kỳ quái.

Thi Vương cảm giác bản thân vẫn rất đẹp trai, nó không b·iểu t·ình ngồi xuống xếp bằng, lẵng lẽ thủ hộ nó hiện tại chủ nhân.



------------

Ba ngày sau, nằm trong quan tài Bạch Thần Vũ cũng tỉnh dậy.

" Ư ư, a ? Sao lại lạnh như vậy ? " (゚Д゚?))

Bạch Thần Vũ vuốt vuốt mắt ngồi dậy, bỗng cảm thấy toàn thân thiếu thiếu cái gì, một cơn Âm Phong thổi nhẹ qua làm cả người hắn lạnh sưu sưu.

" Ta mẹ nó, áo của ta đâu ??? " Bạch Thần Vũ nhìn xuống liền phát hiện hắn áo không có.

∑(O_O;)



Bạch Thần Vũ cảm giác dưới người cũng lành lạnh, giật cả mình lập tức nhìn xuống " May quá, vẫn còn quần trong ".

Vuốt vuốt trên trán mồ hôi lạnh, lúc nãy hắn chú ý đến bản thân đang nằm quan tài.

" Chuyện gì xảy ra ". (゚Д゚??????))

Bạch Thần Vũ trên đầu xuất hiện một đống dấu chấm hỏi, lôi kéo lấy t·ê l·iệt cơ thể, hắn ngồi dậy, hắn nhanh chóng từ trong nhẫn trữ vật lại lấy ra môt bộ bạch y quần áo, mặc vào xong, liền cất bước đi ra quan tài.

Vừa đi ra quan tài, Bạch Thần Vũ liền thấy một cái dở dở ương ương tuấn lãng thanh niên ngồi xếp bằng, hắn tóc trắng dài kéo đến giữa người, mặt không chút b·iểu t·ình, buồn cười là hắn mặt áo quá ngắn lộ ra ngoài phần bụng, quần cũng cụt lủn.

Bạch Thần Vũ có buồn cười nhìn xem trước mặt Thi Vương.

" Haha ? ngạch bộ y phục trông thật quen ? " Rất nhanh nụ cười của hắn liền cứng đờ lại.

" Mẹ ngươi, sao ngươi lột y phục của ta " Bạch Thần Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn về Thi Vương hét lên.

"......." Thi Vương 乁( •_• )ㄏ

" ? " Bạch Thần Vũ

"......." Thi Vương .

Hai người hai mắt nhìn nhau một hồi.

(#`д´) (・_・”)

Lẫn nhau nhìn chốc lát, Bạch Thần Vũ suy nghĩ chút liền từ bỏ " Được rồi không cùng ngu xuẩn chấp nhặt "

Thi Vương hiện tại thật đúng là có chút xuẩn xuẩn, hiện tại hắn là bị khống chế bởi hoàn toàn bởi tinh thuần tàn hồn, tàn hồn lại b·ị đ·ánh vào Linh Hồn Lạc Ấn của Bạch Thần Vũ.



Thi Vương có thể nói là còn có ý thức tồn tại, có đôi chút năng lực suy tính cũng đã mất đi phần lớn ký ức, cùng lưu trữ lại đôi chút thói quen, như mặc y phục chẳng hạn.

Bạch Thần Vũ thử nghiệm hướng Thi Vương ra lệnh " Ngươi đi đem một tên thiếu nữ bị vây hãm trong Âm Sát Đoạt Linh Đại Trận cứu ra, đưa nàng đến chỗ của ta "

" Vút " Lời vừa ra khỏi miệng, Thi Vương thân ảnh nháy mắt tan biến tại chỗ.

" ? hắn có nghe hiểu không vậy " Bạch Thần Vũ một mặt không quá xác định.

" Kệ đi " Bạch Thần Vũ mặc kệ nó, quay người đi qua gần đó, lôi kéo lấy bị chọc thủng mấy lỗ Hắc Hùng Thi Khôi, cầm lên liền đem hắn ném vô trong Đại Trận, để hắn trong đó hấp thu Âm Sát chi khí, khôi phục lại v·ết t·hương.

" Lần sau quay lại có khi nó tấn cấp cũng nên "

Bạch Thần Vũ hướng về tốt suy nghĩ, liền quay đầu đi thẳng, hướng về phía phòng khách.

Lúc này bên trong lòng của Hắc Phong Sơn, Tử Nguyệt đang ngồi tĩnh tọa ở một mảnh đất trống, xung quanh khói mù đậm đặc quay quanh, dưới mặt đất đặt không ít đã sử dụng qua Hạ Phẩm Linh Thạch.

Tử Nguyệt xinh đẹp hai mắt hơi mở ra, thở ra một hơi khói mù, " Đói !! " cảm giác bụng có chút trống rỗng, nàng lập tức từ Túi trữ vật lấy ra một viên Tích Cốc Đan há ra môi đỏ liền nuốt vào bụng.

" Thiếu gia ngươi đang ở nơi nào vậy, có an toàn hay không ? "

Tử Nguyệt một mặt lo lắng, nàng vô lực nhìn chung quanh sương mù, nơi này nàng lúc đầu đã thử qua không thiếu cách, bất quá đi đi đi rồi lại về đến chỗ cũ.

Nàng vẫn cố gắng tìm cách để đi ra, nhưng mà trong một lần cảm thấy bụng kêu rên, nàng liền nhận ra một cái vấn đề rất lớn, trong túi trữ vật cũng không nhiều lương thực, mặc dù có Tích Cốc Đan nhưng cần phải bước vào Luyện Khí mới có thể luyện hóa.

" Ta nếu c·hết đói ở nơi này thì sao có thể tìm lại được thiếu gia đây, hắn có hay không đang tìm ta ? " Tử Nguyệt lúc đó hoảng loạn suy nghĩ như vậy.

Khi lấy lại bình tĩnh nàng liền liều mạng vận dụng số ít Linh thạch, cùng đan dược trong túi trữ vật tu luyện, trời không phụ lòng người, thiên phú nàng vẫn rất mạnh, trong vòng gần nửa tháng liền sơ nhập Luyện Khí tầng một, coi như giữ được một mạng, trong vòng một hai năm sẽ không c·hết đói.

" Cũng chỉ còn vài viên Linh Thạch, hiện tại ta nên làm cái gì " Tử Nguyệt khổ não suy nghĩ, bỗng nhiên trước mặt nàng khói mù vặn vẹo thành một đoàn.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một thân ảnh bao trùm bởi hắc vụ, nàng cảnh giác lập tức muốn lui lại phía sau, bất quá căn bản không kịp, một cánh tay tái nhợt mọc ra hơi ngắn móng vuốt, vừa hiện ra liền bóp lại nàng trắng nõn cổ họng.

" Khục " Tử Nguyệt bị bóp lấy cổ liền bị ho sặc sụa, bất quá cái kia thân ảnh không quan tâm, lôi kéo lấy nàng liền vặn vẹo biến mất.

Hai người vừa đi, nơi đây sương khói liền tan biến, đất đá không biết từ đâu xuất hiện, đem nơi này cho vùi lấp lại như chưa từng xuất hiện qua.