"Không, Mục Sâm không có giết người! Người là do tôi giết!" Lưu Hà kêu khàn cả giọng, "Hàn Lãnh là do tôi giết, tên ăn mày kia cũng do tôi giết! Tôi sẽ đền mạng cho họ, không liên quan đến Mục Sâm. Nó vẫn còn trẻ, còn con đường rất dài, cuộc đời nó không thể có vết nhơ như vậy!"
Lưu Hà dường như đã quyết định khai ra tất cả, bà ta ngồi xuống điều chỉnh tâm trạng của mình.
Lục Li ngồi xuống đối diện.
Câu chuyện của Lưu Hà rất dài, khiến tất cả người nghe đều thấy sốc.
Có vẻ bà ta đã chịu quá nhiều áp lực, rất nhiều chuyện giấu sâu trong lòng bà ta không định nói, nhưng bây giờ không nói thì mãi mãi sẽ không có ai biết được.
Lưu Hà kể lại từ lúc mới quen Hàn Lãnh.
Mẹ bà ta mất sớm, mẹ kế gả cho bố bà ta không lâu thì sinh được con trai, người lớn đương nhiên không dành nhiều sự quan tâm cho bà ta. Từ nhỏ bà ta đã độc lập, 18 tuổi thi đậu đại học hàng đầu, sau khi tốt nghiệp cố gắng bươn trải ngoài xã hội.
Trong mấy năm đi làm, bà ta cũng có đi xem mắt, không phải bà ta chê người ta không có nhà, mà người ta chê bà ta không phải người thành phố.
Sau này có đồng nghiệp giới thiệu Hàn Lãnh cho bà ta. Bà ta rất hài lòng việc Hàn Lãnh có nhà có xe, hơn nữa ông ta cũng không chê bà là người xứ khác, cũng không cần của hồi môn, ông ta lại đẹp trai, thế nên việc hôn nhân này cứ thế mà tiến hành.
"Tôi từng bị tổn thương tình cảm một lần nên chỉ nghĩ kết hôn là sống cùng nhau. Ông ta có điều kiện, tôi cũng đến tuổi rồi nên hai người cứ tiến đến. Nhưng khi thật sự bước vào hôn nhân, tôi mới nhận ra hôn nhân mà không có tình yêu thì chẳng khác nào nấm mồ. Ông ta không thích tôi, cũng không thích bất kỳ người phụ nữ nào, bởi vì ông ta là đồng tính. Tôi không kỳ thị giới tính, nhưng ông ta không nên vì tự do của mình mà kéo cuộc đời người khác vào bóng tối. Ông ta kết hôn sinh con để thực hiện nguyện vọng của bố mẹ ông ta, sau khi hoàn thành liền thoải mái ly hôn. Nhưng tôi thì sao? Tôi là vật hy sinh của ông ta! Không, cả tôi và con trai đều là vật hy sinh của ông ta! Tôi đồng ý ly hôn, nhưng điều kiện là hai bên phải cắt đứt mọi quan hệ, ngay cả con trai cũng phải đổi họ theo tôi. Ông ta yêu cầu tôi phải giả vờ hòa bình trước mặt mẹ chồng, tôi đồng ý. Tất cả đều nghe theo ông ta, tôi muốn xem kết cục của ông ta là thế nào. Tôi không muốn con trai biết mình có người cha đồng tính nên chưa bao giờ nhắc đến Hàn Lãnh. Thời gian đó ông trời đúng là đã rủ lòng thương tôi, tuy phải trải qua khoảng thời gian đen tối nhưng tôi lại có được đứa con ngoan, còn tìm lại được tình yêu. Hôn nhân sau của tôi không được chúc phúc, nhưng chúng tôi rất yêu nhau. Sau khi kết hôn, tôi còn sinh thêm được đứa con trai, cuộc sống của gia đình chúng tôi càng thêm hạnh phúc. Tôi từng ngây thơ cho rằng mọi khó khăn đã qua hết rồi, nhưng tôi không ngờ đây chỉ mới là mở đầu. Tôi phát hiện Mục Sâm càng ngày càng kỳ lạ, ban đầu nó chỉ ít nói, hướng nội mà thôi. Nó không thích ai vào phòng mình kể cả tôi, nó sắp xếp mọi thứ vô cùng ngăn nắp, trong phòng không có dính một hạt bụi. Ánh mắt nó nhìn em trai và bố nó cũng ngày càng kỳ lạ, tôi biết không phải mình quá nhạy cảm, mà là nó chắc chắn đã biết chuyện của Hàn Lãnh. Dần dần tôi phát hiện sự việc mỗi lúc một nghiêm trọng, nó không có bạn, còn có khuynh hướng bạo lực, thậm chí là thích con trai. Có Hàn Lãnh là ví dụ nên tôi rất để ý vấn đề này, Mục Sâm vừa bước vào tuổi dậy thì, biểu hiện của nó lại càng rõ. Tôi biết nó đang cố kìm chế, đang hoang mang, thậm chí thấy mình dơ bẩn. Tôi muốn nói chuyện với nó nhưng lại không biết phải mở lời thế nào. Ngay lúc này, tôi phát hiện Hàn Lãnh đang lén liên lạc với nó. Tôi như muốn nổi điên, nếu không phải do ông ta, Mục Sâm đã không thay đổi như vậy, chắc chắn là do gen di truyền của ông ta ảnh hưởng. Tôi đi cảnh cáo Hàn Lãnh, bảo ông ta tránh xa con trai tôi ra. Lúc ly hôn chúng tôi đã thỏa thuận rõ với nhau rồi, sau này phải cắt đứt liên lạc, con trai theo họ tôi, không còn liên quan gì tới ông ta nữa. Năm xưa tôi đã hết tình hết nghĩa, ông ta không thể mặt dày như vậy. Ông ta đồng ý, còn nói sẽ chu cấp cho chúng tôi một số tiền để Mục Sâm dùng khi lên đại học và kết hôn. Tôi không cần! Ông ta muốn dùng tiền để được thanh thản sao? Đừng hòng! Giải quyết xong Hàn Lãnh, tôi vốn định tìm cơ hội nói chuyện với Mục Sâm. Nó chỉ đang hoang mang ở tuổi dậy thì thôi, rất nhanh sẽ bình thường trở lại. Nhưng tôi còn chưa tìm được cơ hội thì lại nhận được điện thoại của Mục Sâm. Nó liên tục nói mình giết người rồi. Tôi hỏi rõ địa chỉ, bảo nó đừng sợ, ở yên chờ tôi. Khi đến nơi, tôi mới phát hiện người chết là Hàn Lãnh. Lúc đó tôi khiếp đảm, nhưng nhìn con trai mình run rẩy, tôi phải cố giữ bình tĩnh xử lý việc này. Tôi biết Mục Sâm chưa tròn mười tám tuổi, nhưng giết người không phải chuyện nhỏ, cuộc đời nó sẽ vì việc này mà để lại vết nhơ. Ý tưởng đầu tiên của tôi là xử lý thi thể nên tôi lập tức dọn dẹp hiện trường, đưa Hàn Lãnh lên xe. Tôi nói với Mục Sâm nhất định phải quên chuyện mình giết người, còn để nó xuống xe trước. Tôi lái xe lang thang, trong đầu thì suy nghĩ xem xử lý thi thể Hàn Lãnh thế nào mới có thể giúp Mục Sâm không bị nghi ngờ. Khi tôi tên ăn mày dưới cầu vượt, tôi bỗng nghĩ ra một cách. Vì tôi thường xuyên đi qua cầu vượt đó nên biết có một tên ngốc thân hình to cao giống Hàn Lãnh. Thế nên tôi quyết định giấu thi thể ở giếng cạn chỗ hẻo lánh. Tôi lái xe đến nơi thì trời đã tối. Tôi kéo thi thể Hàn Lãnh xuống xe, mới lôi đến cạnh giếng thì tôi phát hiện ngón tay ông ta đang cử động. Ông ta chưa chết! Tôi bắt đầu do dự, nếu tôi dừng lại kịp thời thì đã xảy ra chuyện ngày hôm nay. Nhưng tôi quá hận ông ta, nếu không có ông ta, Mục Sâm đã không có xu hướng đồng tính, nghĩ đến Mục Sâm, tôi lại hận không thể lột da ông ta. Ma xui quỷ khiến sao tôi nhặt tảng đá bên cạnh lên đập đầu ông ta. Một cái, hai cái... Cho đến khi ông ta chết. Tôi lột sạch quần áo trên người ông ta ra, cầm di động của ông ta đi, sau đó đẩy ông ta xuống giếng, sau khi xác định không có ai phát hiện mới lái xe bỏ đi. Về đến nhà, tôi thấy Mục Sâm vẫn còn sợ nên an ủi nó mấy câu. Người là do tôi giết, thi thể cũng do tôi giấu, không liên quan gì đến nó cả. Tôi bảo Mục Sâm buổi tối ngày 9 nhất định phải ở bên bạn bè của mình, tốt nhất là được camera ở nơi công cộng ghi hình lại. Trùng hợp là bạn của Mục Sâm tổ chức sinh nhật, bọn chúng hẹn nhau 20 giờ đi xem phim. Tôi tìm kiếm mấy ngày, lên kế hoạch vô cùng chặt chẽ. Ngày 9, tôi đến cầu vượt tìm tên ngốc to con kia. Cho hắn mấy trăm tệ, hắn liền ngoan ngoãn đi theo tôi. Tôi đưa hắn về nhà tắm rửa, sau đó đưa hắn đến ngoại ô. Tôi chuẩn bị sẵn đồ ăn có thuốc ngủ cho hắn, hắn ăn rất háo hức. Không lâu sau thì hắn hôn mê. Tôi dùng dây thừng siết cổ hắn, mãi đến khi hắn không còn mạch đập, lè lưỡi, tôi mới dừng tay. Tôi cởi hết quần áo của hắn ra, dùng acid xóa sạch vân tay vân chân của hắn, chỉ giữ lại tóc và móng tay. Sau đó tôi cầm búa đập nát mặt hắn, cho hắn phơi thây hoang dã. Tôi lấy di động của Hàn Lãnh tự gọi điện cho mình rồi tự cúp máy. Cuối cùng, tôi đốt quần áo của Hàn Lãnh, cố tình để lại thắt lưng và di động. Mọi việc xong xuôi, mấy anh nhanh chóng phát hiện ra thi thể, hơn nữa còn yêu cầu tôi cung cấp DNA của Mục Sâm. Tôi giao tóc và móng tay của tên ngốc kia cho các anh, các anh liền nghĩ người chết là Hàn Lãnh, thời gian tử vong vào khoảng 20 giờ đến 0 giờ ngày 9. Trong thời gian đó, Mục Sâm có chứng cứ không có mặt ở hiện trường, dù có thể nào mấy anh cũng không nghi ngờ nó. Nhưng tôi không ngờ Mục Sâm vẫn qua lại với Đường Bộ, còn suýt bị mấy anh bắt gặp. Nó còn lén tôi quẹt thẻ tín dụng của Hàn Lãnh, khiến các anh nghi ngờ. Chuyện tới nước này tôi đã thành thật khai báo, mấy anh thả Mục Sâm ra đi."
"Bà nói mình giết người thì phải có bằng chứng, tìm ra thi thể của Hàn Lãnh trước đã."
Lưu Hà đưa Lục Li đi tìm thi thể của Hàn Lãnh, xung quanh có vết máu còn sót lại. Khoa pháp chứng kiểm tra, chứng thực vết máu đó là của Hàn Lãnh. Ngoài ra, trong cốp xe của Lưu Hà còn phát hiện tóc của Lưu Ngọc Trụ.
Thương Dĩ Nhu tiến hành khám nghiệm tử thi, kết luận cuối cùng là nguyên nhân cái chết của Hàn Lãnh không phải nghẹt thở, mà vì mất máu quá nhiều. Tất cả điều này chứng thực lời Lưu Hà nói, bà ta mới là hung thủ giết Hàn Lãnh!"