Thời điểm khám nghiệm tử thi, Thương Dĩ Nhu đã phát hiện sau gáy nạn nhân có một vết sẹo dài do vật cứng gây ra. Tên ăn mày nói bản thân từng đánh nhau với Đại Lưu, hơn nữa còn cầm gạch đập đầu cậu ta cho chảy máu.
Trong quá trình điều tra, Lục Li có hỏi thăm sau đầu Hàn Lãnh có vết sẹo nào không nhưng không ai biết.
"Cảnh sát, tôi còn biết trước ngực Đại Lưu có nốt ruồi nhỏ, không to lắm, màu đen." Tên ăn mày nhớ thêm một chi tiết.
Quả nhiên Lục Li phát hiện trước ngực người chết có một nốt ruồi. Người này là Đại Lưu sao?
"Cảnh sát, tôi có được tính là lập công chuộc tội không? Tôi sẽ trả 200 tệ cho bà cụ kia, mấy anh thả tôi ra đi." Hắn năn nỉ.
"Cậu tưởng mình chỉ dính vào chuyện 200 tệ hả?" Lục Li bỗng trở nên nghiêm nghị, "Có tay có chân, IQ bình thường mà lại ở cùng mấy tên ngốc hả? Nói cậu không có vấn đề ai tin! Lưu Tuấn, dẫn hắn về phòng thẩm vấn, khả năng cao hắn có dính đến vụ án lớn nào đó!"
Tên ăn mày vừa nghe Lục Li nói vậy mặt mày liền tái mét, Lưu Tuấn mới hù dọa, hắn đã lập tức khai ra. Thì ra hắn tên Vương Tiến, quê quán ở khá xa Nam Giang, vì xây nhà mà xảy ra tranh chấp với hàng xóm, đánh người ta bị thương vào viện, hắn không trả nổi tiền thuốc men, phải ly hôn với vợ, lang thang ở bên ngoài.
Lưu Tuấn liên lạc với Cục Công An ở quê quán của hắn, đưa hắn về.
Bên này, kết quả đối chiếu DNA của Lưu Mục Sâm đã có, tuy trong dự kiến nhưng mọi người vẫn bị sốc. DNA của Lưu Mục Sâm hoàn toàn không trùng khớp với DNA của người chết. Điều tra đến đây, mọi người ai cũng đoán được kết quả này, nhưng không ai rõ tại sao Lưu Hà lại cung cấp mẫu tóc đo ra gần giống DNA của người chết chứ?
"Bây giờ có thể bắt Lưu Hà và Lưu Mục Sâm rồi!" Lục Li ra lệnh.
Đội hình sự đến nhà họ Lưu đưa hai mẹ con về, đồng thời khám xét nhà và xe. Trong xe bọn họ phát hiện được vài sợi tóc, lập tức đưa đến khoa pháp chứng kiểm tra.
Lưu Hà bị đưa vào phòng thẩm vấn số 2, thông qua camera có thể thấy bà ta cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
"Thẩm vấn Lưu Mục Sâm trước." Khúc Mịch nói.
Bọn họ cần thêm chứng cứ để khiến Lưu Hà không thể chối cãi.
Lục Li đồng ý.
Lưu Mục Sâm đang ngồi trong phòng thẩm vấn số 1, lúc này cậu ta bình tĩnh hơn lần trước, có lẽ ở nhà Lưu Hà đã trấn an cậu ta.
"Mẹ cậu ở ngay bên cạnh, bà ta là đối tượng đáng nghi nhất." Lục Li nói thẳng.
Lưu Mục Sâm la lên: "Tôi muốn gặp luật sư!"
Lục Li bật cười, nhìn là biết đây là kịch bản mẹ cậu ta dạy: "Thế không để luật sư cho mẹ cậu à?"
Mặt Lưu Mục Sâm tái nhợt, dù gì cậu ta cũng chỉ là thiếu niên mười bảy tuổi, đối mặt với cảnh sát hình sự, cậu ta đã sợ hãi rồi, nghĩ đến việc ngồi ở phòng thẩm vấn bên cạnh là mẹ mình, cậu ta càng lo lắng bất an.
"Chúng tôi đã tiến hành kiểm tra lại DNA của cậu, kết quả khá bất ngờ đấy." Lục Li đưa báo cáo cho cậu ta, "Tôi nghĩ cậu có thể đọc hiểu. DNA của cậu và người chết không có bất kỳ quan hệ gì, nói cách khác, người chết không phải Hàn Lãnh, bố cậu!"
"Không phải ông ta? Không thể nào! Không thể nào!" Lưu Mục Sâm vò đầu.
"Sao hả? Cậu bất ngờ lắm à? Rõ ràng cậu ta đã tự tay siết cổ bố ruột mình, thi thể sao lại không phải ông ta đúng không?"
Lưu Mục Sâm run rẩy, cứ lẩm bẩm: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại như vậy?"
"Mẹ cậu bị tình nghi có liên quan đến việc cung cấp mẫu DNA giả, giết hại một người đàn ông tên Lưu Ngọc Trụ."
Lại một quả bom giáng xuống, tinh thần Lưu Mục Sâm lập tức suy sụp. Rất nhanh, cậu ta đã chịu khai ra chân tướng.
"Ngày 4, đó là ngày thay đổi cuộc đời tôi! Tôi mãi mãi sẽ không quên được! Tôi đến nhà Đường Bộ, không ngờ lại thấy một cảnh khiếp vía. Cái người nói có lỗi với tôi, muốn đù đắp cho tôi lại cưỡng hiếp Đường Bộ. Tôi biết ông ta đã dùng quy tắc ngầm với cậu ấy. Đường Bộ như tinh linh không dính bụi trần thế mà lại bị ông ta sỉ nhục! Tôi hận ông ta, ông ta không chỉ hủy hoại cuộc đời tôi mà còn hủy hoại cả tình yêu của tôi. Ông ta là kẻ vô trách nhiệm, là bại hoại của xã hội. Nhưng ông ta không chịu thừa nhận, còn luôn miệng nói đạo đức. Tôi xông lên muốn xé lớp da giả nhân giả nghĩa đó xuống, ông ta còn mắng tôi đánh bố ruột sẽ gặp báo ứng. Lúc đó ông ta mới nhớ mình là bố tôi à? Thế thì ngày xưa sao lúc ly hôn lại tàn nhẫn thế? Tôi giật dây điện thoại siết cổ ông ta, tôi không muốn nghe ông ta nói thêm câu nào nữa! Nhìn ông ta giãy giụa, thở hổn hển, cuối cùng bất động, tôi mới nhận ra mình đã giết người. Tôi vô cùng sợ hãi, phản xạ đầu tiên là gọi điện cho mẹ, tôi không nhớ lúc đó mình đã nói gì, chỉ nhớ mẹ tới rất nhanh. Bà ấy nói tôi đừng sợ, bà ấy sẽ xử lý tất cả. Bà ấy dọn dẹp lại căn nhà, bảo tôi giúp đưa Hàn Lãnh lên xe. Mẹ đội mũ cho ông ta, giả vờ như ông ta uống quá nhiều rượu. May mà không ai bắt gặp, chúng tôi thuận lợi đưa ông ta lên xe. Mẹ tôi vừa lái xe vừa dặn tôi không được nói ra chuyện hôm đó, nhất định phải quên đi. Tôi cũng biết giết người phải đền mạng. Tôi rất sợ, về nhà mà còn run rẩy. Mẹ lái xe đi, đến tối mới về, mẹ còn bảo tôi cắt đứt mọi liên lạc với Đường Bộ. Hôm sau tôi đi học mà như người mất vía, lúc về mẹ lại dặn dò tôi. Bà ấy bảo tôi tối ngày mai mời bạn đi xem phim, chọn suất lúc 20 giờ, hơn nữa còn phải để camera quay được, rồi mang cả vé xem phim và poster về nhà. Tôi không tại sao mẹ lại bảo tôi làm vậy, nhưng tôi biết bà ấy sẽ không hại tôi, bà ấy nói thế chắc chắn là vì tốt cho tôi. Đúng lúc có người bạn tổ chức sinh nhật, thế nên tôi mời cậu ta và bạn bè đi xem phim. Mọi việc đều hết sức thuận lợi. Nhưng hai ngày sau, tin tức có thi thể được phát hiện ở ngoại ô làm tôi lại khiếp đảm. Mẹ dặn tôi khi cảnh sát hỏi chuyện cứ ăn ngay nói thật là được. Khi đó tôi còn thấp thỏm bất an, mãi đến khi các anh tới nhà tôi mới hiểu. Nhưng tôi không rõ, tại sao các anh lại nói Hàn Lãnh chết vào ngày 9? Tại sao cứ hỏi tôi chuyện xảy ra ngày 9, việc kia rõ ràng xảy ra vào ngày 4 mà? Mấy anh nói mẹ tôi giết người là sao đây? Người rõ ràng là do tôi giết, Lưu Ngọc Trụ lại là ai nữa?"
Trong phòng thẩm vấn số 2, Lưu Hà nôn nóng chờ. Bà ta không biết con trai mình sao rồi. Bà ta biết hôm nay khác những lần trước, dường như cảnh sát đã nắm được bằng chứng. Lưu Hà không khỏi nhớ đến tên ăn mày mình gặp trên đường, lời hắn nói khiến bà ta rét run. Bà ta lại nhớ đến ánh mắt Hàn Lãnh nhìn mình, chẳng lẽ báo ứng đến nhanh như vậy sao?
Mỗi một giây một phút ngồi đây đều khiến bà ta cảm thấy như ngồi trong địa ngục. Có những lúc bà ta thật sự muốn chết để giải thoát. Nhưng nếu bà ta chết, con trai bà ta phải làm sao đây? Rõ ràng bà ta có một gia đình êm ấm, có chồng yêu thương bao dung, nếu không phải tại Hàn Lãnh, cuộc sống của bà ta vẫn sẽ tiếp tục hạnh phúc như vậy. Tất cả đều tại Hàn Lãnh, chính ông ta đã hủy hoại bà, hủy hoại cả con trai!
Nghĩ vậy, khuôn mặt Lưu Hà trở nên dữ tợn. Bà ta nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi.
Đột nhiên Lục Li mở cửa phòng thẩm vấn, Lưu Hà lập tức đứng bật dậy: "Con trai tôi đâu? Nó sao rồi? Mấy cậu không được ép nó! Tôi muốn gặp luật sư, tôi phải tố các các cậu xâm phạm quyền lợi của trẻ vị thành niên."
"Tôi nghĩ bà nên mời luật sư cho mình thì đúng hơn." Lục Li đặt lời khai của Lưu Mục Sâm lên bàn, trên đó có dấu lăn tay và chữ ký của cậu ta.
Lưu Hà nghi ngờ cầm lên xem, chỉ mới đọc vài dòng đầu tiên, thái độ của bà ta lập tức thay đổi.
"Chắc chắn là mấy anh ép nó, chắc chắn là thế!" Lưu Hà kêu gào, xé nát bản ghi chép.
Lục Li không ngăn cản hành động điên cuồng của bà ta: "Đây chỉ là bản sao, chúng tôi vẫn còn giữ bản gốc. Chỉ với lời khai này cùng chứng cứ hiện có, chúng tôi có thể khởi tố con bà. Cậu ta đã hơn mười sáu tuổi, sẽ phải gánh vác trách nhiệm theo pháp luật..."