Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 362




Theo manh mối Lưu Kiến cung cấp, Khúc Mịch dẫn người tìm tới tiệm massage, gặp được ông chủ ở đó. Không ngờ ông chủ lại biết anh.

Khúc Mịch không vui, Vương Thành đứng bên cũng bực bội nói: "Nếu anh đã biết đội trưởng Khúc thì chắc cũng biết chúng tôi không phụ trách điều tra các hành vi khiêu dâm. Gần đây thành phố xuất hiện một vụ án, hiện chưa xác định được thân phận người chết. Chúng tôi nghi ngờ cô ấy là nhân viên ở đây, mong anh phối hợp điều tra."

"Thì ra là vậy. Không thành vấn đề, các anh cứ hỏi đi." Ông chủ bảo nhân viên tiếp đãi nhóm Khúc Mịch, "Để tôi bảo họ đi mở phòng tốt nhất, gọi thợ có tay nghề ra phục vụ các anh."

"Chúng tôi không rảnh, cũng không có cái phúc này. Anh xem hình cô gái này, có phải là nhân viên chỗ các anh không?" Vương Thành lấy bức phác họa chân dung ra cho ông chủ xem.

Ông ta nhìn xong còn gọi dì hai của mình tới: "Cháu thấy ai cũng giống nhau, dì xem thử đi."

"Áo khoác này hình như của Vân Vân." Dì hai không dám chắc, "Tối đó cô ta cãi nhau với chị Lệ rồi từ đấy không gặp lại nữa, chắc là đổi chỗ làm."

"Tối đó là khi nào?" Vương Thành hỏi.

"Ngày 9 tháng trước, hôm đó ấy là sinh nhật chồng tôi, tôi ra ngoài mua bánh kem, có nhìn thấy Vân Vân lên taxi."

"Mấy giờ? Có nhìn thấy biển số xe không? Tài xế trông như thế nào?"

Dì hai trả lời ngay: "Sau 0 giờ, cô ta cãi nhau với chị Lệ rồi giận dỗi bỏ ra ngoài. Sau đó tôi đi mua bánh kem, thấy cô ta lên taxi. Biển số xe thì tôi không nhớ, tôi chỉ nhớ taxi đó là của công ty Tấn Đạt."

Lưu Kiến chính là tài xế của công ty đó, vậy thì trên cơ bản có thể xác định nạn nhân tên Vân Vân.

Ông chủ gọi điện cho chị Lệ, không ngờ cô ta không già lắm, tên thật là Hồ Lệ, gọi chị chẳng qua để tỏ vẻ kính trọng. Cô ta khoảng 30 tuổi, tóc ngắn, mặc đồ vest, trông có vẻ là quản lý nhân viên.

"Hôm đó khách muốn chọn thợ có tay nghề nên tôi sắp xếp An Mỹ là người có tay nghề tốt nhất chỗ chúng tôi, Vân Vân nói cô ta đợi lâu rồi không có khách, nên đến phiên cô ta rồi, dù gì cũng là khách mới, cô ta vào làm người ta hài lòng thì sau này người ta chỉ đến tìm cô ta, khách mới thì biết tay nghề giỏi là thế nào. Tôi mới nói chính vì là khách mới nên càng phải làm người ta hài lòng, lần sau người ta mới quay lại. Không phải khách nào tới đây cũng có yêu cầu đặc biệt, mà khách hàng kia trông có vẻ khá nghiêm túc, cô ta vào làm chỉ khiến khách thấy phản cảm thôi. Làm ăn buôn bán phải biết quan sát khách hàng. Khách hàng vừa bước vào, nói câu đầu tiên thì phải đoán được khả năng chi tiêu và nhu cầu cơ bản của khách. Quản lý như tôi nếu không biết quan sát, tiền lương ông chủ Vương trả cho tôi chẳng phải uổng phí sao? Nhưng cô ta cứ cảm thấy tôi đang bắt nạt cô ta nên cãi nhau. Cãi nhau với cô ta không đáng, tôi mặc kệ, bỏ vào trong đón tiếp khách. Hôm ấy tôi bận rộn trong tiệm đến gần sáng mới về, sau đó thì không còn gặp Vân Vân nữa, tôi cứ tưởng cô ta đi kiếm chỗ làm khác. Làm nghề này thay đổi là chuyện thường thấy, vậy nên tôi cũng chẳng gọi điện liên lạc với Vân Vân."

Vương Thành hỏi Hồ Lệ có thông tin của Vân Vân không, Hồ Lệ đi lấy bản sao căn cước đến. Thì ra Vân Vân tên thật là Ngô Vân, năm nay 25 tuổi, là người ở một thôn quê hẻo lánh thuộc thành phố Nam Giang. Từ ảnh trên căn cước thì đó là một cô gái trang nhã, hoàn toàn khác hẳn với bức phác họa chân dung trang điểm đậm.

"Cô có ảnh chụp thường ngày của Ngô Vân không?" 

Hồ Lệ đi lấy ảnh chụp Ngô Vân khi làm việc ở tiệm massage, trang điểm cực kỳ đậm, cố gắng nhìn kỹ mới thấy được nét tương tự với ảnh chụp trên căn cước.

Ngoài ra trên danh sách đăng ký còn có địa chỉ gia đình của Ngô Vân, nằm ở số 402 tòa A khu chung cư Thiên Hà.

Khúc Mịch và Cố Thành rời khỏi tiệm massage, ông chủ kia tiễn họ tới tận cửa, còn nhiệt tình giúp mở cửa xe. Thấy Khúc Mịch cúi đầu lên xe, hắn vội dùng tay che trần xe, sợ Khúc Mịch bị đụng trúng đầu. Chờ anh lên xe rồi hắn lại nhẹ nhàng đóng cửa, vẫy tay, mãi cho đến khi xe đã đi khuất mới quay về.

"Đội trưởng Khúc là ai vậy? Với lãnh đạo thành phố cháu còn chưa khách sáo đến vậy, cậu ta là thần tiên đâu thế?" Dì hai nghi ngờ hỏi.

"Không phải trước đây có bản tin phỏng vấn anh ta sao? Anh ta chính là đội trưởng đội hình sự phá được vụ án tiệm vàng mất cắp và vụ nổ hệ thống thoát nước, tương lai có khả năng sẽ là cục trưởng Cục Công An."

"Không phải vẫn chưa là cục trưởng sao?"

"Dì hai à, dì đúng là không biết gì hết. Ở thành phố Nam Giang này có ai không biết nhà họ Khúc? Lãnh đạo thành phố đứng trước mặt ông Khúc còn phải khom người, không ai dám lên mặt. Nếu anh ta muốn làm chính trị thì dễ như trở bàn tay. Lần trước cháu đi Bắc Hải phải tốn bao nhiêu công sức mới qua lại được với Khúc Ký. Mẹ của cậu ta là cô của đội trưởng Khúc, là người hô mưa gọi gió trong thương trường. Một người phụ nữ trung niên như bà ta mà có khả năng đó sao? Đều là vì có chỗ dựa là nhà họ Khúc đấy. Nếu cháu muốn làm ăn lớn thì phải tìm chỗ dựa vững chắc mới được. Tóm lại là lần này dì hai làm tốt lắm. Lần sau nếu như còn thấy anh ta thì phải lập tức gọi điện cho cháu. Cháu nghe nói ông Khúc rất thích đứa cháu trai này. Nếu lấy lòng được anh ta, chúng ta không cần phải sợ ai ở Nam Giang này nữa!"

Hai mắt ông chủ phát sáng, bắt đầu ảo tưởng tương lai tươi đẹp.

Mà Khúc Mịch từ đầu đến cuối chẳng thèm để tâm đến hắn, lúc này anh đang trên đường đến khu chung cư Thiên Hà. Khu chung cư này gần đường Xuân Hi, lái xe khoảng 20 phút là đến. Nơi đây không quá mới nhưng an ninh khá tốt, trước cửa có bảo vệ canh gác.

Vương Thành xuống xe đăng ký, bảo vệ nghe nói họ là cảnh sát hình sự đến điều tra vụ án, nhiệt tình đích thân dẫn họ đến nhà của Ngô Vân.

"Đã hơn một tháng rồi Ngô Vân không về nhà, không biết có phải đã về quê rồi không. Bình thường đến chiều cô ta ra ngoài rồi tới trời tờ mờ sáng mới về, hình tượng y hệt con gái hư hỏng,dù cô ta không nói mọi người cũng đoán được cô ta làm nghề gì." Không đợi ai hỏi  gì, bảo vệ khoảng 40 tuổi đã chủ động nói, "Mọi người trong khu chung cư này đều biết nghề của cô ta nên không ai muốn tiếp xúc. Nhưng nhìn cách cô ta ăn mặc thời thượng mỗi ngày vẫn có những cô gái trẻ không hiểu chuyện thềm hâm mộ. Nếu là bố mẹ của cô ta, tôi chắc chắn sẽ đánh gãy chân cô ta sau đó nhốt trong nhà cả đời. Chắc bố mẹ cô ta không biết cô ta làm nghề gì. Mỗi lần về nhà cô ta đều rất mộc mạc, thậm chí không trang điểm, lần đầu tiên bắt gặp tôi còn không nhận ra, phải bảo cô ta đăng ký."

"Ngô Vân ở một mình sao?" Khúc Mịch hỏi.

Bảo vệ gật đầu: "Cô ta thuê nhà ở đây đã hơn hai năm, chỉ ở một mình, chẳng bao giờ thấy bạn bè cô ta tới. Đồng chí cảnh sát, có phải các anh nhận được báo án không? Trong nhà cô ta không có ai cả, phiếu nợ tiền điện nước còn dán ngoài cửa, tôi gõ cửa mấy lần chẳng ai ra mở."

Trong lúc nói chuyện, họ đã đến trước nhà Ngô Vân, quả nhiên có hóa đơn tiền điện dán trên cửa. Vương Thành gõ cửa, không có ai mở, lại gọi điện cho cô ta, di động cũng đang trong trạng thái tắt máy. Một cảnh cửa chẳng làm khó được Vương Thành, cậu lấy tăm xỉa răng xoay xoay mấy cái trong ổ khóa, cửa liền mở.

Bảo vệ sững sờ nhìn Vương Thành và Khúc Mịch, có lẽ nghi ngờ họ là trộm chuyên nghiệp.

Khúc Mịch vào nhà xem xét. Đây chỉ là một gian chung cư đơn giản với một phòng ngủ một phòng bếp, cửa phòng ngủ mở, không thấy Ngô Vân đâu.

Trong phòng ngủ có một bàn trang điểm, bên trên bày đủ loại mỹ phẩm. Trên giường có áo ngủ, bên dưới là đôi dép lê.

Cơm trong nồi dưới bếp đã hư hỏng, trong tủ lạnh đầy trứng gà, sữa, dưa muối và một củ cải trắng. Sọt đồ dơ trong nhà vệ sinh có nội y và một đôi tất chân.

Có thể nhìn ra chủ nhà không hề giống đi xa.

Khúc Mịch kiểm tra một vòng, không có phát hiện gì đặc biệt. Anh gọi điện cho khoa pháp chứng nhờ người tới lấy vật chứng, nhất là thu thập mẫu DNA của Ngô Vân.

Người của khoa pháp chứng tới, bảo vệ canh giữ ngoài cửa lúc này mới thật sự yên tâm quay về trạm gác.

Đồng nghiệp khoa pháp chứng xem xét một lúc, tìm được móng tay, mẫu da và tóc trong nhà vệ sinh, liền mang về đối chiếu.

Trên đường về, Khúc Mịch nhận được điện thoại của Thương Dĩ Nhu.

"Anh nghe em nói hết trước đã." Thương Dĩ Nhu vừa đọc chương mới của Bong Bóng vừa gọi điện cho anh, "Đội cảnh sát hình sự điều tra mấy ngày vẫn không tìm ra thân phận của nạn nhân. Bọn họ chỉ đành đăng thông báo nhờ người dân cung cấp manh mối. Vừa đăng thông báo, điện thoại của đội hình sự đổ chuông liên hồi. Đội trưởng Nhạc dẫn người sắp xếp lại manh mối người dân cung cấp, trong đó có một chi tiết khiến anh chú ý. Một công nhân xưởng làm việc ba ca khi tan làm đi ngang đường Bình An nhìn thấy một chiếc xe taxi đang đỗ bên đường. Tài xế lôi kéo một người phụ nữ trong xe, người phụ nữ kia ăn mặc thời thượng, mặc váy ngắn lộ ngực khoác áo lông chồng bên ngoài, còn trang điểm rất đậm."

Khúc Mịch nghiêm túc lắng nghe.

Thương Dĩ Nhu hỏi: "Em biết các anh bắt được một tài xế, trên cằm ông ta có phải có nốt ruồi đỏ không?"

"Ừ, cốt truyện khá giống hiện thực."

Câu trả lời của Khúc Mịch khiến Thương Dĩ Nhu giật mình. Tuy rằng cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng tương đồng như vậy chắc chắn không phải trùng hợp."