Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 361




Mạnh Triết vốn cảm thấy công việc tra án lại tiến hành theo gợi ý của một cuốn tiểu thuyết mạng là chuyện hết sức hoang đường, nhưng phán đoán của Khúc Mịch luôn chính xác, cậu cũng không muốn thừa nhận Khúc Mịch chỉ đang chơi đùa, không ngờ mới đến công ty taxi, bọn họ quả thật tìm thấy một người đàn ông có nốt ruồi đỏ trên cằm.

Mạnh Triết giật mình, vội gọi điện báo cáo với Khúc Mịch, đồng thời dẫn người về đội hình sự thẩm vấn.

Tài xế kia tên Lưu Kiến, từng kết hôn, sau này ly dị, đứa bé về quê với mẹ. Hiện tại một mình ông ta sống ở nhà thuê, thích ra ngoài tìm gái, đó cũng chính là lý do vợ chồng ông ta ly hôn.

Thấy cảnh sát tới công ty tìm mình, còn bị đưa vào phòng thẩm vấn, ông ta vô cùng bồn chồn. Đội phòng chống hành vi khiêu dâm là một đội riêng, ông ta bị bắt mấy lần nên cũng quen mặt vài cảnh sát. Nhưng đội cảnh sát lần này ai cũng lạ mặt.

"Một buổi tối tháng trước, ông từng chở một cô gái mặc áo khoác lông chồng, bên trong mặc váy ngắn, tay cầm điếu thuốc ở gần đường Xuân Hi đúng không?"

Lưu Tuấn hỏi theo miêu tả trong tiểu thuyết, cậu cực kỳ muốn biết trong đây có bao nhiêu chi tiết thật sự đã xảy ra ngoài đời thật. Cậu làm việc ở đội hình sự cũng khá lâu, đã gặp nhiều vụ án kỳ lạ, nhưng đối mặt với vụ án lần này cậu vẫn rất hào hứng. Một cuốn tiểu thuyết trở thành manh mối để phá án, điều lôi cuốn người ta là vẫn còn tình huống phía sau, chẳng ai biết vụ án sẽ phát triển theo hướng nào.

Nghe Lưu Tuấn hỏi, Lưu Tuấn sững sờ mấy giây, trả lời: "Đồng chí cảnh sát, tối nào tôi cũng chở khách, hơn nữa đã hơn một tháng, làm sao tôi nhớ mình có chở cô gái nào không chứ?"

Đường Xuân Hi là khu đèn đỏ lớn nhất thành phố Nam Giang, nơi đó vừa đến tối là ngợp trong vàng son, nào là quán karaoke, nào là spa, gội đầu, tất cả đều ồn ào náo nhiệt đến gần sáng mới yên tĩnh lại.

Lưu Kiến thích tìm gái, ngày nào cũng vòng qua vòng lại ở đường Xuân Hi. Nếu ban đêm có cô gái nào không kiếm khách được bắt taxi về sớm, ông ta sẽ trêu đùa, sau đó dùng giá thấp để sung sướng một lần.

Khúc Mịch gọi người của khoa pháp chứng đến lấy mẫu da của Lưu Kiến, dù ông ta có nói hay không, chỉ cần mẫu da của ông ta trùng khớp với miếng da ở trong móng tay của nạn nhân thì ông ta khó mà bước ra khỏi phòng thẩm vấn này.

Có người cầm tăm bông vào bảo mình há miệng, chà qua chà lại trên lưỡi và nướu của bản thân, Lưu Kiến đột nhiên nhớ tới một việc.

"Sợ rồi? Ông chắc chắn đang có chuyện che giấu." Lưu Tuấn phát hiện nét mặt của Lưu Kiến thay đổi, "Tốt nhất là mau khai ra, tích cực phối hợp với cảnh sát. Chúng tôi đã lấy tiền án của ông ở đội phòng chống hành vi khiêu dâm, ông nhiều lần tiếp xúc người làm gái ngành. Tôi hỏi lại lần nữa, khoảng tháng trước ông có từng chở cô gái nào cầm túi xách màu rượu vang, bên trong mặc váy ngắn, bên ngoài khoác áo choàng lông chồn không?"

"Đồng chí cảnh sát, tôi chỉ đùa giỡn với cô ta thôi, tôi không làm gì cả!" Nghe Lưu Tuấn miêu tả tỉ mỉ như vậy, sắc mặt Lưu Kiến càng tái mét.

Quả nhiên là có vấn đề! Hai mắt Lưu Tuấn như phát sáng.

"Ông đùa giỡn gì? Ông đón cô ta cụ thể ở đâu, cô ta xuống xe ở chỗ nào?"

Lưu Kiến hoảng sợ, ông ta cảm thấy ánh mắt Lưu Tuấn nhìn mình như con dã thú phát hiện con mồi.

"Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự chưa làm gì cả. Hôm đó tôi chờ khách trước cửa một chỗ massage phía bắc đường Xuân Hi, có một cô gái có vẻ buồn bực bước ra. Tôi nhìn đồng hồ, khi đó là 00:30. Giờ đó đã về thì chắc chắn là không làm ăn được. Tôi vội hạ cửa sổ xuống, chào cô ta. Cô ta lên xe, người nồng nặc mùi rượu. Cô ta nói mình ở khu Thiên Hà, tôi nghe liền thấy hào hứng. Khu Thiên Hà gần nhà tôi, chở về có thể sung sướng một chút rồi tiếp tục đi làm. Tôi vừa lái xe vừa hỏi thăm cô ta, vừa đùa vừa thật hỏi cô ta có muốn nhận khách như tôi không, tôi sẽ cho cô ta đi xe miễn phí. Cô ta liếc xéo tôi, nói có tiền thì được. Con đàn bà đó... À không, cô gái đó quá khôn khéo. Vì thế tôi chỉ chở cô ta về đến trước khu Thiên Hà rồi đi."

"Ông nói dối! Chúng tôi phát hiện một miếng da trong tay người chết, thế nên trước khi nạn nhân tử vong chắc chắn đã xảy ra xung đột với hung thủ. Ông mau khai ra sự thật, có phải ông nhất thời nổi lòng tham, xâm phạm không được nên giết người đúng không?" Lưu Tuấn đập bàn, hỏi.

Nghe tới hai từ người chết, sắc mặt Lưu Kiến trắng bệch: "Cô ta chết rồi? Không phải chứ, lúc đánh tôi cô ta mạnh tay lắm... Thưa đồng chí cảnh sát, tôi đúng là thấy cô ta say nên có ý đồ xấu, nhưng cô ta cầm túi xách đánh đầu tôi, còn cào mặt tôi. Tôi chỉ nói đùa thôi, đâu có thật sự muốn làm gì cô ta. Cô ta la hét bảo tôi dừng xe, tôi chỉ đành đậu xe bên đường rồi cho cô ta xuống."

Lúc này Lưu Kiến không giấu gì nữa, ông ta khai hết sự thật.

Cùng lúc đó, bên khoa pháp chứng đã gửi kết quả xét nghiệm tới, chứng minh miếng da phát hiện trong móng tay của nạn nhân là của Lưu Kiến, ông ta lập tức trở thành kẻ bị tình nghi đầu tiên.

"Sao lại như vậy? Đồng chí cảnh sát, những gì tôi nói bây giờ đều là sự thật, tôi thật sự không dám giết người! Thứ trong móng tay cô ta chắc là có lúc cào tôi, tôi không có giết người mà! Bao nhiêu năm qua trừ việc thích gái ngành, tôi không còn làm gì trái pháp luật cả!" Ông ta sợ tới nỗi rơi nước mắt.

Một tên đàn ông vừa nghe đến giết người đã sợ như vậy, xem ra có muốn ông ta cũng không thể làm kẻ biến thái được. Lưu Tuấn tin ông ta không phải hung thủ giết người, lời ông ta nói khả năng cao là sự thật.

"Cô ta trông thế nào? Xuống xe ở đâu?"

Tuy không bắt được tội phạm nhưng ông ta chắc chắn có thể giúp họ điều tra ra thân phận của nạn nhân.


Thấy trọng tâm câu hỏi của Lưu Tuấn không phải vụ giết người, ông ta bình tĩnh lại, trả lời: "Cô ta xuống xe ở đường Phúc Lộc, sau đó tôi lái xe về nhà ngủ."

"Ông không đi chở khách tiết sao? Nói vậy là ông không có nhân chứng chứng minh mình không giết người đúng không? Có phải ông không cam lòng nên đã lén theo dõi cô ta, sau đó đến nơi không có ai giết người đúng không?" Lưu Tuấn lại đập bàn, quát.

Vương Thành đi vào: "Anh Lưu, đội trưởng Khúc bảo anh đừng trêu ông ta nữa. Mau để ông ta tiến hành phác họa chân dung nạn nhân, sau đó đưa đi xác nhận nơi nạn nhân xuống xe. Anh Mạnh đã đến nhà ông ta điều tra, chắc cũng có thu hoạch rồi."

Nghe thế, Lưu Kiến vui vẻ ra mặt, xem ra bọn họ không nghi ngờ mình. Một lúc sau, Cố Thành ôm laptop vào, cậu phụ trách dựa theo lời khai của Lưu Kiến phác họa chân dung.

Sau nửa ngày bức chân dung vẫn chưa phác họa xong, Lưu Kiến rầu rĩ: "Đồng chí cảnh sát, mấy cô gái làm nghề đó ai cũng trang điểm đậm, mắt thì to, môi thì đó, nhìn kiểu gì cũng như một người. Nếu bọn họ tẩy trang, dù anh nằm cùng giường với cô ta cũng không nhận ra đâu."

"Thôi được rồi." Cố Thành thật sự đã mất hết kiên nhẫn, chỉ riêng hình dạng của đôi mắt bọn họ đã thử không dưới 50 lần. Bức phác họa chân dung trong máy tính là cô gái trang điểm theo xu hướng hiện nay, ăn mặc giống hệt miêu tả của Lưu Kiến, bản thân toát ra sự phong trần.

Lưu Tuấn dẫn ông ta đi chỉ ra và xác nhận nơi cô gái kia xuống xe, Mạnh Triết đến nhà ông ta điều tra, còn Khúc Mịch cùng Vương Thành đến tiệm massage ở đường Xuân Hi.

Đang là ban ngày, xung quanh vắng vẻ, chỉ có một người phụ nữ trung niên ngồi trước cửa cắn hạt dưa. Thấy có xe cảnh sát, chị ta vội gọi điện cho ông chủ. Chỗ họ thường có cảnh sát tới kiểm tra bất ngờ, lần nào cũng là ông chủ tiếp đón, người trông cửa dọn dẹp vệ sinh như chị ta không làm gì được. Có điều bình thường cảnh sát sẽ đến buổi tối, đang ban ngày ban mặt bọn họ điều tra cái gì?

"Đồng chí cảnh sát, tôi chỉ là người làm công ăn lương, không có quyền gì cả, ông chủ của chúng tôi sắp đến rồi."

Khúc Mịch vào đại sảnh, chẳng thèm ngồi sô pha. Ai mà biết có người nào làm gì trên đó chứ! Thấy Khúc Mịch trông có vẻ khó nói chuyện, thậm chí không muốn ngồi, người phụ nữ càng bồn chồn. Chị ta trốn đi gọi điện cho ông chủ, giục ông ta mau tới.

Lát sau, có một người đàn ông đeo đồng hồ vàng tới: "Dì hai, rốt cuộc là ai vậy? Cháu mới đi ngủ, đang buồn ngủ lắm đây này! Lần sau có gì thì gọi cho A Siêu, mấy cảnh sát bình thường tới điều tra thì không cần để ý đâu."

Nếu không phải người gọi là dì hai của mình, lại nghe giọng có vẻ căng thẳng, hắn đã không tới. Chỗ họ đã lau sạch mọi thứ, còn có người thân làm cấp cao quan tâm, hắn chẳng sợ ai cả. Huống hồ bây giờ là ban ngày, muốn điều tra cũng không điều tra được gì.

Hắn bước vào đại sảnh, vừa thấy Khúc Mịch liền sững sờ. Ngay giây sau, hắn tươi cười đi nhanh qua, khom lưng chào hỏi.

"Thì ra là đội trưởng Khúc!"

Hắn nhiệt tình đưa tay ra với Khúc Mịch, Khúc Mịch lại đứng im không nhúc nhích.

Thấy Khúc Mịch không muốn bắt tay mình, hắn xấu hổ rút tay về, cười nói: "Đội trưởng Khúc không biết tôi cũng rất bình thường, tôi là ông chủ của tiệm massage này. Năm ngoái tôi đến Bắc Hải bàn chuyện làm ăn, may mà quen cô của đội trưởng Khúc, trong bữa tiệc bà ấy có nhắc tới đội trưởng Khúc, còn bảo tôi sau này có gặp vấn đề gì cứ đến tìm anh là được, ha ha."

Khúc Mịch nhíu mày, không biết cô của mình lại quen thành phần như vậy. Tuy rằng trong đại gia đình anh có người làm ăn buôn bán nhưng không phải ai họ cũng tiếp xúc. Khi nào có thời gian, anh phải gọi điện nhắc bà ấy mau cắt đứt quan hệ với loại người này.