Vai Phản Diện Ngọt Ngào Chỉ Muốn Học Tập

Chương 47: Chương 47






Quà Hứa Sí cũng là một cuốn notebook vô cùng dày.

Anh cuối cùng cũng thôi chọn quà màu hồng phấn nữa rồi, cuốn notebook có bìa một màu trắng trơn, bên trên là chữ ký tên anh màu đen to đùng.

“Tập truyện giúp Ôn Du ngủ ngon hơn.”

Ôn Du thấy mấy chữ này thì cười, nhẹ nhàng mở trang đầu tiên.

Nhờ nỗ lực luyện chữ mà sau nửa năm chữ viết Hứa Sí cũng tiến bộ không ít.



Thôi thì cũng coi như giống người hơn rồi, từng câu từng chữ vừa mảnh vừa dài, có vài nét đặt bút như không an phận mà nhếch lên, mỗi chữ đều mạnh mẽ hệt có sức mạnh tiềm ẩn bên trong nó vậy, tạo nên sự thăng trầm vô cùng thú vị.

“Ngày xửa ngày xưa, có một con rồng vô cùng hung ác, nó không có người nhà hay bạn bè.



Một mình lủi thủi trong núi sâu, chỉ ban đêm mới xuất hiện mà ai ai cũng sợ nó.”

Bên dưới đoạn văn vẽ một con rồng màu đen, nó đang dang đôi cánh bay lượn giữa không trung, trong miệng nó không ngừng thét ra lửa thiêu rụi từng tấc đất trong ngôi làng, càng ngày lửa càng lớn.



Thôn dân vừa la hét vừa chạy tán loạn khắp nơi.

Ôn Du nhớ tới lúc trước ở nhà anh nhìn thấy bức vẽ kia, khi đó Hứa Sí tới đường cong cũng vẽ không nhìn ra nỗi là thứ gì.



Ấy thế mà giờ đây vị họa sĩ này, trình độ cải thiện không ít.

Anh vẽ theo phong cách trẻ em, từng nét vẽ biến cuốn sổ không khác cuốn truyện cổ tích là mấy.

Cô nhất thời dấy lên hứng thú, tiếp tục mở trang tiếp theo.

“Không ai thích nó, mà nó cũng không cần ai thích.



Cứ như vậy, đêm đêm cô đơn một mình.”

Tranh vẽ thể hiện chú rồng đen cuộn tròn trong hang động sâu, nó đang chợp mắt nghỉ ngơi.



Mấy con vật nhỏ khác ở gần đó chỉ dám núp nơi càng xa càng tốt, lặng lẽ quan sát, sợ đến run bần bật.

Cả hang động không có bất kỳ thứ gì, chỉ có vài tia sáng ánh trăng may mắn len lỏi được vào bên trong.





“Đến một ngày nọ, chú rồng gặp được một cô gái nhỏ trong rừng.



Cô không giống người khác vừa gặp sẽ chạy, cô đứng yên tại chỗ không nói lời nào”

Mùa đông trong rừng, một con rồng đen và cô gái nhỏ bốn mắt nhìn nhau, trông cô vô cùng nhỏ bé, nhỏ tới mức không so nổi ngón chân của con rồng.

Khác với bầu không khí ảm đạm của những bức vẽ trước, khung cảnh giờ đây được điểm xuyết bởi những tia nắng tinh tế, nó rải rác khắp bức tranh như những chú yêu tinh nhảy nhót, hiện lên vẻ tươi sáng và dịu dàng.

“Vì sao ngươi không chạy đi?”

Con rồng nghi ngờ hỏi.

Cô gái nhỏ không trả lời, chỉ chớp chớp mắt nói: “Cậu hình như bị thương rất nặng.”

Con rồng hoang mang nhìn con người trước mặt mình, sau đó nó quỳ rạp trên đất cúi đầu bốn mắt nhìn cô, đôi mắt biến thành hai hạt đậu tròn nhỏ nhỏ.

Trong lòng Ôn Du khẽ động, dường như cô có thể đoán được cốt truyện kế tiếp rồi.


“Tính cách rồng đen rất hung bạo, lại thường xuyên đánh nhau với nhân loại, chuyện bị thương với nó không khác gì cơm bữa.

Vì vậy nó hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ khinh thường.

Cô gái nhỏ nhón mũi chân, dán băng keo cá nhân lên vết sẹo trên trán con rồng.

“Hai chuyện không liên quan tới nhau”

Vừa dứt lời, ngón tay cô cũng vừa lúc chạm vào trán con rồng, xung quanh lập tức tỏa ra ánh sáng, chiếu sáng lên con ngươi màu vàng của nó.

Ôn Du híp mắt cười, đây là chuyện vụn vặt mà cô gửi cho Hứa Sí bằng giấy note.

Căn bản cuốn truyện này được lấy cảm hứng từ việc thật người thật chính là hai người họ lúc trước, Hứa Sí chính là con rồng đen khó gần, còn Ôn Du là cô gái lạc vào rừng sâu.

Những sinh vật bé nhỏ xung quanh sợ sệt con rồng chính là bạn bè xã giao của anh, còn đám người hay đấu đá với nó chính là những tên thanh niên không ra gì.

Cô ngồi cười, nhưng trong lòng không tránh khỏi cảm thấy chua xót.



Hóa ra trong cái nhìn của Hứa Sí, cuộc sống của anh lại cô độc âm u đến vậy, thậm chí anh còn nghĩ bản thân chính là một con Hắc Long.

Ôn Du rũ mắt, lại lật sang trang tiếp theo.


“Chưa từng có ai dịu dàng nói chuyện với nó như vậy, trong lòng con rồng chợt nghĩ nếu cả hai có thể làm bạn tốt với nhau thì tuyệt biết mấy.

Nhưng nó vẻ ngoài hung tàn ác sát như vậy, còn mang tiếng ác khắp nhân gian, nó thật sự rất sợ sẽ dọa cô, vì vậy kìm nén không phát ra tiếng, càng không dám nhúc nhích.

Cô gái nhỏ rất nhanh đã rời đi, con rồng rúc người tại chỗ nhìn bóng dáng cô dần biến mất.

Nếu còn có thể gặp lại thì tốt rồi.”

Hoàng hôn cũng dần buông xuống, bóng cô càng lúc càng mờ dần.





Hắc long híp nửa mắt, bên trong tròng có ánh sáng lập lòe.

“Không bao lâu sau, ngôi làng nơi cô gái ở bị thiêu rụi bởi ngọn lửa rồng.



Bởi vì Hắc long sống gần đó nên bị dân làng nghi ngờ rồi bắt lại.

Thật ra mọi chuyện không phải do nó làm, nhưng không một ai tin tưởng nó cả.

Nó cực kỳ khổ sở.

“Hung thủ không phải con rồng này đâu.”

Mặc kệ dân làng đối xử vô cùng lạnh lùng với nó, bỗng nhiên có giọng nói vang lên như thế.”

Hắc long bị trói trên cột phán xét, xung quanh là các thôn dân, ai nấy cũng lòng mang căm hận, ánh mắt rực lửa nhìn nó.

Cô gái cầm đầu vừa đeo kính vừa gầm ốm, trông không khác mấy cô chủ nhiệm của bọn họ.

Ôn Du hiểu ý cười, đây là chuyện lúc trước Hứa Sí vô duyên vô cớ bị hiểu lầm là đánh nhau, lúc đó cô còn ở văn phòng làm nhân chứng cho anh.

“Cô gái nhìn mọi người trong thôn, thề nói: “Lúc thôn ta bị cháy, con đang ở trong rừng cùng với nó, con rồng này vô tội.”

Cô lặng lẽ nhìn nó mỉm cười.”

Khuôn mặt mọi người bị anh vẽ chỉ có hai màu xám đen, chỉ có cô gái đứng bên cạnh là mang màu sắc tươi mới dịu dàng.

Hắc long ngơ ngác nhìn cô.

“Cũng từ đó về sau, Hắc long và cô gái trở thành bạn bè với nhau.

Nó cho cô ngồi lên sống lưng mình, đưa cô đi hết thảy mọi nơi, từ nơi phồn hoa tráng lệ của thủ đô đến từng tầng mây cao ngút; còn đưa cô đến vùng quê hẻo lánh khác, cùng cô nghe tiếng chim hót lảnh lót trong rừng núi hoang vu.

Cuối cùng bọn họ cùng nhau đi vào đỉnh núi phía trên, đó là căn cứ bí mật của Hắc long, cô gái vẫn luôn bên cạnh nó.


“Sau này đừng đánh nhau, cũng đừng quậy phá thôn làng nữa, được không?”

Hắc long nhìn bóng người cô, thân thể nó cao lớn, mà cô gái thì lại bé tí như vậy, hai người họ vốn không thể bên cạnh nhau.

Được bên cạnh cô thế này đã là phép màu khó tin rồi.

Hắc long: “Được.”

Bối cảnh được vẽ trong màn đêm tĩnh mịch, cô gái nhỏ xinh và Hắc long tàn ác cùng nhau ngồi trên vách đá.



Cô gái chống tay ra phía sau, ngẩng đầu ngắm sau, còn Hắc long thì đang nhìn cô.



“Hắc long kìm nén cơn giận của mình.

Nhờ sự dạy dỗ của cô gái, Hắc long cũng biết nên dùng sức mạnh của mình để giúp mọi người.



Chẳng hạn như vớt những người bị rơi xuống nước lên bờ hoặc hướng dẫn những người đi lạc trong hoang mạc biết lối ra.

Nó cũng dần yêu thích cuộc sống ban ngày hơn.

Ban ngày còn có thể đón ánh sáng mặt trời nở rộ, có thể nhìn thấy nụ cười tươi tắn của dân làng, quan trọng nhất là người bạn tốt của nó.”

Hắc long vui vẻ bay lượn dưới ánh nắng, vảy của nó trong không trung tỏa sáng rực rỡ, còn cô gái ngồi trên lưng nó cũng cười đến rạng rỡ.

“Đột nhiên một ngày nọ, có rất nhiều người lạ mặt vào thôn.

Cô gái bị đám người đưa đến trước mặt một người đàn ông đầu đội vương miện, hóa ra cô chính là cô công chúa thất lạc của nhà vua.

Ngay lập tức, cô buộc phải trở về kinh đô, trở thành một cô công chúa chân chính.”

Bức vẽ này không có bóng dáng Hắc long, chỉ có cô gái nhỏ kia khoác trên mình bộ váy vô cùng lộng lẫy, cô ôm chầm lấy quốc vương mà khóc nức nở, còn quần chúng thì ai nấy cũng đều lộ ra vẻ vui mừng.

“Cô gái nhìn bạn rồng nói lời tạm biệt.

“Tớ phải đi rồi.” Cô nói, “Dù bây giờ tớ không bên cậu nữa, nhưng cậu nhất định phải sống thật tốt, cậu chính là chú rồng tỏa nắng dưới ánh dương, không được thu mình trong bóng tối nữa.”

Hắc long đau lòng, cả người cuộn mình lại thành một cục.

Nó biết, cô gái không nên để tương lai của mình bị cái nơi hẻo lánh này kéo chân, cô nên có một tương lai tốt đẹp hơn.

Nó không thể trở thành xiềng xích trói buộc cô được.


“Hôm nay là sinh nhật tớ, trước khi đi có thể ôm nhau một cái làm quà không.”

Cô gái nói”

Bức ảnh vẽ con Hắc long buồn bã cuối đầu, ánh mắt nó vẫn luôn nhìn cô gái, còn cô vẫn luôn mỉm cười dịu dàng như thế.

Ôn Du đọc đến đây, trong lòng nghẹn lại một chút.



Cô không hề nghĩ tới cậu chuyện này sẽ có kết cục bi thảm như thế.

“Hắc long cúi đầu, cô gái nhẹ nhàng ôm lấy cổ nó.

Cái ôm này ấm áp vô cùng, Hắc long cảm thấy khóe mắt mình có hơi lạnh, giây sau một giọt lệ liền rơi xuống.

Giọt nước mắt vừa chạm đất, lập tức biến thành viên đá Ngọc xanh biển vô cùng kỳ diệu.

“Cầm lấy nó đi.” Hắc long nói, “Đây là kỷ niệm cuối cùng của chúng ta.”

Ôn Du hít sâu một hơi.

“Từ đó về sau, cô gái không còn gặp Hắc long nữa.

Mặc dù đôi lúc cô vẫn ngồi ngắm nhìn bầu trời, ngẫu nhiên sẽ nhớ tới ký ức bọn họ cùng nhau du ngoạn trên bầu trời xang.


Còn viên Ngọc xanh biển đó vẫn mãi mãi tỏa sáng lấp lánh như thế.

Cô gái luôn nghĩ, Hắc long nhất định cũng đang ở một nơi nào đó vui chơi, biết đâu khoảnh khắc nào đó tuyệt diệu cả hai sẽ cùng nhau nhìn lên bầu trời xanh cao kia.



Hoàn văn.”

Câu chuyện này không gọi là dài lắm, phần còn lại của notebook vẫn còn trống rất nhiều trang.



Ôn Du chờ mong một cái kết đẹp đẽ khác, không nhịn nổi lật những trang sau ngay lập tức.

Giây phút cô lật trang giấy tiếp theo, cô hơi sững người.

Trung tâm của trang giấy còn lại bị khoét ra, diện tích đủ để chứa một thứ gì đó.



Nằm lặng lẽ bên trong nó là một cái lắc tay có khảm chuỗi đá Ngọc xanh biển.

Viên đá có nhìn giọt nước trong suốt như pha lê, ngồi trong phòng ký túc xá phản quang đặc biệt chói lọi, cực kỳ giống giọt mắt kia.

Lắc tay lạnh lẽo tinh tế, Ôn Du sờ nhẹ vào viên đá, không biết vì sao lại cười thầm.

Hạ Tiểu Hàn nhìn trộm một bên đã lâu, thấy cô đã đọc xong.



Theo kế hoạch, áp lên tai Ôn Du chiếc điện thoại bản thân khó lắm mới giấu được.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe bên tai truyền đến giọng Hứa Sí.

Anh có hơi khẩn trương, giọng nói vẫn nhẹ nhàng vô cùng: “Sinh nhật vui vẻ.”

Ôn Du cười: “Cậu vẽ không tồi.



Không ngờ bạn học Hứa Sí lại tặng tớ giọt nước mắt của rồng như vậy.”

“Tất nhiên.” Anh vừa nghe thấy cô cười, vẻ ngượng ngùng trong giọng nói cũng bớt đi nhiều, còn có chút đắc ý, “Đây là thành quả sau khi đọc gần trăm cuốn truyện tranh thiếu nhi đó, cuối cùng cũng có thể hoàn thành rồi.”

Ôn Du nhận lấy điện thoại trong tay Hạ Tiểu Hàn, thu ý cười nói: “Nhưng tớ không thích kết cục đó đâu, vì sao nhất định cả hai phải chia xa như vậy?”

“Ác long làm sao có thể bên cạnh công chúa chứ?” Anh không trả lời cô, chỉ hỏi lại còn làm như kiểu đó là chính xác mà, “Còn hoàng tử thì sao đây?”

“Nhưng mà…” Ôn Du buột miệng thốt ra, cô sửng sốt trước suy nghĩ của mình, đành nuốt hết lại vào trong, “Bọn họ cũng có thể làm bạn tốt mà.”

“Hắc long biết rất rõ nếu để cô ấy bên cạnh mình thì tương lai sẽ rất mù mịt.” Giọng Hứa Sí trầm xuống, theo suy nghĩ của mình chìm vào bóng đêm, “Nó buộc phải buông tay.”

Anh càng nói giọng càng nhỏ dần.



Đúng là kết cục này Hứa Sí cũng không hề thích, nhưng anh không tin bản thân mình có thể nắm lấy tay Ôn Du, không thể bắt cô bước vào cuộc sống của rồng như thế.

Cô nhất định sẽ gặp được nhiều người ưu tú hơn, có thể là kỳ phùng địch thủ, còn anh lại không biết mình có thể bên cô đến lúc nào.

Ôn Du bên đầu kia điện thoại trầm mặc không nói lời nào, Hứa Sí chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng thở của cô.

Rất lâu sau, cô mới nhẹ giọng mở miệng.

“Nhưng cô gái đó nhất định là không muốn rời xa Hắc long chút nào, cũng giống như tớ không muốn xa cậu vậy.”.