Vai Phản Diện Ngọt Ngào Chỉ Muốn Học Tập

Chương 46: Chương 46






Thành tích thi lần này của Ôn Du thật sự không phụ sự mong đợi của mọi người, một phát bước thẳng lên hạng tám.

Dẫu thế cô vẫn còn khá kém mấy môn khoa học, mỗi môn Lý Hóa Sinh đều cách Lục Ninh tận mấy điểm, nhưng điểm tổng các môn xã hội đảm bảo đứng đầu cả khối.

Hơn nữa, dù đã biết nhiệm vụ “Hỗ trợ Hứa Sí học tập” chỉ là cái cớ đùa vui của nguyên chủ nhưng căn bản Ôn Du vẫn khá để tâm tới thành tích của anh, mở máy tính tìm kiếm danh sách lớp mười rồi tìm đến cái tên Hứa Sí.

Anh ấy thực sự đứng nhất lớp, hơn nữa thứ hạng khối cũng bắt đầu bằng con số hạng một trăm mấy luôn.



Trái ngược Ôn Du, Hứa Sí quả thực rất lười học thuộc văn chương, thành ra kết quả môn văn của anh như một mớ hỗn độn, có thể nói là điểm mấy mé ngưỡng đậu mà thôi.

Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, Hứa Sí có thể khiến thành tích của mình từ hạng top dưới lên thẳng hạng một trăm quả thật không dễ dàng.



Lúc Ôn Du vừa tới thế giới này, tuy không biết chút kiến thức gì nhưng chung quy nền tảng từ ba năm cấp hai vẫn còn rất cứng, tóm lại cô cũng chỉ sau mọi người có một học kỳ học.

Còn Hứa Sí lại mất gốc từ cấp hai, thế mà nửa năm nay anh có thể tự tích góp lại vốn kiến thức kia, quan trọng hơn là đã có thể bắt kịp tiến độ học tập.



Tiến bộ vượt bậc như vậy, dường như cũng khá hợp lý với nguyên tác của anh.

Thiên tài.

Nghĩ như thế, Ôn Du nhịn không được thở dài, vốn dĩ đã không cùng một thế giới, không so sánh như vậy được, không so sánh được.

Hạ Tiểu Hàn nhìn chằm chằm khóe miệng vô thức nhếch lên của cô, vẩy cuốn sách trước mặt nói: “Bạn học Ôn Du, tròng mắt cậu sắp rơi vào màn hình máy tính luôn rồi kìa.”

Ôn Du nghe thế ngẩng đầu, khẽ cười nói: “Điểm chác Lục Ninh thế nào?”

“Đương nhiên là nhất khối rồi! Cậu không biết đâu, lần này điểm cậu ấy cách hạng hai hơn hai chục điểm, môn toán với vật lý điểm đạt tối đa…”

Cô vừa nói một nửa đã chạm phải nét cười trong mắt Ôn Du, bấy giờ mới hiểu hóa ra là đối phương đang trêu chọc mình, bởi vì bảng điểm mới ra mà bản thân cô đã chờ không kịp mà lập tức lên tra điểm Lục Ninh rồi.

Hạ Tiểu Hàn không nói lại được, đành ngoan ngoãn ngậm miệng.

Tâm trạng Ôn Du hôm nay cũng coi như khá tốt, không chỉ thành tích vượt quá sự mong đợi mà truyện tranh cô viết trên Weibo cũng tăng thêm chút lượng fan nho nhỏ.

Phong cách hội họa của cô trước nay hay thay đổi, nhưng tóm lại vẫn thích nhất là tranh vẽ màu sắc tươi mới kiểu Pháp.



Cứ hôm nào học tập mệt mỏi cô lại lấy máy ra bắt đầu sáng tác.



Nhưng do thời gian bản thân có hạn, các tác phẩm của cô thường là những bộ truyện ngắn hoặc là kiểu tranh minh họa hơn.



Nhờ vậy Ôn Du không những chỉ cần vui vẻ phác tranh mà tới độc giả cũng thoải mái đọc hơn.

Lượng truy cập và theo dõi cứ ngày một tăng, tin nhắn trên Weibo của cô cũng ngày một nhiều hơn.



Sau cả ngày học tập mệt mỏi, ngồi nhìn lại lượng tác phẩm mình đã hoàn thành như vậy, tự nhiên đáy lòng Ôn Du cũng hạnh phúc hơn rất nhiều.

Thế giới này có quá nhiều người khổ hạnh hệt như nguyên chủ vậy, nếu chút nét vẽ này có thể giúp bọn họ vui hơn một chút, cũng là điều tốt với cô.

Hạ Tiểu Hàn mặc kệ ánh mắt chăm chú của Ôn Du, một lát sau nghĩ ngợi gì đó rồi nhỏ giọng nói: “Tiểu Du, dạo gần đây hình như có ai đang theo đuổi tớ.”


Hạ Tiểu Hàn không chỉ có vẻ ngoài nổi bật mà tính cách cũng rất năng nổ, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.



Vả lại con trai theo đuổi cô cũng không ít, Ôn Du nghe vậy cũng không ngạc nhiên lắm chỉ thuận miệng hỏi lại: “Sau đó thì sao?”

“Chòi oi, cậu ta căn bản không phải dạng đơn thuần theo đuổi đâu.



Mà là nhìn trộm tớ.



Tớ thường hay nhận được mấy tờ giấy từ người đó, nhưng mà toàn mấy lời ghê tởm, lại càng không biết người đó là ai luôn.”Hạ Tiểu Hàn nhăn mặt, “Hôm nay tên đó còn mời tớ ra công viên gặp mặt, nếu hôm nay còn không đi rất có thể sẽ không bao giờ biết được thân phận tên đó.”

Ôn Du hiểu ngầm ý của cô, nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy, tụi mình đi nói với thầy chủ nhiệm đi, phòng tên đó có ý đồ với cậu…”

“Không được, không được, nếu nói lỡ hắn không dám động thủ thì sao!” Hạ Tiểu hàn vội vã xua tay không đồng ý đề nghị này, “Hay là hai đứa mình đi thôi.”

Cô nói chuyện mơ hồ không rõ ràng chút nào, như thể đang muốn giấu điều gì đó.




Mặc dù Ôn Du cảm thấy có hơi nghi ngờ nhưng không biết rốt cuộc là nó đáng nghi ở đâu, chỉ đành đợi tan học cùng Hạ Tiểu hàn tới công viên nhỏ phía sau.

Diện tích nơi đây không nhỏ lắm nhưng vì bây giờ là ban đêm, căn bản cũng sẽ chẳng có ai tới, chỉ có nơi ở chính giữa trung tâm là có dãy đèn chiếu sáng.





Lúc bọn họ tới, bốn phía không có bóng dáng một ai, chỉ có vài đóa hoa nở rộ đang chìm mình trong đêm đen mà thôi.

Ôn Du nhìn quanh đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân chạy mạnh, còn có tiếng trẻ com cười haha vô cùng rùng rợn.

Nụ cười đó càng ngày càng gần, bóng dáng đen cao lớn phủ hết toàn bộ đỉnh đầu cô, cộng thêm hơi thở dồn dập đáng sợ.



Khi khoảng cách còn tầm một gang, Ôn Du không nghĩ nhiều lập tức một cước đạp thẳng mu bàn chân người ta.

Sau đó cô nhanh chóng quay đầu lại, ngoài tiếng kêu đau thống khổ còn có tiếng gì như đồ vật rớt mạnh xuống.



Nhưng mà….



cái tiếng rên này hơi quen tai.

Thực hiện được âm mưu, Hạ Tiểu hàn ôm bụng cười haha, Ôn Du tập trung nhìn mới nhận ra người mới tới là Sầm Dương.

Mà phía sau cậu còn có thêm mấy bóng dáng quen thuộc: Hứa Sí, Phạm Ninh Ninh, Lục Ninh, Bạch Lộ và Lư Vi Vi.

Sắc mặt Lư Vi Vi trắng bệch, mặc kệ hình tượng nữ thần, tức giận mắng: “Bánh kem rơi mất rồi kìa, cái tên ngốc này! Tụi tớ làm nó hơi bị lâu đó!”

Phạm Ninh Ninh vẻ mặt vô cùng đau khổ an ủi cô, Bạch Lộ chậc lưỡi cười lạnh rồi đi sang trước mặt Ôn Du, còn không quên kéo tay cô, nhẹ nhàng nói: “Ôn Du, sinh nhật vui vẻ.”

Nói xong, còn không quên liếc nhìn người khác với vẻ: Ta nói trước, ta thắng nhé

Hứa Sí:……!


Lư Vi Vi:……!

Hạ Tiểu Hàn:……!

Thế mà lại để nhỏ này cướp lời chúc sinh nhật đầu tiên như vậy! Chết tiệt!

Vốn sẽ là bữa tiệc chúc mừng bất ngờ ấm áp, nháy mắt mọi thứ trông như chiến trường Tu La* vậy.



Cảnh tượng sau đó còn kịch liệt hơn, ai nấy cũng đều muốn mình là người đầu tiên tặng quà nên cứ tranh nhau, quyết đấu không khác mấy chiến binh Sparta* là mấy.



*Chiến trường Tu La: Tu La tràng (theo Baidu): là một từ ngữ từ Phật giáo, thường dùng để mô tả một chiến trường bi thảm.

*Chiến binh Sparta: tính cách các chiến binh thường được miêu tả là rất thiện chiến, để hiểu hơn, các bạn có thể lên Google xem thử để hiểu hơn về lý do vì sao và những truyền thuyết có liên quan nha ^^.

Ôn Du ngơ ngác nhận lấy quà từ mọi người, lúc này mới nhận ra: Hôm nay là sinh nhật mình.

Cô và nguyên chủ có sinh nhật giống nhau, nhưng nửa năm trước xảy ra quá nhiều biến cố, bản thân cô căn bản không có tâm trạng nên đến cả sinh nhật mình cũng không để ý.

Thế nhưng mọi người ai cũng đều nhớ rất rõ.

Đáy lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, cô còn chưa kịp nói lời cảm ơn đã thấy Sầm Dương khập khiễng đi tới, buồn bã nhìn món quà mình cầm trên tay.

Thấy bộ dạng đáng thương của cậu, Ôn Du nháy mắt bị làm cho cảm động, khẽ cười nói: “Xin lỗi cậu, tớ không nghĩ người đó là cậu.



Tự nhiên lại bịa chuyện bị biến thái theo đuổi, còn dắt tớ đi gặp tên đó, ai rồi cũng phải tự vệ bản thân như vậy mà.”

Trong lòng Sầm Dương vô cùng tủi thân.



Bọn họ quyết định bốc thăm để chọn ra người cầm bánh kem mang tới trước mặt cô, cậu còn tưởng bản thân chắc là con cưng trời độ, ấy mà không ngờ Ôn Du lại lạnh lùng đạp cậu một cái mạnh như thế, đến mức chân bây giờ như muốn liệt còn bánh kem cũng không còn nguyên vẹn nữa.

Từ từ… Bọn họ chỉ bảo Hạ Tiểu Hàn bịa đại một chuyện để dụ cô ra đây thôi, sao lại “Bị biến thái theo đuổi” nữa chứ? Chi tiết này được thêm thắt lúc nào?

Sầm Dương khóc không ra nước mắt, làm bộ mặt nhăn nhúm nhìn Hạ Tiểu Hàn, cô ấy thấy thế thì co rúm người chạy ra phía sau Lục Ninh làm vẻ mặt vô tội nhìn cậu.

Tuyệt đối là cố ý!


Bánh kem rơi cũng khiến nó biến dạng không ít, thành ra kế hoạch cùng nhau thổi nến cầu nguyện cũng bất hạnh biến mất theo.



Tên thất bại Sầm Dương nhất thời trở thành đối tượng bị mọi người oán than, còn bị đám con gái muốn đuổi cùng giết tận.

Ôn Du bị đám dở hơi này chọc cười đến cong cả mắt, cô vừa lơ đãng nhìn nơi khác, không ngờ dừng trên người Hứa Sí.

Anh thật ra cũng đang nhìn cô, lúc bốn mắt nhìn nhau, cả hai không tự giác được tự động dời mắt.



Lát sau anh lại nhìn cô, cả người sống lưng thẳng tắp hệt như cây gậy trúc vậy.

“Sinh nhật vui vẻ.” Giọng anh lúc này vô cùng dịu dàng, hô hấp vì có phần khẩn trương bối rối mà loạn xạ nhanh chậm.



“Lúc mở quà tớ, nhất định không được cười đâu đấy.”


*

Hạ Tiểu Hàn với Lư Vi Vi là bạn cùng phòng với cô, nên cũng giúp cô mang quà về.





Vì sợ quà sẽ lẫn với nhau nên mọi người quyết định ghi tên mình lên phía ngoài hộp quà.

Ngoài mấy người có mặt hôm nay còn có cả quà của nhiều bạn học khác trong lớp nữa, khó trách sao hôm nay ai cũng làm vẻ thần thần bí bí.

Quà của Hạ Tiểu Hàn là một cái váy nhỏ phiên bản giới hạn, cô rất thích nhìn Ôn Du ăn mặc xinh đẹp một chút; còn Lư Vi Vi và Bạch Lộ lại tặng cô hai bộ sách về văn học, cũng là những món quà nặng nhất; Lục Ninh đúng nghĩa trai thẳng, cậu tặng cô một chiếc máy tính bảng.



Còn về chàng trai Sầm Dương lại thể hiện như một công tử giàu có và quyền lực, món quà cũng mang giá trị rất cao là một chiếc vòng cổ đắt tiền.

Quà của Phạm Ninh Ninh lại rất sáng tạo, nó là một hộp quà handmade, bên trong chứa hàng chục chiếc card nhỏ xinh, mỗi chiếc card là một món ngọt riêng biệt.

Cô còn kèm theo dòng ghi chú ngắn gọn, Ôn Du cẩn thận mở ra, bên trong dần hiện ra những nét chữ nhỏ nhắn xinh xắn.

“Ôn Du thân mến,

Tớ nghĩ mãi vẫn không biết nên tặng gì cho cậu, chỉ đành dùng chính sở trường của mình.



Tớ xin phép được bao cậu một năm ăn bánh ngọt miễn phí.



Mỗi tấm card đại diện cho từng món ăn, chỉ cần cậu đưa cho tớ bất kỳ một tấm nào đó, tớ sẽ lập tức làm nó cho cậu.

Những ngày trước kia, thật sự rất cảm ơn cậu.

Từ nhỏ đến lớn tớ rất ít khi được người khác cổ vũ hay công nhận khả năng của mình, chỉ có cậu mới làm tớ biết rằng: kẻ vô dụng như Phạm Ninh Ninh tớ thực ra cũng có sở trường của riêng mình, cũng có thể giúp đỡ người khác.

Tớ hạ quyết tâm rồi, về sau nhất định phải trở thành bậc thầy đồ ngọt, sẽ không làm cậu thất vọng đâu.

Cảm ơn cậu nhé, sinh nhật vui vẻ.”

Cô tiếp tục mở từng món quà khác, các bạn học lớp mười cũng tặng cô hẳn cuốn notebook với vô vàn lời chúc bên trong, tới cả trang tiêu đề cũng bị phủ bởi rất nhiều dòng chữ như rồng bay phượng múa.

“Cảm ơn chị gái yêu đã hệ thống kiến thức nha, nó giúp tụi tớ dữ lắm, sinh nhật hạnh phúc nha!”

“Cậu đúng là tiên nữ mà! Nếu tui mà là con trai nhất định sẽ theo đuổi cậu!”

“Có thể áp chế được anh Sí, chắc cũng chỉ có cậu tôi hahahaha, bội phục bội phục!”

“Anh Sí nói….”

Phần tiếp theo của lời nói đó đã bị ai đó xóa sạch, cô tò mò cả buổi cũng không đoán được rốt cuộc chúng là gì.

Cuối cùng đó là quà của Hứa Sí.

Ôn Du bình tĩnh nhìn chiếc hộp màu hồng rất lâu mới nhấp môi nhẹ nhàng cười, chậm rãi mở nó ra..