Huyết sắc trong mắt Diệp Lưu Âm trong nháy mắt rút đi, bộ dáng nàng ta trở nên vô hại, bình thường.
Nàng ta nhìn biểu tình Nhan Nhược vẫn dại ra, cười lạnh một tiếng: “Nếu không phải nhân loại muốn học các loại tri thức kì quái và nhạc cụ quá phiền toái, ta cần có người thay ta học, đem hình tượng của ta nâng lên, ta làm sao sẽ bao dung mà bỏ qua người có khuôn mặt giống ta ở thế giới này? Diệp Thư Vân, chờ ta hoàn thành nhiệm vụ, ta cũng không cần đến ngươi nữa!”
Yêu tộc xưa nay không có song sinh, mỗi một yêu đều là độc nhất vô nhị.
Mà nàng thật sự không thích có người cùng nàng lớn lên giống nhau, dù chỉ là cùng ký thể tạm thời giống nhau cũng không được.
Cũng may, hai người vẫn có điểm khác nhau rất nhỏ……
Lúc sau, Diệp Lưu Âm và Nhan Nhược cùng lau mặt, một người đem lệ chí lau, một người lộ ra nguyên bản lệ chí của mình, đem thân phận đổi về.
Nhìn Nhan Nhược giờ phút này vẫn bảo trì ánh mắt trống rỗng, Diệp Lưu Âm không có kiên nhẫn ở chỗ này chờ nàng thanh tỉnh, lập tức đem người bỏ lại, bước trở về.
Nàng ta không biết rằng, trong nháy mắt khi nàng vừa rời đi kia, người nọ vốn dĩ mang ánh mắt trống rỗng, tức thì ánh mắt thanh minh, tựa hồ chưa từng bị khống chế.
Tuy rằng kính linh đã nói qua rõ, sức mạnh của Nhan Nhược ở tiểu thế giới sẽ bị giam cầm, nhưng nàng rốt cuộc cũng là thần nữ, hồn lực cường đại, tự nhiên yếu đến mức một tiểu yêu dùng hoặc tâm thuật là có thể khống chế được.
Vừa rồi, chẳng qua nàng phối hợp diễn với đối phương một vở kịch mà thôi.
Nhan Nhược khoanh tay trước ngực, nhìn phương hướng Diệp Lưu Âm rời đi, nhịn không được cười nhạo một tiếng.
“Nhan mỹ nhân, ngươi đang cười cái gì vậy, nói để nô gia cùng cao hứng cao hứng a ~” kính linh kiều mị mở miệng.
Nó dường như tỏa ra mị lực của nó mọi lúc.
Đáng tiếc, thanh âm của nó kiều mị đến mấy, nó cũng chỉ là một tấm gương đồng, không có khối thân thể nào đẹp tương xứng với thanh âm nàng ấy.
“Chỉ là cảm thấy tiểu yêu này có chút thú vị.” Nhan Nhược híp mắt, làm cho người ta trong lúc nhất thời vô pháp đoán ra nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
- --
“Nhan mỹ nhân, ngươi muốn đi đâu vậy? Y nô gia nhìn ra được, đường ngươi đi không phải đường về phòng học nột ~”
Sắp đến giờ vào lớp, theo kính linh nghĩ lẽ ra lúc này Nhan Nhược nên ngoan ngoãn vào phòng học đợi.
Kính linh thầm kêu trong lòng, thần nữ Nhan Nhược chẳng lẽ mù đường, cho dù có ký ức cũng không biết đường sao?
“Ta không định đến lớp học.” Nhan Nhược thản nhiên nói.
Cùng lúc đó, chuông vào học trên đỉnh đầu vang lên, Nhan Nhược ngoảnh mặt làm ngơ, như cũ dọc theo hướng phía trước, kiên định bất di mà bước thẳng, một chút đều không có ý định quay lại phòng học.
“Nhưng giờ đã đi học, dựa theo quy củ của Nhân tộc, việc Nhan mỹ nhân đang làm được gọi là …… Trốn học!”
“Dù sao ở trong mắt các lão sư, ta cũng là loại học tra vạn năm không gặp. Học tra trốn học, sẽ không gây ra quá nhiều chú ý. Đến nỗi ta hiện tại……… Tự nhiên là chuẩn bị đi tìm nam chủ ở thế giới này.”
Nghe vậy, kính linh nuốt xuống lời khuyên nhủ Nhan Nhược không cần trốn học, trong giọng nói kiều mị có nhiều vài phần kinh ngạc: “Nhan mỹ nhân nhanh như vậy đã biết nam chủ là ai?”
Cũng không hổ là tồn tại khiến thần quân động tâm, lúc nó còn chưa đoán được ai là nam chủ, thần nữ Nhan Nhược dường như đã xác định thân phận đối phương.
“Ngươi đã sớm nói, nam chủ là người đặc biệt nhất trong tiểu thế giới, ngươi đem ta truyền tới chỗ gần nam chủ. Nếu như phán đoán của ta không có sai, nam chủ hẳn cũng là một học sinh. Căn cứ theo ký ức ký chủ hiện tại của ta, muốn tìm một người đặc biệt nhất, rất khó sao?”
___
………
( Tấu chương xong)
___
………
Mật lười biếng lại online.
………
Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan.
Nhân sinh như kịch, người tản kịch tan.