Chẳng lẽ chú thuật mất đi hiệu lực, làm Diệp Thư Vân nhận ra cái gì đó không thích hợp?
Nhưng Diệp Lưu Âm càng tưởng tượng, lại cảm thấy chính mình suy nghĩ quá nhiều.
Nếu Diệp Thư Vân đã nhận ra điểm không thích hợp, sao có thể không nói, lại còn nguyện ý cùng nàng chơi loại trò chơi hoán đổi thân phận này.
Sau khi tan học tiết ngữ văn, Diệp Lưu Âm liền đem Nhan Nhược kéo đến một góc nhỏ, ngữ khí rất áy náy nói:
"Tiểu Vân thực xin lỗi a, ta không nghĩ tới lão sư tiết này sẽ không kêu tên của ta, mà lại kêu ngươi tới đọc. Ta ngày hôm qua cũng quên chuẩn bị, cho nên vừa rồi một chữ đều nói không ra, ngươi sẽ không trách tỷ tỷ một hai phải cùng ngươi trao đổi thân phận đi?"
"Không trách." Nhan Nhược rất dứt khoát nói.
Diệp Lưu Âm lập tức liền vỗ vỗ ngực, giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Tiểu Vân không trách tỷ tỷ là tốt rồi."
Nếu người không biết tình huống thấy phản ứng này của Diệp Lưu Âm, chỉ sợ sẽ thật sự tin nàng đang quan tâm muội muội.
Mà Nhan Nhược đã biết suy nghĩ thật của Diệp Lưu Âm, chỉ muốn đưa nàng hai chữ -- dối trá.
Nhan Nhược rất bình tĩnh bổ sung: "Nếu vừa nãy chúng ta không trao đổi thân phận, lão sư kêu ta đọc, ta cũng chỉ có thể nói ta không có chuẩn bị. Rốt cuộc ta sớm đã đáp ứng tỷ tỷ, ở trước mặt người khác giả bộ học tra, sẽ không làm những người khác hoài nghi tỷ tỷ chân thật bộ dáng."
Nghe xong lời này, Diệp Lưu Âm có chút hồ nghi mà hướng Nhan Nhược nhìn thoáng qua.
Mới nghe những lời này không có gì vấn đề, ngữ khí cũng rất bình thường, nhưng nàng nghe thì cảm thấy giống như không thích hợp cho lắm.
Nàng nghe được, hình như có một chút ý vị trào phúng ở bên trong?
Diệp Lưu Âm nhíu nhíu mày, trong mắt nàng đột nhiên có ám quang xẹt qua.
Ngay sau đó, nàng che lại ngực mình, giống như ngực có chút không thoải mái, mặt lộ vẻ thống khổ mà nói: "Tiểu Vân, ngươi nói như vậy, có phải hay không kỳ thật trong lòng vẫn là đang trách tỷ tỷ? Tỷ tỷ muốn nghe ngươi nói thật."
"Không trách." Nhan Nhược đáp án bất biến.
Diệp Lưu Âm một bộ không chịu tin tưởng, càn quấy, "Không, ngươi nhất định là đang trách tỷ tỷ. Trừ phi, ngươi nhìn hẳng vào đôi mắt tỷ tỷ mà nói chuyện......"
"Được."
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Nhan Nhược thản nhiên trong suốt, trong ánh mắt Diệp Lưu Âm lại mang theo tìm tòi nghiên cứu.
Hai giây sau, đồng tử Diệp Lưu Âm biến thành đỏ như máu khiến người sợ hãi, cùng lúc đó, ngữ điệu khẩn thiết trở nên mê hoặc, "Tiểu Vân, chúng ta là tỷ muội ruột thịt, ngươi phải tin tưởng tỷ tỷ sẽ không bao giờ hại ngươi. Trao đổi thân phận với ngươi, cũng chỉ là tỷ tỷ muốn nghe người khác khen, một chút tâm nguyện nho nhỏ như vậy ngươi sẽ thỏa mãn tỷ tỷ đúng không? Chờ tỷ tỷ một ngày nào đó bệnh tim phát tác mà chết, hết thảy đều sẽ trả cho ngươi......"
Diệp Lưu Âm cố tình chọn một nơi không có người, lúc này nàng không sợ người khác thấy mình khác thường.
Theo ngữ điệu phập phồng, ánh mắt Nhan Nhược bắt đầu tan rã ra, không có tiêu cự, thoạt nhìn có chút dại ra.
Đây là hoặc tâm thuật của Yêu tộc, xấp xỉ với thôi miên tồn tại trong lời đồn ở Nhân tộc.
Ở thời điểm âm điệu cuối cùng của Diệp Lưu Âm rơi xuống, thanh âm Nhan Nhược vô hồn chậm rãi vang lên: "Ta tin tưởng tỷ tỷ, ta sẽ nghe lời......"
Diệp Lưu Âm có được đáp án mong muốn, đại biểu cho hoặc tâm thuật lần nữa thành công, ở trong lòng đối phương an bài một cái tối cao mệnh lệnh, nghe theo nàng trao đổi thân phận, phục tùng vô điều kiện.
___
.........
( Tấu chương xong)
___
.........
Thật là tra quá đi, mị muốn xé rách bộ mặt giả dối kia quá.
Không được, như thế quá mất hình tượng rồi, Mật phải kao lãnh, tâm bất biến trước dòng đời vạn biến, nói với nhỏ đó:
"Dục mang vương miện, tất thừa trọng."
Đúng không độc giả thân ái??