"Bệ hạ, bệ hạ." Giọng nói của Phúc Lai nhẹ nhàng vang lên, ông rụt rè đánh thức Địch Dương: "Vừa mới có tin báo, bên phủ Lương Quốc công đã khởi hành. Bệ hạ có muốn dậy không ạ?"
Hôm nay là ngày nghỉ, mỗi khi vào ngày này, ông bà ngoại của Hoàng đế sẽ vào cung, cả nhà sẽ sum họp cùng nhau ăn tối.
Địch Dương gạt cái chăn bông bằng lụa tơ tằm sang một bên rồi ngồi dậy, vậy mà bất tri bất giác hắn đã ngủ đến tận buổi chiều, nghĩ đến cảnh trong giấc mơ vừa rồi, trong lòng hắn có chút buồn bực, sao hắn lại có thể mơ một giấc mơ như vậy.
Hắn thân là con trai của con vợ cả duy nhất của Hoàng đế, mặc dù lớn lên cùng ông bà ngoại ở đại doanh Bắc cương, nhưng đường đường là hoàng tử, cho nên vẫn sống một cuộc sống huy hoàng và phú quý, những sinh hoạt của cuộc sống trong mơ ấy, lại là điều hắn chưa từng nghe nói, cũng chưa từng nhìn thấy.
Mơ thấy một con chó đen thì miễn cưỡng có thể hiểu được, như Kỳ Khai Tế đã nói, đây là một điều thường thấy trong cuộc sống.
Nhưng người con gái trong giấc mơ đó, rất là sống động hoạt bát, không giống một ảo ảnh chút nào, nhưng nếu nói nàng là thật, thì hắn lại chưa bao giờ gặp qua nàng.
Địch Dương khẽ thở dài, nếu không như vậy thì làm sao nó có thể là một giấc mơ được, tuy rằng nội dung giấc mộng này có chút quá mức vô nghĩa, nhưng cảm giác lại rất chân thật..
Vậy mọi thứ trong giấc mơ này, rốt cuộc là hư ảo hay là thực sự đang tồn tại đây.
Hắn đang ngẩn ngơ, thì lại có một tiểu thái giám nữa từ bên ngoài đi vào, báo tin mọi người Lương Quốc công đã vào cung, lúc này đang thưởng ngoạn phong cảnh ở Ngự Hoa Viên.
Địch Dương là một người có tính tình vô tư, nghe nói người nhà đã đến, lập tức vứt những chuyện này ra sau đầu, dù sao những chuyện trong mộng chung quy đều là hư ảo, hiện tại cùng ông bà ngoại của hắn chia sẻ niềm vui cuộc sống gia đình vẫn là quan trọng hơn.
Các cung nhân tay chân nhẹ nhàng tiến vào hầu hạ Hoàng đế mặc quần áo, căn cứ theo kinh nghiệm mấy năm nay, thì đây là một công việc cực kỳ nguy hiểm, bởi vì Hoàng đế bị chứng mất ngủ đã mấy năm, rất khó ngủ, cho dù ngủ cũng chỉ là nhắm mắt để đó, vì thế khi tỉnh lại thì tính tình sẽ nóng nảy, một lời không hợp liền sẽ đá cung nhân bên cạnh ra ngoài.
Hoàng đế từ nhỏ đã luyện võ công, sức lực vô cùng lớn, nên khi bị hắn đá vào người, nhẹ thì bầm tím, sưng đau, nặng thì sẽ gãy xương, mấy tháng liền không thể xuống giường được.
Phúc Lai cẩn thận nhìn sắc mặt của Hoàng đế, trong lòng nghĩ thầm mà an ủi, cũng may là nhờ Lý quốc sư, vì có Thuần Nguyên Đan, nửa tháng nay, sau khi Hoàng đế ngủ dậy tâm trạng đều đã bình tĩnh trở lại, không còn vô cớ mắng nhiếc cung nhân nữa, và có thể nhìn thấy được hình bóng của vị thiếu niên đơn thuần khi vừa mới đăng cơ trước đây.
Địch Dương mặc thường phục vào rồi đi ra ngoài, khi tới Ngự Hoa Viên, từ xa đã thấy vợ chồng của Lương Quốc, dì nhỏ Tống Nhược Phân Tống phu nhân và biểu muội Kỳ Triều Phi của hắn ở đó, Phúc Lai theo bên người bèn giải thích: "Kỳ thủ phụ hôm nay có công vụ, cho nên không tới."
Địch Dương gật gật đầu, rồi sải bước đi tới.
Kỳ Triều Phi nghiêng đầu, nhìn thấy Địch Dương mặc trang phục của người tập võ đang bước nhanh đến, dáng người của hắn đã cao chân lại dài, khi bước đi liền có gì, không tao nhã chút nào, liền cau mày nghĩ thầm: Hoàng đế biểu ca trông thật là thô lỗ, vẫn là Kiềm Vương điện hạ đẹp, trên đời làm sao lại có một nam tử đẹp như ánh trăng như vậy chứ, không khác gì trích tiên trên trời hạ phàm không dính khói lửa phàm tục.
Người một nhà đi dạo ở Ngự Hoa Viên, sau đó ngồi xuống dùng bữa tối.
Đường thị phu nhân cẩn thận quan sát Địch Dương vài lần, lải nhải nói: "Quốc sư đó quả nhiên có vài phần bản lĩnh, tinh thần Hoàng đế trông rất tốt, thần sắc Hoàng thượng xem ra cũng rất tốt, lão thái bà ta đã có thể yên tâm rồi."
"Đều là do trẫm không phải, đã làm ông ngoại bà ngoại lo lắng."
Tính tình của Địch Dương vốn nóng nảy, cho nên trong chuyện khác thường không kiên nhẫn nhưng hắn lại rất hiếu thảo với Tống lão tước gia và Đường thị phu nhân, hắn xa cha mẹ từ khi còn nhỏ, được một tay Đường thị phu nhân ôm trong lòng nuôi lớn.
Thê tử của Kỳ thủ phụ, tiểu Tống thị liền nhẹ nhàng cười nói với Tống lão tước gia: "Hoàng Thượng cuối cùng cũng đã khoẻ, cha mẹ cũng có thể yên tâm."
Tống lão tước gia vui mừng gật đầu.
Khi nói chuyện, các thái giám cũng đã mang những món ăn và những món tráng miệng bày lên, đủ màu sắc và hương thơm, khiến người ta vừa nhìn vào đã muốn ăn.
Dưới ánh đèn lồng rực rỡ của cung điện, bộ đồ ăn bằng sứ tinh mỹ đủ hình dáng phản chiếu ánh sáng mềm mại tinh tế, nhìn tinh xảo và sang trọng không thể tả.
Địch Dương đã nhìn quen, bình thường cũng không có cảm giác gì, nhưng bây giờ nhìn chiếc bát sứ trắng viền vàng trước mặt, hắn chợt nhớ đến chiếc bát sứ dày cộp trong mơ, không khỏi lắc lắc đầu, may mắn thay đó chỉ là một giấc mơ.
Nhưng thành thật mà nói, món canh màu xanh xám đó có vị cũng được, hương vị tươi mát và béo ngậy.
Địch Dương từ nhỏ đã tập võ, vốn lượng cơm ăn rất lớn, cộng thêm bữa trưa hôm nay không ăn, cho nên hắn thực sự rất đói, lại nghĩ đến món canh khai vị trong mơ, liền không khỏi tham ăn một chút, vì thế mà đã ăn toàn bộ, bữa ăn cũng được thêm vào nhiều lần.
Kỳ Triều Phi thấy tướng ăn thô lỗ của hắn, lại cau mày, trong lòng nói vị Hoàng đế biểu ca này có hơi quá dã man rồi, hoàn toàn không có dáng vẻ của một bậc cửu ngũ chí tôn gì cả, hoàn toàn kém xa vẻ phú quý phong nhã của Kiềm Vương điện hạ.
Nhưng nghĩ đến ý định của chuyến viếng thăm hôm nay, nàng ta lập tức bỏ đi vẻ không hài lòng trên mặt, quay đầu nhìn Địch Dương, lắp bắp gọi: "Hoàng đế biểu ca, cha ta đã tới Hộ Bộ, mấy ngày nay ông ấy đều cùng với Hộ Bộ thượng thư cùng nhau lập danh sách đăng ký những cống phẩm đó."
Mặc dù Hoàng đế biểu ca không tốt, nhưng những thứ trong kho của hắn đều là thứ tốt nha.
Tháng trước, tin tức Lễ Bộ đứng ra tổ chức hôn lễ của hoàng đế và hoàng hậu được truyền ra, các nước chư hầu liên kết và các tiểu quốc thần phục xung quanh đều nghe tin, đều cho rằng Hoàng đế Đại Ngụy lần này đúng là sẽ thành thân, nên sôi nổi dâng biểu tỏ ý chúc mừng, còn chuẩn bị rất nhiều lễ vật cho Hoàng hậu nương nương.
Sứ đoàn các nước lên đường với bao ước mong tốt đẹp, nhưng đáng tiếc người tính không bằng trời tính, dòng người bất tận chưa kịp đến kinh thành, thì tân nương lại chết một lần nữa.
Nhóm sứ thần trước mắt lập tức tối sầm.
Nhưng tới thì cũng tới rồi, cho nên cũng không thể đem những món lễ vật đã được chuyển đến Thượng Kinh lại kéo về được.
Nếu mà làm như vậy thì không khác gì đem lễ vật để dưới mũi của Hoàng đế Đại Ngụy, cho hắn nhìn một cái, rồi lại đem về, đây tuyệt đối là một hành vi khiêu khích chết người, sứ thần cũng không có bị hỏng đầu, cho nên sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Cuối cùng, đành phải tìm lý do là chúc Hoàng đế tết Đoan Ngọ an khang để gửi lễ vật, có điều cái phông tấu chương chúc mừng Hoàng đế Đại Ngụy trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử thì nhất định không thể nào trình lên được rồi.
Hầu hết những món lễ vật này đều được chuẩn bị cho Hoàng Hậu. Khi Kỳ Triều Phi và các tiểu tỷ muội tụ hội lại thì liền nghe mọi người nói về chúng, nói trong những món lễ vật đó có rất nhiều loại vải tinh xảo và lộng lẫy, cũng như một số châu báu có giá trị liên thành, đồ trang sức và nữ trang.
Kỳ Triều Phi ban đầu còn bán tín bán nghi, mãi cho đến khi cha nàng ta đến Hộ Bộ giám sát việc đăng ký lập danh sách, nàng ta mới tin, nghĩ đến những tiểu quốc phụ thuộc này đều nỗ lực để đến nịnh bợ, cho nên những thứ họ đưa nhất định rất đặc biệt, vì thế mới phải kinh động đến đương triều thủ phụ.
Nữ tử vì người mình thích mà trang điểm, trong lòng Kỳ Triều Phi cũng giấu một người, vì vậy nàng ta lại càng trở nên nhạy cảm và yêu cái đẹp.
Nam tử nàng ta ái mộ là niềm mơ ước của các quý nữ chưa chồng toàn kinh thành, hắn ta ở đâu, thì ở đó cô gái nào cũng đều tranh thủ khoe sắc, cố gắng trang điểm đẹp nhất, mong được hắn ta chú ý đến.
Mặc dù Kỳ Triều Phi sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp nhưng đâu đại diện sẽ không có ai có nhan sắc xinh đẹp hơn nàng ta, cho nên nàng ta còn cách người đẹp nhất thiên hạ còn hơi xa. Người dựa vào y phục, Phật dựa vào dát vàng, nếu nhan sắc bẩm sinh đã không đủ đẹp, vậy thì nhờ thứ bên ngoài hỗ trợ, cho nên nàng ta đã đem ánh mắt đặt vào số cống phẩm này.
Địch Dương làm sao biết được trong bụng của Kỳ Triều Phi có bao nhiêu xoắn xuýt, nhưng hắn nhớ tới chính mình lười biếng ngủ một ngày, mà Kỳ Khai Tế đã làm thêm một ngày ở Hộ Bộ, trên mặt liền có chút mất tự nhiên: "Dượng đúng là rất vất vả."
Kỳ Triều Phi mím môi, chớp chớp mắt lộ ra vẻ ngây thơ không biết gì, đối với Địch Dương nói: "Không vất vả đâu, phụ thân nói vải vóc và trang sức gửi đến lần này, đều rất hiếm trên đời, ước chừng chỉ có thần tiên mới dùng được loại vải vóc và đồ trang sức đó đấy, Phi nhi đã nghe phụ thân nói vài câu, cảm thấy thật hiếm lạ, thực sự rất muốn tận mắt nhìn thấy một chút ạ."
Nàng ta cố ý nhấn mạnh hơn một chút hai thứ "vải vóc và trang sức", nói xong còn cố ý dừng lại, rồi lặp lại lần nữa, chính là muốn để cho Địch Dương tự mình mở miệng cho.
Kỳ Triều Phi thầm mừng rỡ trong lòng, cũng may hôm nay phụ thân không tới, mẫu thân tuy rằng có mặt, nhưng mà mẫu thân tâm tư rất đơn thuần, trong lòng chắc cũng không đoán được cái gì.
Mà cho dù đoán được cũng không sợ, dù sao mẫu thân rất yêu thương nàng ta, nhất định sẽ không nói lời nào, nếu như là phụ thân nàng ta ở đây, nàng ta cũng không dám mở miệng nói những lời này.
Nghe vậy, Địch Dương chậm rãi phản ứng lại, hóa ra mấy ngày nay các nước nhỏ này liên tiếp tới một nước rồi một nước, xếp hàng bài bố đội hình vô cùng náo nhiệt tặng quà Tết Đoan Ngọ cho hắn, tất cả đều là vải vóc và trang sức của nữ tử sao.
Hắn là một người đàn ông chân chính, sao có thể quan tâm đến những thứ này của nữ nhân, cho nên hắn liền thản nhiên nói: "Những vị sứ thần này, tặng mấy cái lễ vật đồ bỏ đó cho trẫm, nếu biểu muội thích thì cứ việc lấy đi, ngày mai để Phúc Lai đưa ngươi đến kho bảo vật cứ tha hồ mà chọn, thích cái gì thì cứ việc lấy đi."
"Thật sao? Cảm ơn Hoàng đế biểu ca." Kỳ Triều Phi vui mừng ra mặt, không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, nàng ta liếc mắt nhìn mẫu thân tiểu Tống thị đang nhìn mình, vội vàng lại nói: "Vậy thì muội có thể chọn một vài thứ cho mẹ muội không? Và cả bà ngoại nữa."
Địch Dương chỉ chú ý đến chuyện ăn uống, mà hắn cũng không quá coi trọng những chuyện này: "Sao cũng được. Sau này ngươi muốn cái gì thì cứ việc đi lấy, không cần phải nói cho trẫm biết."
Tiểu Tống thị cười bất đắc dĩ: "Nàng ấy à, tính tình vẫn còn trẻ con lắm, thích cái gì thì đều muốn cho bằng được."
Tống lão tước gia xem ở trong mắt, hiểu ý cười.
Đường thị phu nhân cười nói: "Hai đứa nhỏ nhà ta có quan hệ tốt như vậy. Nhìn xem, hoàng thượng chiều chuộng Phi nhi biết bao nhiêu."
Lại quay sang nói với Kỳ Triều Phi: "Phi nhi, sau này cháu nên tiến cung nhiều hơn để trò chuyện với biểu ca."
Kỳ Triều Phi đang vui vẻ nghĩ rằng sáng sớm mai sẽ vào cung chọn một ít đồ tốt, nghe vậy trong lòng liềm chùng xuống, nàng ta chỉ muốn có vải vóc và trang sức, hoàn toàn không muốn bồi Hoàng đế biểu ca đâu. Cùng một kẻ điên thích giết người thì có chuyện gì tốt để nói chứ, hơn nữa, Hoàng đế biểu ca lại không thể đánh đàn, hay làm thơ.
Kỳ Triều Phi tràn đầy không tình nguyện, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Vậy cũng được."
Địch Dương lại uống thêm một bát canh lớn nữa, cuối cùng cũng cảm thấy no, đặt bát xuống, híp mắt mãn nguyện: "Không cần, lúc rảnh rỗi trẫm chỉ muốn ngủ một giấc, bù lại việc thiếu ngủ mấy năm vừa rồi."
Kỳ Triều Phi lập tức tỏ vẻ hiểu rõ: "Đúng vậy, Hoàng đế biểu ca phải nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
Vợ chồng Tống lão tước gia lại nhìn nhau cười, nhìn thế này, ai cũng thấy xao xuyến, đúng là trai tài gái sắc, xem ra việc đó, họ nghĩ đúng rồi.
Diệp Thu Đồng đến thư viện để giao sách vừa sao chép, lần này nàng không mang Đại Hắc ra ngoài, mà để nó ở nhà trông vườn rau, gần đây, nàng luôn cảm thấy có người đang ăn trộm rau trong vườn của mình khi nàng đi đến huyện thành.
Đại Hắc lớn rất nhanh, giống như một con chó lớn hung dữ. Trước khi đi ra ngoài, Diệp Thu Đồng đã dặn dò nó vài lần, nàng cũng không biết Đại Hắc nghe có hiểu điều đó hay không. Nàng luôn cảm thấy con chó này rất kỳ lạ. Có đôi khi thấy nó đặc biệt thông minh và kiêu ngạo, như thể có thể hiểu được lời nói của nàng, nhưng có đôi khi lại rất bình thường.
Diệp Thu Đồng lãnh tiền rồi cũng không rời đi ngay lập tức, mà cùng nói chuyện phiếm với tiểu nhị vài câu: "Lý Sơn ca, sao hôm nay chỉ có một mình huynh trông cửa hàng vậy, ngày thường không phải đều có ba người sao?"
Nàng đã tới tới lui lui ở đây rất nhiều lần, miệng nói lại ngọt ngào, cùng với tiểu nhị trong cửa hàng khá thân quen, người ta nói nếu có quan hệ tốt thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn mà.
Lý Sơn đang đầy một bụng ý kiến, nghe nàng hỏi, lập tức phàn nàn nói: "Trong nhà Vương chưởng quầy tổ chức hỉ sự, đã xin nghỉ mấy ngày. Con cái tên tiểu Thôi kia, thấy chưởng quầy không có mặt, liền lừa dối lừa gạt, vừa rồi nói bị tiêu chảy đi nhà xí, nhưng lâu rồi lại không thấy trở lại, không biết đã chạy đi đâu làm biếng rồi. Ta vẫn còn chờ để vào giao sổ sách mấy tháng qua cho chủ nhân, này họ Diệp, ngươi có thể trông cửa hàng cho ta một chút được không?"
Diệp Thu Đồng cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi, nhưng không ngò đã khiến cho Lý Sơn đổ một hồi nước đắng, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta không thể trông cửa hàng được, huynh còn có một thùng tiền ở đây, ta cũng không dám. Ngoài ra nếu người ta đến mua sách, ta cũng không biết giá cả, có điều ta có thể chạy việc lặt vặt cho huynh, mang sổ sách ra đây đi, ta sẽ thay huynh đi vào đưa cho chủ nhân."
Diệp Thu Đồng ôm sổ sách trong người đi vào thư viện để tìm Khâu Tử Thạch, nhưng khi bước vào mới nhớ đến, mình đã quên hỏi đại lão bản đang làm việc ở đâu. Nàng định hỏi ai đó một chút, nhưng đang trong giờ học, cũng không có nhiều người đi lại trong thư viện, khó khăn lắm nàng mới tình cờ gặp một cậu bé có lẽ đi ra để giải khuây, nàng hỏi một câu, thì cậu bé chỉ về một hướng, rồi vội vã quay trở lại lớp để học.
Diệp Thu Đồng nhìn thấy đằng kia có một khu rừng trúc, giống như một phong cảnh do con người tạo ra, nhìn có chút tao nhã, đoán rằng có thể Khâu Tử Thạch đang ở đó thư giãn cũng nên, vì vậy liền đi đến.
Hôm nay có gió, nàng tình cờ đang ở dưới hướng gió của rừng trúc, cho nên vừa đến gần đã nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, là một nam một nữ, nàng dừng lại, không biết có nên tiếp tục đi vào trong không, nàng có hơi khó hiểu, đúng lý trong thư viện này không nên có nữ sinh mới phải.
"Mai chưởng quầy, rất xin lỗi, ý tốt của ngươi ta chỉ có thể từ chối, ngày ấy ta cũng đã nói rõ ràng với ngươi rồi."
Đây là giọng nói của Khâu Tử Thạch, nghe có vẻ lạnh lùng xa cách.
Trong rừng trúc, Mai đại cô nương chống tay vào hông và nói: "Khâu chưởng quầy, mặc dù Mai gia của chúng ta không bằng Khâu gia của ngươi, nhưng cũng không kém hơn nhà ngươi bao nhiêu. Ta đem toàn bộ tài sản của mình cho ngươi, cho nên cũng không xem là đối xử tệ với ngươi đi, ta chỉ đơn giản là muốn có một đứa con trai mang họ Mai mà thôi, chuyện này chọc thủng ống phổi của ngươi à."
Khâu Tử Thạch lạnh lùng nói: "Mai chưởng quầy, ta còn có việc phải làm, xin mời ngươi trở về trước, hôm nay sẽ không giữ ngươi lại uống trà."
Mai đại cô nương nóng nảy, nên liền nói thẳng: "Vậy thì ta đây không cần con trai, có con gái cũng được, có con gái mang họ Mai còn không được sao? Ta là thật lòng, ta đã là một cô nương ở trong nhà hơn ba mươi năm rồi, nhưng ta chỉ thích mỗi mình ngươi thôi."
Nàng biết Khâu Tử Thạch đã hạ lệnh đuổi khách, nhưng tính cách của nàng ta lại không muốn bỏ cuộc, hôm nay chủ động đến cửa tìm hắn nói chuyện, làm sao có thể cam tâm trở về mà không thành công. Mặc dù thái độ từ chối người khác cách xa hàng nghìn dặm của hắn làm tổn thương lòng tự trọng của Mai đại cô nương một chút, nhưng nói đi nói lại, ai bảo nàng thích cái sự lạnh lùng và tự chủ của hắn chứ.
Khi Diệp Thu Đồng nghe những lời của Khâu Tử Thạch, vốn nghĩ rằng hắn đang nói chuyện công việc làm ăn với ai đó, vì vậy định tránh đi một lát, nhưng khi vừa nghe thấy bên kia là một phụ nữ, mà lại là nội dung này, lập tức choáng váng.
Lúc thì muốn con trai, lúc thì muốn con gái, còn cho hết toàn bộ tài sản của mình cho người ta, cho nên hôm nay là đang hát vở tuồng nào vừa mới ra vậy.
Phú bà bỏ số tiền lớn để xin một đứa con sao?
Diệp Thu Đồng biết mình không nên ở lại nữa nên quay người rời đi, nhưng tiếng bước chân lại kinh động đến những người bên trong.
Mai đại cô nương lạnh giọng quát: "Ai! Ai ở bên ngoài!"
Hai người bên trong đồng thời chạy ra ngoài xem, Diệp Thu Đồng liền bị bắt gặp tại trận, ba người sáu con mắt nhìn nhau, nàng quả thật xấu hổ đến mức muốn chết tại chỗ.