Vai Ác Bạo Quân Xuyên Thành Pháo Hôi Nữ Xứng Cẩu

Chương 19: Chính xác mà nói, trẫm không thể coi là đực được!




Diệp Thu Đồng một bên vuốt lông con chó, một bên dường như không có việc gì mỉm cười hỏi Diệp Đường Ngạn: "Cháu trai tìm ta có chuyện gì?"

Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Đường Ngạn nhìn trực diện Diệp Thu Đồng ở khoảng cách gần như vậy, mới nhận ra nàng có dung mạo rất xinh đẹp, mặc dù đang mặc nam trang nhưng lại thực sự rất minh diễm động lòng người.

Hắn chợt nhớ ra, mặc dù Diệp Thu Đồng có bối phận là bà của mình, nhưng kỳ thực hai người có vẻ là bằng tuổi nhau, vì thế mặt hắn lập tức đỏ lên, do dự một lúc, không biết có nên nói ra ý của mình không hay không.

"Nếu không có việc gì thì ta đóng cửa đây." Diệp Thu Đồng một tay giữ cửa giả vờ đóng lại, nàng còn phải chép sách nữa, nên không có thời gian rảnh cùng cậu nhóc này ở đây chơi đố vui.

"Đừng, đừng đóng." Trên khuôn mặt trắng nõn của Diệp Đường Ngạn tràn đầy ửng hồng: "Cửu bà bà có thể vui lòng dạy cho cháu.." Hắn ho nhẹ một tiếng, cảm thấy đối mặt với một cô gái bằng tuổi mà tự xưng "cháu" thật sự là nói không nên lời, vì thế liền sửa miệng nói: "Có thể vui lòng dạy cho Ngạn nhi viết được không?"

"Hả?" Diệp Thu Đồng cảm giác mình vừa nghe lầm, cho nên nàng liền chỉ chỉ vào chính mình: "Ta dạy ngươi viết?"

Sau đó lại nhớ tới vừa rồi một tên tiểu tử lớn như vậy mà cư nhiên tự xưng là "Ngạn nhi" ở trước mặt mình, cả người bỗng nhiên nổi da gà: "Ngươi có phải đã lầm cái gì rồi không?"

Diệp Đường Ngạn là thành tâm thỉnh giáo, vừa nghe Diệp Thu Đồng không tin, liền vội vàng móc ra một quyển sách từ trong lòng ngực, lắp bắp giải thích hồi lâu, Diệp Thu Đồng mới hiểu được.

Nguyên lai là tiên sinh trong huyện nói chữ viết của hắn quá tinh xảo, thiếu khí thế, quá mức mềm mại, thiếu khí khái nam tử, chữ viết như vậy mà tới lúc thi đình, ở giữa một đám người có học sẽ bị người ta chế giễu, bảo hắn hãy cân nhắc thêm.

Diệp Đường Ngạn liền cố gắng sao chép lại những mẫu chữ của mọi người, nhưng bởi vì sợ đầu sợ đuôi, kết quả càng làm thì càng hỏng bét, càng viết thì khí thế lại càng trở nên yếu.

Khi đưa bài tập cho tiên sinh xem, thì tiên sinh liền lắc đầu: "Kỹ năng rất giỏi, nhưng vẫn không được."

Tiên sinh bèn rút đại một quyển sách tổng hợp triều đại trên bàn ra, mở ra cho hắn xem: "Nghe nói quyển giáo trình này là do một thư sinh của Diệp gia Vu Tử các ngươi sao chép lại, ngươi hãy nhìn chữ của người ta đi, mới hào khí làm sao, ngay cả Khâu tiên sinh cũng phải khen ngợi rất nhiều lần."

Diệp Đường Ngạn nghe vậy thì ngây ngẩn cả người, Diệp gia Vu Tử đúng là có vài học giả có quan hệ với cha hắn, nhưng ngoài hắn ra, cũng không có thư sinh nào khác đang đi học cả.

Diệp Đường Ngạn là đứa con có triển vọng nhất trong cả đời của Diệp gia, lại ngoan ngoãn và nghe lời. Khi các bạn cùng lứa tuổi ở trong thôn còn trèo cây tắm sông, thì hắn đã bắt đầu chăm chỉ học hành và có thể được đề cử vào triều đình, không chỉ bởi vì nhà hắn ở huyện La Dương là hương thân thế gia* có tiếng tăm, mà bản thân hắn cũng đích xác có vài phần thực học.

*Hương thân thế gia: Gia đình có học thức đức cao vọng trọng

Hắn mang cuốn sách đến hiệu sách phía trước để dò hỏi hồi lâu, mới biết đó là bút tích của Diệp Thu Đồng, sau đó mới nhớ ra rằng thúc tổ* của hắn là Diệp Kim Lai lúc còn sống là một trong những trướng phòng tiên sinh hàng đầu trong huyện, nghe nói chữ viết vô cùng tốt, chắc là do có kỹ năng gia truyền một chút, vì vậy thừa dịp hôm nay học đường* nghỉ, hắn bèn tới cửa thỉnh giáo.

*Thúc tổ: Chú của cha

*Học đường: Trường học

Ban đầu Diệp Thu Đồng rất đỗi ngạc nhiên, nàng đã sao chép hàng chục cuốn sách, hôm nay nàng mới biết được hóa ra cái vị bá đạo tổng tài Khâu Tử Thạch lúc trước đã từ chối cho nàng nhập chức lại đánh giá cao nàng như vậy.

Rồi lại dở khóc dở cười, nàng làm sao có thể dạy dỗ giáo dục người ta được chứ, việc truyền dạy tiếp thu giải thích thắc mắc cũng không phải là ai làm cũng được, một cái không lưu ý sẽ làm người khác hiểu sai nghĩa.

Diệp Thu Đồng dứt khoát từ chối: "Ta chẳng qua cũng chỉ là một con mèo mù đụng phải chuột chết, tình cờ lọt vào mắt của tiên sinh mà thôi, ngươi tốt hơn hết vẫn là nên sao chép các tác phẩm gốc của các bậc thầy nhiều hơn một chút, như vậy còn hơn bất cứ thứ gì khác."

Sau đó liền đề cử một vài mẫu chữ khắc mà nàng thích sao chép cho hắn, dứt lời, định đóng cửa để tiễn khách.

Diệp Đường Ngạn vội vàng vươn tay giữ cửa, mặt đỏ như đít khỉ nói: "Chờ, chờ một chút."

Địch Đại Hắc nhìn chằm chằm Diệp Đường Ngạn và cảm thấy không thoải mái, có một loại xúc động muốn đi lên cắn cho một cái.

Hắn cảm thấy cái tên này gọi là cái gì gì Yến* nhi.. à không phải.. tiểu bạch kiếm Yến nhi mới đúng.. vừa thấy liền biết không giống một con chim tốt, nhưng mà hắn cũng thực sự không thể cắn người khác được, như vậy thì không phải đúng là một con chó sao? Mặc dù hắn được Diệp Thu Đồng ôm trong tay, nhưng vẫn cứ nhe răng hung hăng mà trừng mắt vào người đó.

*Yến: Tiếng trung đồng âm với Ngạn

燕: Yàn: Yến

彦: Yàn: Ngạn

Diệp Đường Ngạn rất ít khi nói chuyện với các cô nương trẻ tuổi, đến tìm Diệp Thu Đồng đã là thu hết can đảm, nàng vẫn luôn không cho hắn vào, hắn lại càng xấu hổ hơn, lắp bắp nói: "Ngạn nhi đã sao chép, nhưng cũng không biết là bản thân đã sai ở đâu, không biết sau này có thể mang đến cho Cửu bà bà xem và chỉ điểm một ít được không."

Diệp Thu Đồng thấy hắn thành tâm thỉnh giáo, trên danh nghĩa lại được coi là cháu trai của mình, nếu mạnh mẽ từ chối thì có vẻ mình thật vô tình thật không từ ái, vì vậy chỉ đành phải thở dài: "Được rồi, nhưng ta có một điều kiện."

Diệp Đường Ngạn vội vàng từ trong người lấy ra một khối bạc: "Học phí Ngạn nhi đã chuẩn bị xong."

"Ngươi hiểu lầm, ta không phải đòi tiền." Diệp Thu Đồng vừa nói, lại vừa vươn tay cầm lấy bạc cất vào người rất ư là tự nhiên: "Nhưng nếu ngươi nhất định muốn đưa, ta chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy để cho ngươi vui."

Năm lượng nha, đủ để mua nửa đầu con trâu, đây là do Diệp Đường Ngạn chủ động hiếu kính, nàng một không ăn trộm hai không cướp, hơn nữa học kèm một thầy một trò vốn dĩ đã rất đắt rồi, cho nên cũng không thể coi là tuỳ tiện thu phí được.

"Ý ta là, sau này ngươi đừng tự xưng mình là Ngạn nhi nữa, là một đứa con trai lớn như vậy rồi, làm người ta nghe có vẻ hơi quái dị."

Địch Đại Hắc nghe vậy, lập tức há miệng chó ra cười, thậm chí còn gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý không thể nào đồng ý hơn được nữa, hắn cảm thấy đứa nhỏ này cũng đang mừng ríu rít.

Sắc mặt của Diệp Đường Ngạn lập tức đỏ bừng đến tận gốc cổ họng, hắn rất oan uổng, không phải trước mặt các trưởng bối đều phải tự xưng mình như thế này sao.

Sau khi tiễn đi vị khách không mời mà đến, Diệp Thu Đồng ngồi xuống và bắt đầu chép sách một cách tận tâm, tay làm hàm nhai.

Ngoài việc dọn dẹp vườn rau ở phía sau, Diệp Thu Đồng hầu như dành cả ngày để chép sách, đây là nguồn thu nhập chính của nàng nên nàng không thể chểnh mảng.

Địch Đại Hắc hơi buồn chán khi bị nhốt trong cái viện nho nhỏ này một mình, đầu tiên là chơi với chiếc xe đẩy tay trong nhà một lúc, sau đó lại với đống củi trong bếp một lúc nữa, cuối cùng bước vào cọ cọ chân của Diệp Thu Đồng, hy vọng nàng có thể chơi cùng với hắn.

Sau khi Diệp Thu Đồng đắm chìm trong chế độ làm việc, nàng hoàn toàn không để ý đến những thứ khác bên ngoài, mặc dù bị Đại Hắc cọ đến nhột nhột, nhưng lại sợ viết chữ bị sai, nên sự chú ý của nàng vẫn dồn vào cây bút lông trên tay, cũng không thèm nhìn ngoảnh mặt nhìn con chó một cái, nhấc chân nhẹ nhàng đẩy con chó sang một bên và nói: "Hãy đi đi, đừng có lỳ lợm nữa, nếu không tỷ tỷ sẽ đánh gãy chân chó của mày."

Địch Đại Hắc: "?"

Trái tim rất đau, lòng tự trọng bị tổn thương.

Hắn buồn buồn tủi tủi mà quay trở lại ổ chó để chợp mắt.

Đã gần trưa, Diệp Thu Đồng ngừng viết, đứng dậy vươn vai, lẩm bẩm: "Đến giờ nấu cơm rồi."

Nàng vừa di chuyển, Địch Đại Hắc lập tức lấy lại tinh thần, đi theo sau mông của nàng giống như một cái đuôi đã thế cái đuôi chó phía sau còn ngoắc tới ngoắc lui

Diệp Thu Đồng vào bếp, nấu cho mình một bát bánh canh nhiều loại rau củ quả, lại bưng lên một đĩa đậu nành, sau đó đi đến tủ lấy rải tử và đường đỏ, chuẩn bị tiếp tục cho con chó con của nàng dùng rải tử ngâm đường đỏ bồi bổ, rải tử có dầu, mà bản thân nàng còn không được ăn dầu, phải nhường cho nhãi con ăn để nó mau lớn, nàng vẫn đang đợi nó lớn để trông cửa giữ nhà mà.

Còn chưa kể, từ lúc trong nhà có một con vật sống, nên ban đêm Diệp Thu Đồng cũng cảm thấy mình bớt sợ hãi hơn, ban ngày cũng không cảm thấy cô đơn.

Ngay khi Địch Đại Hắc vừa nhìn thấy Diệp Thu Đồng lấy rải tử ra, hắn lập tức hiểu ý định của nàng, hắn bắt đầu la lối khóc lóc lăn lộn, thút thít và lắc đầu nguầy nguậy, thấy Diệp Thu Đồng phớt lờ mình, hắn lại bắt đầu sủa như điên.

Bỏ cái thứ mà phụ nữ mới sinh con ăn đi, nếu không trẫm sẽ tức giận!

Diệp Thu Đồng buồn bực liếc nhìn con chó một cái, có vẻ hiểu ý của nó, xem ra nó không muốn ăn cái này, nàng tùy tiện bẻ một cái rồi cho vào miệng, cắn một cái rốp, ngạc nhiên nghĩ, sao lại kén ăn nhỉ, ăn không ngon sao, vừa thơm vừa giòn mà.

Nhưng nhai một lúc nàng mới hiểu, rải tử ở cửa hàng này là lúc chiên có bỏ muối vào, chó không ăn mặn, nhưng nàng vẫn cho đường đỏ, nên vừa mặn vừa ngọt, đừng nói là chó, ngay cả người còn không chịu nổi nữa là.

Diệp Thu Đồng suy nghĩ một chút: "Được rồi, đừng náo loạn, ta biết mày không muốn ăn cái này, vậy thì chỉ có thể ăn mì như tỷ tỷ thôi."

Nàng bèn chia cho Đại Hắc một nửa phần bánh canh đủ loại rau củ quả trong bát của mình.

Mặc dù hồi đó Diệp Thu Đồng thường xuyên bị gia đình bắt phải làm việc nhà nhưng nàng thực sự không giỏi nấu ăn. Mọi việc nấu nướng đều là ngẫu nhiên, dầu, muối, nước sốt và giấm chưa bao giờ được đặt đúng vị trí. Bị mẹ nàng đánh mắng, tưởng nàng cố tình làm vậy, nhưng thật ra, là do ông trời thật sự chưa cho nàng thắp sáng điểm kỹ năng này.

Sau khi tốt nghiệp, nàng chăm chỉ đi làm ở nơi khác, vì để dành tiền mua nhà, nên ngay cả mua cơm hộp ăn cũng không dám, cho nên ngày nào cũng nấu một món gì đó ngẫu nhiên cho no bụng, và cứ thế mà những món ăn tồi tệ cũng từ từ được nâng lên một tầm cao mới.

Món bánh canh đủ loại rau củ quả hôm nay, là nàng tùy tiện cắt nhỏ lá cải giống như cho gà ăn, trộn với mì sợi rồi nhào thành bột, đun nước cho sôi rồi múc từng thìa đổ vào nồi là xong, rất giàu chất xơ và vitamin, thực phẩm hoàn toàn xanh và tốt cho sức khỏe, mùi vị ổn, chỉ là nhìn không đẹp mắt thôi.

Địch Đại Hắc nhìn chằm chằm vào bát canh màu xanh xám mờ đục trước mặt, bên trong vẫn còn có những cục gì đó đen đen nổi lên, bên trong những cục đó dường còn được điểm xuyết một số vật thể xanh đen gì đó không rõ, hắn không khỏi trầm ngâm suy nghĩ, có lẽ vừa rồi hắn nên chọn tiếp tục ăn bữa cơm của sản phụ ở cữ thì hơn.

Diệp Thu Đồng cúi đầu vào mặt bàn và bắt đầu ăn một cách thích thú: "Hương vị rất ngon, nếu có thể thêm một quả trứng gà vào trong canh, và thêm một chút dầu mè vào nồi thì sẽ càng tuyệt hơn."

Địch Đại Hắc quay lại nhìn nàng, hắn cảm thấy mình rất có lý do để nghi ngờ người con gái này có tâm địa rất xấu, đồ ăn của nàng đồ ăn của hắn chắc chắn là hai thứ khác nhau. Hắn bắt đầu cố gắng nhảy lên bàn, muốn xem thử trong bát của nàng là thứ gì, nhưng tiếc rằng hắn hiện tại cũng chỉ là một con chó con, đôi chân thì ngắn, cho nên khi nhảy cao liền thất bại.

Địch Đại Hắc vẫn không chịu thua, cắn góc quần áo của Diệp Thu Đồng, muốn mượn lực để trèo lên đùi nàng.

Diệp Thu Đồng cuối cùng cũng khó chịu, lên tiếng chỉ trích: "Mày làm cái trò ngốc gì vậy, ăn cơm thì ăn cơm đi. Theo quy định của nhà chúng ta, chó đực không được phép lên bàn."

Trẫm không phải chó!

"Gâu gâu!"

Miệng của Địch đại hắc vốn đang cắn quần áo cố gắng vươn chân lên trên, cho nên khi hắn vừa mở miệng phản bác, không cẩn thận há miệng ra, thân thể liền bốp bốp một tiếng rơi xuống đất.

Với cú ngã này, một ý tưởng liền nảy ra trong hắn, thế là Địch Đại Hắc chỉ đơn giản là không thèm bò lên bàn nữa, thay vào đó hắn thuận thế lăn một cái, chân hướng lên trời, để lộ ra một chỗ trống ở nơi nào đó.

Trẫm không có bảo bối, chính xác mà nói, trẫm không thể coi là đực được!

Diệp Thu Đồng nhìn thấy con chó nằm trên mặt đất uốn éo, bốn chân ngắn ngủn ôm lấy cái bụng hồng hào, không nhịn được cười: "Xỏ lá cũng chẳng ích gì, tỷ tỷ ghét nhất là mấy con chó chơi xấu."

Nhưng mà nàng vẫn là bị sự đáng yêu làm cho chịu không nỗi. "Được rồi được rồi, phục mày rồi."

Diệp Thu Đồng bế Đại Hắc từ trên mặt đất lên và đặt lên một chiếc ghế khác, sau đó đem chiếc bát nhỏ của nó trên mặt đất để lên.

Ngay khi Địch Đại Hắc vừa lên tới liền vươn đầu nhìn bát của Diệp Thu Đồng, thấy thứ trong bát của nàng giống hệt thứ trong bát của hắn, không khỏi thắc mắc, vừa rồi nàng ăn ngon như vậy, ánh mắt lại rơi vào một chiếc bát sứ dày cộm khác ở bên cạnh, bên trong có màu nâu sẫm, hạt đậu hình bầu dục, có mùi hơi mặn, và trông không giống bất cứ thứ gì ngon miệng cả.

Diệp Thu Đồng thấy nó vươn đầu không ngừng nhìn xung quanh, liền vỗ nhẹ cái đầu nhỏ đang ưỡn ra xung quanh của nó, cảnh cáo: "Mày có thể ăn cơm, nhưng không được phép ăn đậu nành, chỉ có thể ăn bánh canh mì, chó không được ăn muối, sẽ bị một loại bệnh rụng lông toàn thân, chứ ngoài ra thì coi như cũng không có vấn đề gì!"

Địch Đại Hắc khinh thường mà rụt đầu về.

Cái thứ gọi là đậu nành này trông thật ghê tởm, trẫm mới không thèm ăn đâu!