Va Vào Lưới Tình Cục Trưởng Bạch Không Lối Thoát

Chương 41: Bạch Vĩnh Kỳ Đi Công Tác






Lên nhà cô sát trùng vết thương tay của cho anh vẻ mặt Vĩnh Kỳ tức điên lên.

- Tú Uyên, em có sao không, con mình có sao không em?

- Anh đừng lo cho em, em và con không sao?

- Nhưng mà, em đã cứu hắn ta chuyện gì?

- Em, không có gì to tác cả, chuyện qua hết rồi!

- Có phải em giấu anh điều gì không? Tại sao sống với anh rồi em còn giữ mối quan hệ với

hắn ta?

- Em chỉ có mình anh thôi Vĩnh Kỳ, anh đừng nghĩ em như thế.

- Anh không nghĩ xấu về em, mà anh chỉ muốn em không nên dính líu tới hắn ta, hắn đã làm khổ em như thế nào rồi. Hơn nữa em đang có thai nếu hôm nay anh không về kịp, hắn ta đánh em rồi con chúng ta thì sao?

- Em xin lỗi Vĩnh Kỳ, em sai rồi, nhưng em thề với anh giữa em và hắn không có bất cứ tình cảm gì nữa. Em thậm chí muốn chuyển nhà đi luôn rồi.

- Được rồi, ngày mai sẽ chuyển đi luôn, à không...ngay lúc này!

- Vĩnh Kỳ anh sao vậy, anh không tin em hả?

- Tú Uyên, anh cứ nghĩ là em toàn tâm toàn ý với anh, lúc về thăm ba mẹ em anh cũng nghe loáng thoáng việc nhà hắn cầu cứu em rồi. Em nghĩ thử đi anh đứng vị trí này cảm giác anh ra sao?

Vĩnh Kỳ đứng dậy, đi vào tắm. Cô ở ngoài này lòng nặng trĩu vì cô đã để Vĩnh Kỳ phải buồn,

15 phút sau anh tắm xong ngồi ăn cơm, vẫn pha sữa cho cô uống, vẫn gắp đồ ăn cho cô nhưng vẻ mặt buồn bã.

- Anh, đừng giận em tội em mà, em toàn tâm toàn ý yêu anh. Chẳng qua em muốn không dính líu đến nên em mới giải quyết hết cho xong xem như em trả nợ ân tình cho Tiêu lão gia vậy.

- Em ăn cơm đi, đừng bỏ đói con anh.

- Anh nhìn em đi.

- Tú Uyên, anh vẫn yêu em, thậm chí yêu rất nhiều, ngày mai anh đi công tác nước ngoài 1 tuần, anh định tối nay về sớm chở em đi ăn gì đó ngon ngon.

- Anh nói gì, anh đi 1 tuần? Đi đâu?

- Anh đi Hàn Quốc 1 tuần.

- Em muốn đi cùng anh, đừng bỏ em lại một mình.

- Lần công tác này toàn đồng nghiệp cấp cao của bộ, nên em không thể đi được.

- Em sợ ở nhà một mình lắm.

- Ngày mai sẽ có người của anh qua thu xếp dọn đồ để em chuyển về bên biệt thự ở anh không cho phép em ở đây nữa.

- Vĩnh Kỳ.

- Anh biết rất rõ em yêu anh không phải vì tiền, và anh muốn em an toàn khi anh đi công tác, em hãy nghĩ đến con chúng ta đi, nếu có chuyện gì, anh sẽ giết tên khốn đó cho em xem!

- Em biết rồi.

Tối hôm đó cô thu dọn đồ và xếp đồ, ủi đồ cho anh để mai anh đi công tác. Anh đang đọc

tài liệu cô đi lại ôm anh từ phía sau.

- Anh định không làm gì trước khi xa em 1 tuần à?

- Tú Uyên em ngủ đi, anh xem một vài tài liệu chút.

- Một chút xem được không, em muốn.

- Tú Uyên, để giành sau khi anh về, hôm nay anh rất lo cho em rồi, anh không yên tâm khi làm chuyện đó.

Cô ngồi ngắm nhìn anh hoài chẳng thấy chán, chân lí cuộc đời cô đây rồi, cô xoa nhẹ nhẹ bụng rồi nhìn anh mà cô cười hạnh phúc vô cùng. Thấy buồn khi phải xa anh 1 tuần tới.

Sáng 6 giờ Vĩnh Kỳ đã ra sân bay, trước khi đi anh dặn cô rất kĩ, thứ tự thuốc uống như thế nào, cần đi ngủ lúc mấy giờ. Khi qua biệt thự ở sáng tài xế sẽ đưa đón đi làm, chiều có tài xế chở về.

Lúc sáng đi cũng có hơi giận giận nhưng cũng hôn vợ nhẹ một cái.

- Anh vẫn buồn về những việc em đã làm Tú Uyên anh đau lòng!

- Em sẽ nhớ anh lắm đó, em biết anh không giận em lâu đâu mà.

Khi Vĩnh Kỳ đi rồi, 11 giờ trưa có người qua dọn đồ hết cho cô có cả dì giúp việc hôm trước nữa.

- Cô cứ ngồi yên đi Dương tiểu thư, mọi thứ để mấy cậu này dọn dẹp, không cần bế khiêng gì đâu.

- Dạ dì, mà cháu cũng hơi lo.

- Cục trưởng cũng muốn an tâm khi đi công tác thôi, còn vài ba món này một xíu sẽ có cậu kia lên lấy thêm ít thứ này nữa. Cô coi xem còn thiếu thứ gì nữa không.

- Dạ, còn vài bức ảnh để cháu gom lại cũng được, dì xuống trước đi.

- À được, dù sao cô cũng ở trên này xem đồ xíu một cậu nữa lên lấy là xong.

- Mấy chậu bông hồng trước ban công, đem đi luôn được không dì?

- Được được, tôi sẽ bưng ra cô đứng yên đó đi.

- Vâng.

- Xong rồi, 15 phút nữa chắc cậu kia qua tới, rồi tài xế đến lúc đó mình đi luôn. Tôi về bên đó sắp xếp chút nha.

- Vâng dì cứ về trước đi.

Cô đi tưới nước cho mấy chậu hoa hồng, rồi đi khắp nhà ngó nghiêng bỗng nhiên cô thấy buồn lắm, căn chung cư này thật ra cô đã mua hẳn một tháng sau đó, nó là tài sản đầu tiên của cuộc đời cô. Nó là nơi đầu tiên cô ở cùng một người đàn ông tên là Bạch Vĩnh Kỳ, nhìn đâu đâu cũng là kỉ niệm, nhìn đâu cũng là hạnh phúc, tiếng cười, cả 2 từng rất hạnh phúc ở đây.

Chuyển đi làm lòng cô có chút đượm buồn nhưng lâu dài sẽ không bị tên Tiêu Vũ Đạt kia quấy rầy nữa, cô cũng không muốn Vĩnh Kỳ buồn thêm nữa.

Bỗng cô có điện thoại số từ nước ngoài.

- Tú Uyên, anh tới nơi rồi, em ăn gì chưa?

- Vĩnh Kỳ à, em ăn rồi, anh có mệt không?

- Anh mà mệt gì đâu, nhưng mà anh thấy hối hận quá.

- Sao vậy anh, nói em nghe đi, sao lại hối hận.

- Đáng ra đêm hôm qua lúc em ôm anh, anh quay lại làm chuyện đó với em thì giờ đây anh không hối hận như bây giờ, anh nhớ em muốn điên lên đây này...

- Ai bảo giận em, em nói rồi mà, em chỉ có mình anh thôi, giờ em đang mang thai con anh rồi, em yêu anh nhất luôn chứ còn ai vô đây.

- Anh xin lỗi, đúng là lúc tối không tranh thủ, qua tới đây tận 7 ngày chắc anh chết vì nhớ em mất.

- Em cũng vậy, ba Kỳ ơi con cũng nhớ ba lắm nè. (cô chọc anh)

- Đợi anh về nhé, anh sẽ đưa mẹ con em đi đâu đó vài ngày.

- Em biết rồi.

- Uyên Uyên!

- Dạ

- Anh mãi mãi yêu em!!!

Cô khóc, giọng nghẹn đi làm giọng anh cũng

nghẹn lại, anh nói cố gắng mấy hôm, cố gắng vì anh và con rồi anh sẽ về bù đắp cho cô. Mai này thai lớn anh sẽ giành thời gian ở bên cô nhiều hơn, cô cảm thấy hạnh phúc lắm.