Va Vào Lưới Tình Cục Trưởng Bạch Không Lối Thoát

Chương 40: Đến Bảo Lãnh Tiêu Vũ Đạt






Tối Vĩnh Kỳ về nhà, cô và anh cùng sống hạnh phúc, cùng nhau đọc sách, anh chỉ cho cô một vài nghiệp vụ về xuất nhập khẩu các thứ. Ngồi nhìn cô trên bàn máy tính rồi nói:

- Uyên Uyên, có ai nói em có thai đẹp hơn gấp 10 lần không?

- Vĩnh Kỳ, anh lại nữa rồi.

- Anh thấy em đẹp hơn gấp 10 lần, đặc biệt tròn trĩnh hơn, có da thịt hơn, 3 vòng nảy nở hơn nè. Ngực thì mơn mởn ghét thật.

- Anh thôi đi nha đồ vô sỉ.

- Nên anh muốn em phải kín đáo khi không có anh một chút, chứ nhìn em như vậy chỉ muốn điên lên thôi đó em.

- Nè, để em làm việc.

- Nhất là chỗ này này em, không sờ không chịu được.

Vĩnh Kỳ nói từ lúc có thai, da dẻ đẹp, tròn trịa, ngực lúc nào cũng mơn mởn mặc đồ ngủ làm anh không chịu được. Cả 2 đều đặn mỗi ngày cùng nhau hưởng vị ngọt tình yêu, từ lúc có thai đến giờ cô và anh vẫn cứ đều đặn chuyện ấy không bao giờ chán. Đặc biệt Vĩnh Kỳ là một người có tính chiếm hữu cực kì, nên lúc cô có thai nhìn xinh đẹp hơn anh bắt đầu giữ vợ nhiều hơn trước nữa, và lại ghen hơn trước nữa còn ghen nhiều hơn cô luôn ấy chứ...

Sáng hôm sau trên đường đi làm cô chợt thấy bóng dáng tiêu lão gia đang loay hoay phụ việc ở 1 quán ăn bình dân nhìn ông ấy cô xót xa vô cùng ông đã ngoài năm mươi lại còn phải đi làm việc như vậy cô thật đau lòng ngày trước khi còn ở Tiêu gia chỉ có ông là thương cô bênh vực cô hết lần này đến lần khác. Có lần vì cô không làm vừa lòng Tiêu phu nhân nên bà ta đã tức giận đánh cô ngã cầu thang bị thương suýt đã mất mạng may mà Tiêu lão gia đưa cô đến viện kịp thời và lo lắng quan tâm cô nên cô thương ông cũng như ba ruột mình vậy.

Đến nơi làm cô suy nghĩ cả buổi sáng, đến chiều cô quyết định đón xe tới sở cảnh sát.

- Tú Uyên con đến rồi à? (Tiêu lão gia thấy cô đến ông rất mừng)

- Dạ.

- Tú Uyên, con đến rồi, thằng Đạt đang giam trong kia chờ người bảo lãnh.

- Con biết rồi.

Cô giật bàn tay của cô ra khỏi tay Tiêu phu nhân, rồi cùng vào trong, khi Tiêu Vũ Đạt thấy cô ánh mắt hắn ta sáng lên, mừng rỡ, có chút đắc ý.

- Tú Uyên anh biết ngay em sẽ đến mà.

- Anh im miệng đi, tôi đến là vì Tiêu lão gia chứ chẳng phải vì anh.

- Anh biết em vẫn còn yêu thương anh mà, em chỉ là giả vờ vậy thôi, hết lần này chúng ta sẽ như xưa nhé.

- Im đi, con người anh ít nhất bây giờ hãy nhìn ba mẹ anh mà sống đi.

Cô kí giấy bảo lãnh rồi đưa họ 50 triệu, Tiêu Vũ Đạt được thả ra ba mẹ anh ta cúi đầu biết ơn cô, nhưng cô vẫn giữ phép lịch sự vì cô có ăn có học mà.

Lúc ấy Vĩnh Kỳ gọi điện thoại nên cô cũng xin phép ra về trước.

Hai ngày sau, khi cô đi làm về trước Vĩnh Kỳ, vừa cất xe xong cô đi ra thang máy tự dưng cô thấy Tiêu Vũ Đạt xuất hiện dưới hầm xe.

- Anh đi đâu đây vậy?

- Tú Uyên nghe anh nói.

- Đừng đụng vào người tôi, ở đây có camera đó, anh làm ơn đi.

Mắt anh ta láo liêng rồi nói.

- Về nhà thôi em, mình cùng về sống như xưa.

- Anh bị điên hả?

- Tú Uyên, vợ chồng nào cũng vậy, cũng có sóng gió, tại sao em không chờ anh mà lại vội vã đi ăn nằm với tên đàn ông khác, em mê gì nó là mê lắm vậy, thằng đó nó tốt hơn anh cái gì? Hay của nó to hơn anh nên em mê?

- Mày im đi Tiêu Vũ Đạt, tao kinh tởm mày.

- Anh nói đúng rồi phải không?

- Né ra, không tôi sẽ la lên cho xem.

- Em đừng có vì nhu cầu bản thân mà đi ăn nằm với đàn ông khác, đến khi anh biết lỗi rồi quay lại thì em cũng nên chấp nhận đi, đừng có mà làm giá.

- Biến, tôi nói anh biến khỏi cuộc đời tôi.

- Nếu không còn yêu anh, tại sao em lại cứu anh?

- Tôi vì ba anh đó anh có biết anh bị bắt con anh không có tiền mua sữa ba anh phải đi làm ở 1 quán ăn lề đường để kiếm tiền hay không, ngày xưa ba anh đối xử tốt với tôi nên coi như lần này tôi trả nợ ân tình cho ông ấy, anh bất hiếu với ba mẹ anh vừa thôi, anh đi mà sống với hạnh phúc anh lựa chọn, và đừng mong xuất hiện trước mặt tôi, biến đi đồ khốn nạn.

Tiêu Vũ Đạt xông tới tát vào mặt cô một cái, cùng lúc đó Bạch Vĩnh Kỳ ở đâu lao tới nắm cổ áo anh ta xách lên rồi đấm một cái vào mặt làm Tiêu Vũ Đạt chảy máu mũi.

- Ai cho mày có cái quyền đánh vợ tao, mày ở đâu nói ngay.

- À à, thì ra là cái thằng lưu manh đi ăn nằm với vợ người khác đây mà, là mày đã làm gia đình tao tan nát.

Tiêu Vũ Đạt nhào tới định đánh Vĩnh Kỳ thì anh lập tức đạp anh ta té xuống lần 2, những ngày tháng còn trẻ anh đã được học và làm việc tại quân đội, Tiêu Vũ Đạt cũng quá xem thường rồi.

- Uyên Uyên, lùi về phía sau đi em, để anh cho nó một trận.

- Tú Uyên, mày lại đây mà đỡ chồng mày, mày không thấy thằng lưu manh này đánh chồng mày sao.

Bạch Vĩnh Kỳ tức điên lên, nắm cổ áo đấm vào mặt Tiêu Vũ Đạt một lần nữa tay anh cũng rướm máu.

- Tao sẽ gọi bảo vệ và cảnh sát đến bắt mày một lần nữa, thứ 1 vì tội đánh vợ tao, thứ 2 vì tội quấy rối chung cư.

- Mày...

Vĩnh Kỳ đấm tiếp một cái nữa.

- Tao nói cho mày biết, cuộc đời mày sai lầm nhất đó là không biết giữ lấy một người như Tú Uyên, mày lại đi làm tổn thương cô ấy như vậy. Tao cũng cảm ơn mày vì đã buông tha cho Tú Uyên để ngày hôm nay tao mới có cơ hội mà chăm sóc cô ấy.

- Mày đừng nghĩ con Tú Uyên này béo bở, nó đã bị tao cướp mất lần đầu tiên, và tao đã hành hạ thân xác nó không khác gì con điếm.

Bạch Vĩnh Kỳ không thể nhịn nổi nữa, liên tiếp đánh vào mặt Tiêu Vũ Đạt.

- Vĩnh Kỳ à em xin anh, để hắn ta đi đi, em không muốn anh bị ảnh hưởng, nếu việc này lọt ra ngoài sẽ không tốt cho anh.

- Tú Uyên, để anh giết nó.

- Vĩnh Kỳ, anh có thương em không, nếu thương em thì nghe em nói, em đang mang thai con mà anh?

- Tú Uyên, nhưng nó làm tổn thương em, anh không chịu được.

- Em biết, để anh ta đi đi, chúng ta lên nhà thôi.

Bạch Vĩnh Kỳ tức run người tha cho Tiêu Vũ Đạt, lúc ấy bảo vệ tới lôi anh ta đi kéo ra khỏi chung cư cô và anh cùng nhau lên nhà.