Và Mai Lại Sáng

Chương 48




Tối đến, Kiều Ly theo Phong Dịch về khách sạn ngủ, cả ngày hôm sau cô đều nằm trên giường xem ti-vi giết thời gian với cậu, nhưng buổi tối cô vẫn về nhà sum vầy với họ hàng trong đêm tất niên.

Lúc đi, cô không yên tâm lắm về Phong Dịch: "Cậu ở đây một mình được không vậy?"

Phong Dịch nói: "Lát nữa em sẽ tới tìm chị, chị lén chuồn ra nhé, đến giao thừa mình sẽ đón năm mới bên nhau."

Kiều Ly đã quen với nghi thức đón năm mới của cậu bèn gật đầu đồng ý.

Tầm chín giờ tối, khi Kiều Ly còn đang ngồi bên bàn cơm tất niên thì Phong Dịch đã gọi điện cho cô.

Cô giả vờ đi vệ sinh để chuồn ra khoảnh sân ngoài hẻm nhỏ tìm Phong Dịch.

Phong Dịch ra vẻ thần bí níu lấy tay cô: "Không bị ai phát hiện chứ?"

"Không." Kiều Ly cảm thấy dù có bị ai thấy cũng chẳng sao, chẳng qua họ chỉ gặng hỏi mấy câu, cô đã quen rồi.

Phong Dịch có vẻ xoắn xít nhưng vẫn nắm tay cô đi sâu vào trong hẻm nhỏ: "Vậy thì tốt, không thể để họ thấy."

Cậu khẽ nói: "Phải tìm một chỗ tối mới được."

Bộ dạng lén la lén lút của cậu khiến Kiều Ly không khỏi nghĩ nhiều: "Cậu định làm gì?"

Cậu quay đầu lại, cười y như con mèo vừa trộm được cá: "Hí hí, chị sẽ biết ngay thôi."

Kiều Ly cắn môi dưới: "Cậu không phải là muốn..." Cái loại người đầy đầu toàn những suy nghĩ đen tối như Phong Dịch khiến cô khó lòng mà không liên tưởng tới chuyện kia.

Cậu ôm cô đi mãi vào trong hẻm, thì thầm vào tai cô: "Chắc chắn chị sẽ thích."

"Cậu xác định là muốn làm bây giờ à? Ở ngoài đường..." Kiều Ly do dự, nhưng lại thoáng khấp khởi mong đợi, dù sao mấy chuyện thế này rất kích thích, cô chưa từng làm bao giờ.

"Dạ, ngay bây giờ, em tích góp nhiều lắm nhé, chúng ta có thể chơi rất lâu."

Mặt Kiều Ly đỏ bừng: "Chẳng lẽ cậu muốn làm chuyện này qua năm mới luôn à?"

"Không được ạ?"

Cô thoáng lo lắng: "Lạnh lắm..."

Cậu cười ngu: "Có em ở đây, chị ôm em sẽ không thấy lạnh nữa."

Rốt cuộc hai người cũng đi tới góc tối, Kiều Ly hồi hộp nuốt nước miếng.

Phong Dịch vẫn mặc chiếc áo khoác phao dài màu đen, cậu khom người, bất chợt kéo khóa áo ra nghe rèn rẹt.

Tim Kiều Ly càng đập nhanh hơn.

Sau đó cô thấy cậu với tay vào trong sườn áo mò mẫm rồi móc ra một bịch to.

Kiều Ly: ?

Cậu mở chiếc túi ra, trong đó là một đống pháo bông cầm tay.

Cậu phấn khích hỏi: "Chị thích không?"

"..."

Cậu rút hai que ra, vô cùng đắc ý nói: "Có dài không?"

Đoạn lại rút tiếp một que bọc bìa hoa: "Có to không?"

"..."

Rốt cuộc cậu cũng phát hiện mặt Kiều Ly có vẻ là lạ, bèn hỏi: "Chị không thích ạ?"

Kiều Ly hít sâu một hơi, thong thả gật đầu, rặn ra một nụ cười cứng đờ: "Thích, thích."

Cuối cùng, hai người vẫn trốn trong góc hẻm lặng lẽ đốt pháo bông.

Giữa chừng, Phong Dịch gọi video cho bố mẹ cậu ở thành phố cổ. Cậu để Kiều Ly cầm điện thoại còn mình thì cầm mỗi tay một que pháo bông dài thườn thượt, nhảy nhót lung tung trên màn hình.

"Mẹ! Mẹ xem này, mẹ còn nhớ loại pháo bông này không?"

Kiều Ly nghe thấy đầu dây bên kia vang lên một tiếng thở dài bất lực.

Sau đó cậu cầm điện thoại lại, nói với Kiều Ly: "Chị cũng đốt hai que cho mẹ em xem đi."

Kiều Ly: "... Không được đâu."

Đầu dây bên kia vang lên tiếng quát đầy sốt ruột: "Phong Dịch! Con ngu nó vừa chứ!"

Đương nhiên Phong Dịch cũng biết hành động của mình rất ngốc nghếch, nhưng vì cậu thấy Kiều Ly không vui nên muốn dời sự chú ý của cô sang chuyện khác, đành biện bạch trong vô vọng: "Chuyện vui phải san sẻ cùng nhau mà."

Sau khi Phong Dịch làm đủ trò, thấy vẻ mặt Kiều Ly có phần tươi tỉnh hơn, cậu mới yên tâm khẽ thở phào, ôm cô nói: "Sau này những thứ chị thiếu hồi nhỏ, chúng ta có thể từ từ bù lại."

Kiều Ly lắc đầu: "Có thiếu gì đâu chứ?"

"À... Đầm hoa?" Phong Dịch nghiêng đầu nhớ lại.

Kiều Ly mím môi, chút cảm động ban nãy vừa trào dâng biến mất tăm mất tích: "Cái này thì khỏi cần."

Phong Dịch nhoẻn miệng cười, dựa vào người cô, lảo đảo đi về trước như con chim cánh cụt: "Em giỡn thôi."

Kiều Ly hết cách, Phong Dịch đúng là càng lúc càng quấn người, đi đường mà cũng phải dính lấy cô, đúng là hũ keo 502 thành tinh.

Bấy giờ đã mười một giờ đêm, Kiều Ly không muốn vào nhà đối mặt với đám họ hàng bèn ở luôn bên ngoài đón giao thừa với Phong Dịch.

Xe đậu ngoài hẻm nhỏ, hai người bèn chui vào đấy tránh gió, cởi áo khoác ra, chỉnh máy sưởi lớn hơn, mới một lát đã thấy ấm áp.

Kiều Ly tựa người vào ngực Phong Dịch: "Lần đầu tiên tôi đón năm mới thế này đấy."

Phong Dịch ôm cô vào lòng vỗ về vuốt ve như đang ôm một con gấu bông: "Sau này chúng ta đều đón năm mới với nhau."

Không hiểu vì đâu mà đột nhiên cậu lại phát hiện vuốt ve cô rất thú vị, lúc thì xoa xoa tay cô, lúc lại nắn nắn cánh tay cô, khi thì bóp bóp bả vai.

Kiều Ly đẩy bộ móng vuốt của cậu ra, cậu không cam tâm mà túm lấy cô tiếp tục xoa nắn, cô không chịu nổi nữa, thò tay xuống nắm lấy cậu em của cậu uy hiếp: "Tôi cũng bóp cậu nhé?"

Phong Dịch cười hì hì né đi, cậu như đứa bé nghịch ngợm, hễ người ta càng thấy cậu phiền thì cậu lại càng hăng máu, tiếp tục nắn bóp bả vai cô.

Kiều Ly quyết đoán ấn tay xuống hạ bộ cậu, bàn tay khẽ xoa mấy cái, Phong Dịch lập tức rầm rì xin tha: "Em sai rồi em sai rồi, đừng xoa nữa."

Cậu nhíu chặt mày, đôi mi run rẩy trông thật ngon miệng, Kiều Ly vốn dĩ chỉ định dọa cậu, nhưng giờ đây cô lại muốn bắt nạt cậu thật.

Cô luồn tay vào trong lưng quần cậu, đũng quần cậu nóng hừng hực dễ chịu vô cùng.

Phong Dịch ưỡn bụng lên, hừ một tiếng: "Tay chị lạnh quá đi..."

Kiều Ly cố ý dùng bàn tay lạnh buốt túm lấy túi ngọc của cậu.

Cậu khó chịu vặn vẹo người, chống tay trên ghế muốn tránh né: "Ưm... Đừng làm em lạnh, em sai rồi."

Kiều Ly nắm lấy vật mềm nhũn trong quần lót của cậu, hỏi bằng giọng hung ác: "Lần sau còn dám bóp tôi chơi nữa không?"

Người anh em bị cô nắm trong tay, Phong Dịch ngoan ngoãn đáp: "Không dám nữa."

Dáng vẻ bị ức hiếp trông đến là đáng thương của cậu trông quá đáng yêu, Kiều Ly không kiềm được mà hôn lên má cậu một cái.

Cậu không có phản ứng gì, cặp mắt hơi mở to, dù ánh sáng ở ghế xe rất mờ nhưng đôi mắt đen của cậu vẫn rất rõ ràng.

Kiều Ly mê mẩn, lại hôn cậu mấy cái, cuối cùng Phong Dịch cũng phản ứng lại, cậu lẩm bẩm: "Chị làm thế là dụ dỗ em đấy."

"Tôi đâu có." Kiều Ly cười, "Tôi đang bắt nạt cậu."

Cậu bất chợt nín thở, sau đó nhịp thở bắt đầu hỗn loạn: "Vậy chị cứ bắt nạt em tiếp đi."

Kiều Ly đã hiểu đại khái tính cậu thế nào, cô ngẩng đầu liếc nhìn cậu: "Cậu đang nghĩ gì thế?"

Phong Dịch ậm ừ: "Không nghĩ gì hết."

Kiều Ly lấy tay ra, Phong Dịch thất vọng cụp mi xuống.

"Cởi ra." Cô nói.

Cậu chớp chớp mắt: "Dạ?"

Kiều Ly không nói tiếp, nhưng ngay sau đó cậu đó hiểu ra cô có ý gì.

Tim cậu đập thình thịch, không khí trong xe không đủ mờ ám, khiến cậu cảm thấy rất thẹn thùng khi cởi quần ra, khi cởi hết cả quần ngoài lẫn quần trong thì mặt cậu đỏ bừng bừng ngồi trần truồng ở ghế sau.

Trông cậu đã sẵn sàng để người ta giày vò, nhìn Kiều Ly với ánh mắt chờ mong: "Chị muốn làm gì em thì làm đi."

Kiều Ly cố tình trêu cậu: "Cậu cho rằng tôi muốn làm gì cậu?"

Phong Dịch nghe giọng điệu của cô, cho rằng mình đã hiểu nhầm ý cô thì xấu hổ tới mức muốn độn thổ.

Cậu buồn bực nghĩ, quần đã cởi rồi thế mà lại chẳng được vui vẻ gì cả.

Rốt cuộc Kiều Ly không nhịn nổi nữa mà bật cười, ngã lên người cậu, Phong Dịch bấy giờ mới ngộ ra là mình bị lừa.

Cậu vờ tức giận: "Hừ, chị lừa em."

Kiều Ly lau sạch nước mắt ở khóe mi vì cười quá nhiều, bóp miệng cậu hình chữ o.

"Tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi sẽ bồi thường cho cậu thật hậu hĩnh được không?"

Cậu giở giọng chảnh: "Muốn bồi thường sao đây?"

Kiều Ly lôi một bịch kẹo nổ trong túi áo khoác ra: "Nghe nói dùng cái này rất sướng."

Phong Dịch ngơ ngác.

Kiều Ly thoải mái giải thích cho cậu: "Nghe nói ngậm kẹo nổ trong miệng rồi phục vụ đàn ông thì đàn ông sẽ sướng tới mức túm chặt ga trải giường đấy."

Phong Dịch thoáng nghĩ ngợi, nuốt nước miếng ực một tiếng, thằng em bên dưới thiếu nghị lực mà có phản ứng ngay, đung đưa toan ngóc đầu dậy.