Và Mai Lại Sáng

Chương 47




Cậu vừa ra khỏi phòng, cửa vừa khép thì mẹ Kiều Ly đã hỏi thẳng: "Nói đi, hoàn cảnh cụ thể của nó ra sao? Hai đứa giấu giếm mà tưởng mẹ không nhìn ra sao?"

Giọng điệu bà không tốt chút nào, như thể hai người họ đang làm chuyện gì trái lương tâm khiến trời oán người trách không bằng.

Kiều Ly khẽ nói: "Mẹ muốn nghe gì?"

"Quê nó ở đâu?"

"Ở thành phố cổ, giờ đang sống ở thành phố B."

"Nghề nghiệp?"

Kiều Ly thoáng khựng lại, rồi vẫn đáp đúng tình hình thực tế: "Không có, cậu ấy còn đang đi học."

Mẹ cô chợt im bặt.

Bố Kiều Ly vội xoa dịu không khí: "À, đang đi học là học thạc sĩ hay tiến sĩ?"

Kiều Ly khoanh tay lại, đây là động tác phòng ngự theo bản năng.

"Sinh viên, năm nay mười tám tuổi."

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.

Cuối cùng vẫn là mẹ Kiều Ly nén giận mở miệng trước: "Kiều Ly, con đang nghĩ gì vậy hả? Con đã hăm sáu, sao lại không biết xấu hổ mà đi quen một thằng bé mười tám tuổi hả? Con cứ tưởng mình vẫn còn trẻ trung như xưa, thích chơi thì chơi sao?"

Kiều Ly cãi lại: "Sao mẹ biết con tính chơi đùa chứ không phải nghiêm túc?"

"Nó mới mười tám!"

"Phải, thì sao chứ?"

Mẹ cô bị thái độ bàng quan của cô chọc cho nổi trận lôi đình: "Con chia tay với Chu Triết nên chịu đả kích rồi thành ra như thế à? Con bướng bỉnh cho ai xem hả?"

Kiều Ly không thể hiểu nổi suy nghĩ của mẹ mình: "Là anh ta đá con rồi quen ngay bạn gái mới, trước đó có ngoại tình hay không khó mà nói, con không đốt pháo mừng mình đã thoát khỏi gã đểu cáng đó thì thôi chứ chịu đả kích cái gì?"

Giọng điệu Kiều Ly không tốt lắm, đây là lần đầu tiên cô "ngỗ nghịch" suốt hai mươi sáu năm qua khiến mẹ cô giận dữ vỗ mạnh xuống giường: "Thái độ đó của con là sao!"

Kiều Ly day day ấn đường, thở dài: "Mẹ, mẹ đừng can thiệp vào chuyện của con nữa được không? Con tự biết tính toán."

Mẹ cô mỉa mai: "Hẹn hò với một thằng nhóc mười tám tuổi là tính toán của con? Con lớn hơn nó bảy tám tuổi, sao nào? Chẳng lẽ con muốn lấy nó chắc."

Giọng điệu và vẻ mặt của bà rất đả thương người khác, Kiều Ly chỉ biết đáp lại: "Dù sao cũng không cần bố mẹ lo." . Ngôn Tình Ngược

Giọng mẹ Kiều Ly the thé rất chói tai, bà hận không thể chỉ vào trán cô mà mắng: "Sao lại không cần mẹ lo? Mẹ thấy con mất trí rồi, con quen Chu Triết những bảy năm thế mà nói bỏ là bỏ, lãng phí hết cả tuổi trẻ mà ngay cả tờ hôn thú cũng chẳng có, điều kiện của nó tốt như vậy mà con chẳng biết đường níu kéo nó!"

Kiều Ly nghiến chặt răng, cố gắng chịu đựng những lời chỉ trích vô lý.

"Mẹ biết ngay mà, mẹ biết ngay con là loại người này, Chu Triết nó đá con, sao con không biết xem lại tính xấu của mình hả? Có phải con tưởng con ghê gớm lắm không, học cao một chút, vào làm công ty nước ngoài là thấy mình cao không với nổi rồi phải không?"

Kiều Ly cố nén sự chua xót nơi sống mũi, bất lực nói: "Con không có."

Kiều Ly sống hơn hai mươi năm vẫn luôn là một đứa con gái ngoan ngoãn nói gì nghe nấy chưa từng cãi lời bố mẹ, thế mà giờ cô cứ phản bác liên tiếp khiến mẹ Kiều Ly muốn tăng xông.

"Con còn già mồm thử xem!" Bà đột nhiên đứng bật dậy quát.

Vẻ mặt Kiều Ly vẫn như cũ: "Đời này con và Chu Triết không có khả năng quay lại với nhau, không hợp là không hợp, dù con có lấy anh ta thì cũng ly hôn thôi, đến khi đó thì sao? Mẹ lại tới giục con lấy chồng khác à?"

"Chát!"

Mẹ Kiều Ly tát cô một bạt tai, Kiều Ly bị đánh lệch mặt, bên má và tai đều rát cháy.

Giọng mẹ cô the thé run rẩy: "Hay lắm, hay lắm, con muốn làm mẹ tức chết đúng không? Nuôi con chính là vì kiếp trước mẹ mắc nợ con mà! Mẹ và bố con vất vả bao nhiêu năm vì con, làm gì cũng chỉ muốn tốt cho con, từ nhỏ đến lớn con..."

Kiều Ly ngoảnh lại nhìn bà, chợt thốt ra một câu châm biếm: "Từ nhỏ đến lớn con thế nào? Từ nhỏ đến lớn con chưa đủ giỏi giang sao?"

"Con..." Mẹ cô tức tới mức thở hồng hộc, run lẩy bẩy một lúc lâu mới quát, "Con là đồ ăn cháo đá bát!"

Những lời trách móc vô lý hóa ra lại là thứ khiến con người ta thấy tổn thương nhất.

Kiều Ly đã quen, chỉ cần cô khiến mẹ không vừa lòng một chút thì chính là phí công nuôi dưỡng, chính là nợ bà ấy.

Cô nói với giọng nhẹ tênh: "Bố mẹ muốn con ngoan ngoãn hiểu chuyện, con chẳng bao giờ dám gây chuyện, dù có chịu uất ức cũng nghiến nát răng nuốt xuống bụng. Bố mẹ muốn con có thành tích xuất sắc, con cố sống cố chết học hành, chưa từng tụt xuống hạng hai. Bố mẹ muốn con khiêm tốn thùy mị, con chưa từng ăn diện, còn chẳng dám mơ ước váy áo của bạn bè khác. Bố mẹ muốn con trở nên nổi bật, con phải điên cuồng leo lên, từ Đại học cho đến giờ, không lúc nào dám nghỉ ngơi. Bố mẹ muốn bớt lo nghĩ về con, nên con chỉ kể chuyện tốt, không nhắc chuyện xấu, sau khi vào Đại học không nhận một đồng nào của gia đình, dù mệt dù khổ đến mấy cũng không dám than với bố mẹ, dù có bị người khác ức hiếp hay quấy rối cũng chưa từng hy vọng bố mẹ an ủi con lấy một câu."

Bố Kiều Ly không nghe nổi nữa, đứng lên toan chạm vào người cô.

Nhưng cô lùi về sau một ước, nói tiếp: "Bố mẹ muốn con mạnh mẽ, muốn con vững vàng không được mềm yếu, muốn con lý trí, muốn con vứt bỏ hết thảy yếu đuối không cần thiết, hành động theo khuôn phép từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ... Con hỏi bố mẹ, có chuyện nào con không làm được không?"

Giọng cô không lớn, nhưng lại rất hùng hồn. Nói xong câu cuối thì không nén nổi run rẩy.

Bố mẹ Kiều Ly bị cô nói cho á khẩu, căn phòng lâm vào yên tĩnh.

Cuối cùng vẫn là bố cô dè dặt lên tiếng: "Con gái, con sao thế? Trước kia con đâu thế..."

Kiều Ly dùng đầu lưỡi lia qua bên mặt tê dại, khẽ lắc đầu: "Không thế nào? Bố, mẹ, đây là con, đây mới là con. Bố mẹ cho rằng với bộ dáng ngoan ngoãn hiền lành trước kia thì con có thể một mình dốc sức leo lên vị trí hiện tại ở thành phố Z sao?"

Giọng cô lạc đi, mẹ Kiều Ly đột nhiên trào nước mắt, không nói gì chỉ nhìn cô.

Căn phòng lại lâm vào tĩnh mịch một lần nữa, chỉ còn lại tiếng nức nở.

Kiều Ly quay đầu đi, không muốn nhìn cảnh mẹ cô lau nước mắt: "Mẹ, cuộc đời con vẫn luôn phải sống theo mục tiêu mẹ muốn, chẳng khác gì đánh quái thăng cấp, cứ nhận hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, không dám lơi lỏng chút nào, vì con sợ một khi bố mẹ thấy thất vọng sẽ không còn thương con. Nhưng bây giờ con không muốn sống như vậy nữa, con mong sau này cuộc đời con là của con, không cần phải cố gắng chạy theo mục tiêu không ngừng nghỉ."

Cô cầm chiếc áo khoác vắt trên ghế rồi đẩy cửa bước ra ngoài, Phong Dịch đang đứng ngoài cửa áp tai nghe lén, thấy cô bỗng dưng đi ra thì sợ hãi, vội đứng thẳng dậy.

Sau khi cô đi ra bèn điều chỉnh lại cảm xúc, vuốt vuốt tóc, cố nở một nụ cười, ra tới phòng khách còn tự nhiên hàn huyên mấy câu với đám họ hàng như thể vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra.

Phong Dịch thấp thỏm đi sau cô, ra khỏi cổng lớn cậu mới lấy hết can đảm mà giơ tay nắm lấy tay cô, bấy giờ mới phát hiện tay cô đã lạnh buốt.

Cậu nắm tay cô, bỏ vào túi áo ấm áp dễ chịu của mình, dè dặt nói: "Xin lỗi chị."

Kiều Ly quay sang nhìn cậu, hỏi bằng giọng dịu dàng: "Sao lại xin lỗi?"

"Nếu em không giấu chị chạy tới đây thì sẽ không bị phát hiện, cũng không tới mức..."

Kiều Ly cười thờ ơ: "Không liên quan đến cậu, dù sao sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra."

Cậu đột nhiên kéo tay cô, cô bị cậu kéo, nhào vào lòng cậu.

"Em cảm thấy em nên ôm chị một cái."

Cậu choàng lấy người cô, ngực cậu rất ấm áp, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng giống như tòa thành an toàn trong bão tuyết.

Kiều Ly không nhúc nhích, để mặc cậu ôm mình đứng bên cạnh xe trong gió rét, một lúc lâu sau mới cười nói: "Ngốc quá!"

Cậu gác cằm lên đỉnh đầu cô, lại hạ giọng lặp lại: "Xin lỗi chị."

Kiều Ly hỏi: "Sao lại xin lỗi?"

Phong Dịch rầu rĩ đáp: "Em nghĩ nếu em xuất hiện trong đời chị sớm hơn thì tốt biết bao. Giá như một năm rưỡi trước, khi em nhìn thấy chị, em có can đảm lại gần chị."

Cô nói giỡn: "Khó mà thành, lúc đó tôi vẫn chưa chia tay, nên cậu không có cơ hội đâu."

Phong Dịch không hùa theo câu đùa của cô, ngược lại càng nghiêm túc hơn: "Không phải ý này, em chỉ cảm thấy... Nếu em có thể quen chị sớm hơn thì em có thể sớm nói cho chị biết."

"Nói gì?"

"Là bọn họ sai, chị không sai." Phong Dịch cân nhắc rồi nói, "Chị là một con người có máu có thịt, đương nhiên chị có thể yếu đuối, có thể đau buồn, có thể có mơ ước. Con gái vốn tinh tế trong chuyện tình cảm, lại rất toàn tâm toàn ý trong chuyện này, nên càng dễ chịu tổn thương, vậy nên sợ hãi và nhút nhát không có nghĩa không kiên cường. Mỗi một nét tính cách riêng biệt hòa chung với nhau sẽ tạo ra chị độc nhất vô nhị."

Cậu hôn lên đỉnh đầu cô: "Hãy trân trọng sự yếu đuối và mềm mại của chị, những phẩm chất đó khiến chị rất cuốn hút."

Kiều Ly buồn bực nép vào ngực cậu, mãi chẳng nói gì, một lúc lâu sau cô mới bật cười: "...Không phải cậu là bé Phong ba tuổi à? Sao bỗng dưng lại chững chạc vậy?"

Phong Dịch cảm thấy lưng cô run rẩy nên khẽ vỗ về trấn an cô. Cậu ôm chặt lấy cô, chẳng nhiều lời nữa, chỉ để Kiều Ly hưởng thụ khoảnh khắc ngắn ngủi được yếu ớt nép trong lòng cậu mà không cần đắn đo gì.

Trên đời, phần đa mọi người đều không trông mong một ngày nào đó sẽ có người từ trên trời giáng xuống cứu vớt họ, quá nhiều bài học khiến họ hiểu ra chỉ có chính bản thân họ mới vực họ dậy được.

Trước buổi tối hôm nay, Kiều Ly cũng nghĩ như thế, cô chưa từng nghĩ mọi chuyện có thể đơn giản thế này, những nỗi sợ hãi bất bình bùng nổ trước đó chỉ bởi một vòng ôm ấm áp mà hóa hư không.

Nếu tình yêu khiến con người ta yếu đuối thì nó cũng có thể làm trở nên mạnh mẽ.