Vốn dĩ Bùi Thời Khởi luôn tự cho mình là người trưởng thành nên không thèm chơi trò chỉ có bọn con nít mới thích này, thậm chí đến cả xem, cậu cũng không có hứng, nhưng đôi mắt hạnh trong veo của nữ sinh vừa đáng thương vừa ảo não cứ nhìn cậu, giọng nói chân thành, thiết tha vô vàn:
“Bùi Thời Khởi ơi, chúng ta là bạn bè thân thiết mà đúng không? Cậu tốt bụng nhường nào, chắc chắn sẽ không nỡ nhìn lớp chúng ta trở thành trò cười của cả khối đúng không?”
Cậu nỡ.
Thiếu niên xùy một tiếng hờ hững, tưởng dùng khổ nhục kế thì cậu sẽ đồng ý ư? Mơ đi.
Sau đó không biết vì sao mà cậu lại đứng ở vạch xuất phát.
Tác hại của việc quá thông minh là cơ thể sẽ không theo kịp tiết tấu của não bộ, không những thế mà còn phản chủ nữa. Thiếu niên Bùi Thập Thất đã nghĩ như vậy.
Tình nguyện viên đi tới cột chân cho tổ của họ, sau đó khiếp đảm nhìn cậu:
“Thập Thất ca, thật sự là mày à Thập Thất ca, mày có ổn không đó Thập Thất ca?”
Nam sinh lạnh lùng: “Không phải tao chứ chẳng lẽ là ma?”
“À, là mày là mày. Không ngờ Thập Thất ca cũng chơi mấy trò này, xem ra con chuột máy tính của thầy phó hiệu trưởng có sức hấp dẫn quá lớn.”
“Hấp dẫn con khỉ khô!” Cậu nóng nảy cường điệu: “Ông đây là vì vinh quang của tập thể lớp đấy nhá.”
“…” Tình nguyện viên há hốc mồm thành chữ O tròn trĩnh. “Thập Thất cưa cưa có phải là mày không vậy Thập Thất cưa cưa mày có ổn không thế Thập Thất cưa cưa?”
“Biến.”
…
Trò hai người ba chân không phải là môn thi chính thức nên được tiến hành ngay trên bãi cỏ.
Một nhóm có tám đội thi đấu, khối lớp 12 không tham gia, khối lớp 10 và 11 cộng lại tổng cộng có năm nhóm, đội của Bùi Thời Khởi được xếp vào nhóm thi cuối.
Không những phải thi mà còn đứng đây bị người ta vây xem mười mấy phút đồng hồ.
Lúc Thi Âm đứng bên cạnh cổ vũ cho cậu, cậu nhướn mày hỏi cô: “Môn này có trận chung kết không?”
“Không có, chỉ thi một vòng duy nhất, xếp hạng theo thời gian về đích, cố lên cố lên!”
Nam sinh lạnh tanh quay đầu đi.
Lúc này, xung quanh có rất đông người, đa số là nữ sinh, có hai lý do, một là trò này vui hơn những trò như đẩy tạ hay ném đĩa gì đó, ai cũng muốn xem, hai là trong khi Bùi Thời Khởi xếp hàng, tin tức “hotboy chơi hai người ba chân” đã mọc cánh bay khắp trường, hấp dẫn một đống thiếu nữ trẻ trung theo đuổi thần tượng.
Tất nhiên các cô ấy không hẳn ai cũng đem lòng tơ tưởng hotboy, các cô chỉ là muốn đến ngắm trai đẹp mà thôi.
Cho nên dẫn đến hậu quả: dưới mấy trăm cặp mắt của khán giả chưa kể còn có người quen, Bùi đại gia thầm chửi rủa trò chơi “trẻ con”, tâm trạng của cậu cực kỳ không tốt.
“Mẹ nó, sau này ông đây mà mềm lòng thêm lần nào nữa, ông sẽ học thuộc quyển từ điển Tiếng Hán.”
“Sao cơ?” Ninh Từ đứng bên cạnh tưởng cậu nói với mình, e dè ngẩng đầu: “Tớ không nghe rõ.”
“Không phải nói cậu.” Vì đang giận nên thái độ của thiếu niên không được hòa nhã cho lắm. Cậu so sánh chiều cao của mình với Ninh Từ, hạ lệnh: “Lát nữa tớ kéo cậu chạy, cậu nhảy bằng một chân là được, hiểu không?”
“Vậy… có té không?”
“Không đâu.”
Hồi còn đi nhà trẻ, bố cậu đã dùng phương pháp này và giành được giải nhất cho hai bố con. Năm đó cậu bé Bùi Thập Thất vui quên trời quên đất.
Tuy cảm thấy phương án không khả thi lắm nhưng khi nhìn gương mặt sầm sì và đôi mắt phiền não của nam sinh, Ninh Từ vẫn ngoan ngoãn đáp ứng.
“Cậu đừng đi nhanh quá được không?”
Đối phương không trả lời cô, bởi vì trọng tài đang hô nhóm tiếp theo chuẩn bị.
Thấy sắp tới lúc được nhìn nam thần ngã sấp mặt, không khí bãi cỏ bỗng chốc nóng thêm mấy phần.
“Bíp bíp!”
Nam sinh kéo Ninh Từ đi về phía trước, Ninh Từ cảm thấy tay mình như muốn đứt lìa vì sức mạnh của cậu, nhưng hiệu quả rất rõ rệt, chưa tới nửa chặng đường, họ đã bỏ xa các đối thủ.
Thi Âm đứng ở sân bóng bên cạnh quan sát cuộc thi. Vì người càng lúc càng đông, còn cô đứng ở gần sân thi nên liên tục bị người phía sau xô đẩy, cô bèn ôm chặt cột cầu môn để không bị ngã.
Thú thật, biểu hiện của Bùi Thời Khởi và Ninh Từ tốt nằm ngoài dự đoán. Không biết có phải vì chiều cao của họ chênh lệch rất nhiều hay không mà khi nam sinh nắm cổ tay nữ sinh, gần như là cậu kéo cô ấy đi bước dài. Hơn nữa, không biết vì sao, nhìn bước chân cậu như mang theo sự tức giận. Cũng có thể là do cô tưởng tượng.
Chân bị cột của Ninh Từ gần như không chạm đất, từ đầu đến cuối đều là nhảy lò cò về đích.
Bên tai có tiếng hâm mộ của đàn em: “Tớ cũng muốn được đàn anh Bùi kéo đi như vậy.”
… Thi Âm không thể hiểu nổi mong ước của đàn em, nhưng tạm thời cô không nghĩ nhiều về điều đó vì sự chú ý đã hoàn toàn đặt lên Bùi Thời Khởi và Ninh Từ.
Thân là cán sự môn Thể dục, cô chưa từng hy vọng vào môn thi này, nói chính xác hơn là cô không quá mong đợi vào thành tích kỳ hội thao này của lớp họ, mọi chuyện đơn giản là vì mắc chủ nghĩa hoàn mỹ nên mới không muốn bỏ trống hạng mục thi đấu nào mà thôi, thậm chí cô còn không trông mong rằng Bùi Thời Khởi sẽ đồng ý.
Cho nên khi hai người họ băng băng về đích đầu tiên, nữ sinh suýt làm rơi chai nước xuống đất.
Tình nguyện viên đứng ở đích hưng phấn la lên: “42 giây 3, Bùi ca, tụi mày đứng nhất đó!”
Thi Âm mở to mắt.
Thiếu niên đằng trước không quan tâm tới thành tích, vừa về đích liền nhanh chóng cúi người gỡ sợi dây dưới chân. Còn Ninh Từ rất vui, sau khi nghe xếp hạng, cô ấy không dằn lòng được mà cong môi cười.
Quen biết bao lâu nay, lần đầu tiên Thi Âm thấy cô ấy cười vui như vậy. Cô chợt nhận ra Ninh Từ cười lên rất xinh, có hai lúm đồng tiền mờ mờ, hơn nữa sau khi vén phần tóc mái lòa xòa lên, trông cô ấy rất ngọt ngào, đứng cùng nam sinh cao ráo ở bên cạnh trông… rất xứng đôi.
Thi Âm không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy, nhưng suy nghĩ đó cứ bất chợt tuôn ra.
Thiếu niên điển trai cao ráo, thiếu nữ nhỏ nhắn có nụ cười ngọt ngào, là cặp đôi chênh lệch chiều cao hoàn hảo.
Hình ảnh trước mắt không thể hài hòa hơn.
Cô không giải thích được, thậm chí còn hơi buồn.
“Mày đang nghĩ cái gì vậy Thi Âm ơi?” Nữ sinh thầm thở dài trong bụng. Sau đó, cô buông cây cột ra, định đi ra chỗ nào thoáng đãng cho dễ thở và xua tan sự khó chịu chẳng biết vì sao ở trong lòng.
“Đừng đẩy, điên à!”
Đằng sau bỗng vang lên tiếng hổn hển của một bạn nữ.
Thi Âm còn chưa kịp phản xạ thì đã bị một sức lực kinh khủng đẩy ngã, cả người đổ nhào xuống chỗ cây cột, cánh tay không biết va vào chỗ nào mà vang lên tiếng ma sát, là tiếng da thịt bị rách, nghe hơi đáng sợ.
Vài giây sau, cảm giác đau đớn mới truyền lên não, nữ sinh nhìn theo cánh tay mình theo bản năng, vết rách rất dài, máu rỉ ra khỏi miệng vết thương, lăn dọc theo cánh tay rồi rơi xuống mặt cỏ xanh biếc.
“Ối.” Có người bụm miệng thốt lên.
“Đã bảo là đừng đẩy rồi mà không nghe, bộ điên hả?”
“Phải đó, rốt cuộc là ai kém sang vậy chứ? Cứ chen lấn vào trong, chưa đi xem thi đấu bao giờ hả?”
“Mau gọi giáo viên đi!”
…
Đám đông xung quanh vô cùng hỗn loạn, không biết rốt cuộc ai là người đẩy cô, hơn nữa, vì sợ bị dính líu nên ai cũng bất giác lùi ra xa, tuy luôn miệng chỉ trích kẻ gây chuyện nhưng không có ai dám tiến lên đỡ cô dậy. Học sinh khối 11 đã từng xem thi đấu hội thao rồi nên những người hăng hái đi xem hôm nay đa phần là các em lớp 10, không quen Thi Âm nên sợ bị dính líu.
Nữ sinh ngồi dưới đất, vì bị ngã quá mạnh nên trừ cánh tay ra, mông cũng rất đau, do đó tạm thời không tự đứng lên nổi. Trong giờ phút thê thảm này, đầu cô chợt nghĩ đến cảnh Dương Liễu Đình nổi điên bị người ta xa lánh hồi sáng, cô cảm thấy cảnh tượng bây giờ của mình rất giống lúc đó.
Thật là, quả báo có cần rõ ràng như vậy không.
Cô cười khổ cụp mắt, sau đó vành mắt tự dưng đỏ ửng.
“Mày không phải là đứa yếu đuối.” Thi Âm thầm nhủ chính mình, nhưng không được. Trong một khoảnh khắc, thứ hạ gục cô không phải là cơn đau, không phải là sự yếu đuối, cũng không phải là nỗi buồn tủi mà là cảm giác cô độc. Nó xâm chiếm lấy cô, gần như xé toạc cô ra. Rõ ràng đám đông xung quanh đều chú ý tới cô, tựa như cô là tiêu điểm của thế giới, nhưng trong lòng lại có cảm giác như bị thế giới vứt bỏ.
Quả nhiên… Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, không phải là không bị quả báo mà là quả báo đến muộn.
Thần linh ở trên cao nhìn thấy hết thảy tội lỗi và sự giả nhân giả nghĩa, còn cô mãi mãi không phải là người có thể nhận được ân xá.
…
*
Vừa đến đích, Bùi Thời Khởi lập tức gỡ sợi dây trên chân rồi bỏ đi, Ninh Từ có phía sau gọi lại: “Ơ kìa, phần thưởng.”
“Cho cậu đó, không cần.”
Cậu vội vã đi tìm Thi Âm. Vị cô nương đó rất gian xảo, lỡ như không nhanh chóng xác nhận lại lời hứa, rất có khả năng cô nàng sẽ sảng khoái nuốt lời, cô nàng sẽ mở to đôi mắt vô tội:
“Viết biên bản cái gì cơ, đi học trễ cái gì cơ, tớ có nói mấy chuyện hài hước đó hả?”
Không được không được, tuyệt đối không được.
Song, lúc quay lại chỗ xuất phát, cậu phát hiện có gì đó kỳ lạ, người cậu cần tìm thì không thấy đâu, còn chỗ cây cột bóng rổ lại có đám đông bu lại thành vòng tròn. Đang làm gì vậy kìa?
Nam sinh nhíu mày, dạt đám đông ra, đi vào trong vòng tròn.
Thi Âm ngồi dựa vào cầu môn, cúi đầu không biết đang làm gì, đáng sợ là có đường máu chảy dọc cánh tay cô rồi mất hút vào bãi cỏ.
Bùi Thời Khởi hốt hoảng, đi tới gần: “Này, cậu bị sao vậy?”
“… Tay bị thương.”
Nữ sinh không ngẩng đầu mà hơi giơ tay ra. Trên cánh tay trắng muốt có vết rách không thể nói là ngắn, máu tuôn trào, trông rất đáng sợ.
“Mẹ kiếp, rốt cuộc cậu đang làm trò gì đó?” Không biết vì sao mà nam sinh cực kỳ giận dữ, cậu vịn cánh tay không bị thương của cô rồi đỡ cô đứng dậy, giọng nói còn nóng nảy hơn cả vẻ mặt: “Không đi tới phòng y tế mà định ngồi đây chờ chết hay gì!”
Thi Âm ngạc nhiên ngẩng đầu, bị cậu giận dữ lôi ra đường pitch. Cổ tay truyền đến hơi ấm, bàn tay của nam sinh rất to, có thể dễ dàng cầm chặt cổ tay cô.
Đám đông tự động nhường đường cho họ, hệt như cảnh Triệu Mẫn đường hoàng dẫn Trương Vô Kỵ bỏ đi trong bộ phim Ỷ thiên đồ long ký mà cô xem hồi bé.
Cảm giác cô độc biến mất hầu như hoàn toàn, chẳng những vậy mà còn có cảm giác kiêu hãnh khi được vạn người ngước nhìn.
…
Thần linh hỡi thần linh, nếu người thực sự có vay có trả, niềm mong muốn phải được đổi bằng sự trả giá thì xin người hãy biến con đường tới phòng y tế dài ra, con tình nguyện chịu thêm một vết thương nữa.