Và Cậu Bước Đến

VÀ CẬU BƯỚC ĐẾN - Chương 21




Thi Âm nói mẹ mình không có điện thoại tất nhiên chỉ là cái cớ, bây giờ ai mà không có điện thoại di động cơ chứ. Tuy nhiên, cô chỉ bảo vệ thành công Wechat của mẹ chứ không bảo vệ được một nửa hộp bánh chiffon, thừa lúc cô bị giáo viên gọi đi làm số báo danh cho vận động viên tham gia hội thao, đối phương đã thong thả ăn hết bánh, khi cô về chỗ ngồi, trong hộp chỉ còn quả cam dekopon coi như trao đổi.

Nam sinh bàn sau biếng nhác dựa vào tường học bài: “Hoa tươi tặng mỹ nhân, đây là quà đáp lễ ta chuẩn bị cho nàng.”

Cam dekopon vừa dễ bóc vỏ vừa ngon, nhưng không hiểu sao Thi Âm lại cảm thấy là lạ.

Đúng lúc đó đôi chị em bạn dì Giang Diệu và Hứa Tập An cuối cùng cũng thoát nạn khỏi cái siêu thị chật như nêm cối mà quay về lớp. Giang Diệu vui sướng nhào tới: “Kẻ xấu xí(1) đây mà, mùa này mà có kẻ xấu xí á? Thi Âm, cậu mua ở đâu vậy?”

… Ô cmn kê.

Thi Âm đã hoàn toàn hiểu được ý mà đối phương muốn biểu đạt.

(1) Cam dekopon (hay quýt dekopon) là loại quả cam lai quýt xuất xứ từ Nhật Bản. Ở Trung Quốc, quả này còn có tên là “kẻ xấu xí”.

Nhưng hiện tại cô không muốn tính sổ chuyện này, cô cầm lấy quyển sổ, ho nhẹ: “Bùi Thời Khởi ơi.”

Lại “ơi”.

Bùi Thời Khởi dự cảm chuyện cô sắp nói tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì, nhưng cậu có một khuyết điểm trí mạng là cực kỳ tò mò với tất cả sự việc mang tính nguy hiểm, cho nên cậu nhướn mày: “Gì?”

“Cậu có ngại nếu đăng ký thêm mấy hạng mục thể dục không?”

Ừm hứm?

Hứa Tập An nghi hoặc xen vào: “Lớp mình đã đăng ký xong hết rồi mà?”

Tuần trước, lúc vừa có thông báo về hội thao, thầy chủ nhiệm đã giao phần đăng ký cho Thi Âm, yêu cầu duy nhất là: “Đăng ký tầm 80% tổng số môn là được.”

Đa số mấy đứa học giỏi toàn bị khiếm khuyết dây thần kinh vận động, hơn nửa lớp còn không có hứng thú xem thi đấu mà chỉ muốn trốn vô thư viện học bài, nghe nhạc.

Cô nương bi quan Giang Diệu giội cho cô chậu nước lã: “Đừng phí sức nữa, cứ cưỡng chế rút thăm cho nhanh chứ bầy mọt sách lớp mình chả có ai đáng trông cậy.”

Nhưng Thi Âm lại rất lạc quan. Cô viết bài diễn thuyết, hiên ngang đi lên bục giảng, dõng dạc phát biểu. Cái gì mà “Tham gia hội thao không phải là vì lấy giải thưởng, Lão Dương không để ý chúng ta thắng hay thua”, “Đây không phải là nhiệm vụ mà là kỷ niệm đáng nhớ”, “Chẳng lẽ các cậu muốn sau này nhớ lại quãng thời gian cấp ba chỉ có những ngày tháng vùi đầu vào sách vở đầy đau khổ?”, hay cái gì mà “Tớ đã nhờ riêng thành viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh chụp hình cho lớp chúng ta”, “Sau này trưởng thành, xem lại hình thời đi học của mình, nếu chỉ có mấy bức selfie đẹp đẽ như hotgirl thì liệu có ý nghĩa không?”…

Cho nên kỳ tích xảy ra, ngay cả Ninh Từ cực kỳ khép kín cũng đăng ký tham gia trò hai người ba chân.

Bùi Thập Thất nhìn nữ sinh hài lòng đi xuống chỗ ngồi bằng ánh mắt nghiền ngẫm: “Tiểu Thi Âm, nếu sau này cậu định mở công ty, hãy đưa bản kế hoạch cho tớ, tớ sẽ làm nhà đầu tư thiên thần của cậu.”

“Cậu nói nhăng nói cuội gì đấy?”

“Giàu sang xin đừng quên nhau, nghèo hèn xin chớ đổi lòng.”

Gương mặt nữ sinh vô cảm: “Hồi nhỏ vì mê rút thăm trúng thưởng mà tớ xài hết sạch tiền tiêu vặt, bị mẹ xách chổi đuổi đánh khắp nhà. Cậu thấy tớ có giống người có số giàu sang không?”

“Lúc Mã Vân thi đại học, toàn thế giới không ai cho rằng ông ấy có thể trở thành tỉ phú. Trên thực tế, tớ thấy cậu với ông ấy có con đường giống nhau.”

“… Cảm ơn cậu đã tin tưởng tớ, tớ nhớ rồi, sau này nếu thiếu tiền, chắc chắn tớ sẽ đi tìm cậu.”

Nói chung là tài diễn thuyết của Thi Âm đã khiến Bùi Thời Khởi có thêm cái nhìn khác về cô.

Tóm lại, bạn bè trong lớp rất xúc động với bài diễn thuyết của Thi Âm, kết quả là lớp họ đã tham gia tất cả hạng mục thi đấu của hội thao.

“… Ừ, đúng là đăng ký đủ rồi, nhưng Quý Uy ăn bánh mousse xoài, bị dị ứng nghiêm trọng, đi bệnh viện rồi.”

Giang Diệu nghi hoặc: “Không có ai chịu thay thế cậu ấy hả?”

“Không phải, ai cũng đòi thay thế cậu ấy nên cãi nhau ì xèo, thiếu điều muốn đánh nhau luôn cơ.”

“Hở?”

“Phần thưởng của môn thi đó là con chuột máy tính gì đó do thầy phó hiệu trưởng trao tặng, ai cũng muốn có nó nên mới tranh nhau tham gia.”

Hứa Tập An cung cấp thông tin: “Nghe nói con chuột đó là do con của thầy ấy vét hết tài sản để mua khiến thầy ấy cực kỳ giận dữ, đến mức mỗi lần nhìn thấy con chuột đó là muốn tăng huyết áp, vì vậy mới cống hiến cho hội thao.”

“Wow, chắc con chuột máy tính đó mắc dữ lắm, bộ thầy phó hiệu trưởng không xót tiền hử?”

Thi Âm tổng kết: “Cho nên sau khi suy nghĩ, tớ thấy để Bùi Thời Khởi tham gia là phương án tốt nhất.”

Trong mắt nữ sinh, Bùi Thời Khởi hệt như Đường Tăng, tuy rất đẹp trai nhưng lại đứng trong đường tròn do Tôn Ngộ Không vẽ, chỉ cần các thiếu nữ yêu tinh nhích tới gần cậu là sẽ bị hất văng ra. Nhưng kỳ diệu là cậu có mối quan hệ rất tốt với nam sinh, vậy nên khi cán sự môn Thể dục đề nghị “Hay là để Bùi Thời Khởi thi, cậu ấy chỉ mới đăng ký một môn thôi” thì không một ai phản bác.

Thiếu niên gãi khóe mắt: “Cậu nói thử coi là môn gì trước đã.”

“Không nhiều lắm, hai môn thôi, không tốn nhiều sức đâu.”

Cậu càng cảm thấy có vấn đề, nheo mắt lại: “Nói đi.”

“Ném đĩa và hai người ba chân.”

Môn ném đĩa thì Bùi Thời Khởi biết, nhưng còn hai người ba chân…

“Cái môn sau là trò vớ vẩn gì vậy?”

“Là môn mới thêm vào năm nay, vui lắm. Đáng nhẽ sẽ được xếp vào ngày thi đấu cuối cùng, nhưng vì trời mưa nên mới chuyển sang chiều nay.”

Sau hội thao là kỳ nghỉ Quốc khánh, vấn đề hiện tại là nếu hội thao tổ chức trễ một ngày so với dự kiến thì không thể nghỉ Quốc khánh đúng hạn được, ban lãnh đạo trường Nhất Trung vẫn chưa gan đến mức làm trái quy định của nhà nước. Do đó vào tiết thứ ba sáng nay, sau khi mưa tạnh, nhà trường đã thông báo hội thao sẽ chính thức bắt đầu vào chiều nay. Vì xung đột thời gian, lịch trình còn sít sao hơn cả kế hoạch ban đầu, lịch thi đấu bị đảo lộn rối tung lên.

Cho nên mới có tình huống bây giờ.

“Tớ từ chối.” Thiếu niên lật trang từ vựng, nói kiên quyết: “Cái trò đó chỉ có mấy đứa nhỏ ở nhà trẻ mới thèm chơi, ông đây không chơi.”

“Bùi Thời Khởi ơi…”

“Refuse, R-E-F-U-S-E, từ chối, không muốn, chống đối. Reject, R-E-J-E-C-T, từ chối, bài xích, chống đối. Oppose, O-P-P-O-S-E, phản đối, đối kháng, chống đối…”

“…”

“Thi Âm ơi.” Ninh Từ nói, “Hay là bỏ đi, đằng nào cũng chỉ là môn chơi cho vui thôi, không được tính vào tổng thành tích.”

Để công bằng, trò này có quy định là mỗi tổ dự thi phải là một nam một nữ, Ninh Từ là nữ tuyển thủ lớp họ.

Nhưng sao lại bỏ chứ, có phải là không có ai muốn tham gia đâu.

Thi Âm thấy không còn hy vọng nào ở chỗ Bùi Thời Khởi nữa bèn thở dài, đi đến chỗ đám nam sinh để họ chơi trò đoán số quyết định người tham gia.

Trong thời gian đoán số, đám con trai cãi vã, xô đẩy, hỗn loạn vô cùng. Nhiều lúc Thi Âm cảm thấy một khi ầm ĩ, con trai còn rắc rối hơn cả con gái.

Mặc kệ thế nào, lãng phí hai tiết học, cuối cùng cũng chọn ra được người chiến thắng trong đám đông hỗn loạn.

Nữ sinh nhìn dáng dấp cao ráo của người chiến thắng rồi lại nhìn Ninh Từ nhỏ nhắn yếu ớt, cảm thấy có lẽ cuộc chiến tranh giành chuột sắp tới sẽ biến thành một vụ tai nạn.

Đáng tiếc linh cảm lần này của cô đã sai. Tuy diễn biến không được trơn tru nhưng lại có kết thúc happy ending vô cùng mãn nguyện nằm ngoài dự đoán.

***

Dự báo thời tiết không đáng tin cậy, cũng không ai biết ngày mai trời có mưa hay không nên kế hoạch sửa đổi cho hội thao sít sao hơn tưởng tượng rất nhiều, lễ khai mạc bị lược bỏ hết, chỉ để lại phần phát biểu của ban lãnh đạo.

Năm nay Thi Âm không làm ở câu lạc bộ phát thanh nữa nhưng là cán sự môn Thể dục nên cô không hề nhàn nhã ở trường hợp đặc biệt như hội thao được.

Nước khoáng, khăn lông, số báo danh và cả viết biên bản thi đấu, cô cũng là trạm trung chuyển, lu bù không ngừng ở khán đài ngoài trời.

Đáng sợ hơn là mặt trời hoàn toàn chệch khỏi quỹ đạo dự đoán, sau trận mưa lớn, trời càng nắng to.

Gương mặt nữ sinh đỏ bừng vì phơi nắng, hậm hực ngồi trên khán đài viết biên bản: “Hôm nay thời tiết hệt như ngựa hoang đứt cương…”

“Thi Âm Thi Âm Thi Âm, toi rồi!” Một giọng nữ hoảng hốt cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, ngòi bút vẽ một vệt cong trên trang giấy.

Thi Âm ngẩng đầu, vì chói nắng nên mắt nheo lại như đường chỉ: “Sao vậy?”

“Lư Khôn bị cảm nắng rồi!”

“A, tớ có nước Hoắc Hương(2) nè, cho cậu ấy uống rồi dìu đến phòng y tế khám coi sao.”

“Không không, cậu ấy được đưa đến phòng y tế rồi.” Cô bạn gấp gáp không phải vì chuyện này, “Nhưng mà cậu ấy còn phải tham gia một môn nữa, sắp thi tới nơi rồi, làm sao đây? Chúng ta bỏ cuộc hả?”

Lư Khôn… thi đấu…

Á!

Bị phơi nắng choáng hết cả đâu, phút chốc, Thi Âm tỉnh táo hẳn, Lư Khôn là người chiến thắng trong trò đoán số hồi sáng mà.

Môn hai người ba chân bị hạ cổ thuật hay gì đây trời, sao ai cũng gặp nạn hết vậy!

Nữ sinh bất giác nhìn xung quanh.

Khán đài quá nắng, không mấy ai muốn đứng ở đây mà hoặc là đến thư viện viết biên bản hoặc tìm chỗ mát xem thi chạy, vì vậy ngay lúc này cô không thể tìm thấy bất kỳ bóng dáng nam sinh nào của lớp mình.

À, thực ra cũng có mấy người, nhưng là kiểu… mọt sách cắm đầu học hành chứ không có yếu tố nào phù hợp với yêu cầu người cứu nạn. Thôi kệ vậy, có còn hơn không.

Thi Âm hít sâu một hơi, đi tới chỗ mọt sách A, đang định cất lời thì vai trĩu nặng, kèm theo cánh tay đè trên vai là giọng sai khiến biếng nhác của nam sinh: “Khát chết mất, Thi Âm, lấy nước cho tiểu gia.”

Á, đây đích thực là Chúa cứu thế chui từ đâu ra nè.

(2) Nước Hoắc Hương: có tác dụng giải nhiệt, cầm tiêu chảy, trị buồn nôn.



Bùi Thời Khởi vừa thi xong vòng loại chạy vượt rào 110m, giành được thành tích tốt nhất trong nhóm chạy của mình, nhìn thấy điểm đích không có cô nương dâng nước nên bèn về trạm trung chuyển lớp mình lấy nước uống.

Song, vừa dứt lời, cậu nhìn thấy nữ sinh ngẩng đầu, gương mặt ngập tràn niềm vui và xúc động, y như chiếc thuyền nhỏ bị lạc giữa biển gặp được tàu cứu hộ.

“Bùi Thời Khởi, cậu là Harry Potter của tụi tớ đó!”

“Gì cơ?”

Đối phương không cho cậu có cơ hội lên tiếng mà lôi cổ tay cậu chạy xuống bãi cỏ.

“Thi Âm, cậu lên cơn điên gì đó?”

“Tạm thời đừng hỏi nhiều, chân thành cảm tạ cậu đã cứu giúp trong lúc nguy cấp.”

“Cậu nói nhăng nói cuội cái gì vậy?”

“Mau lên, rồi tớ sẽ dẫn cậu đi uống nước.”

“…”

Cảnh tượng này quá ư lãng mạn, dưới ánh nắng vàng ươm, nữ sinh nắm cổ tay nam sinh chạy tung tăng trên bãi cỏ, các vận động viên và khán giả đã trở thành nền cho họ. Nếu chỉnh sáng và ghép thêm bản nhạc ngọt ngào, có khi đây là một trong những cảnh phim khiến “trái tim thiếu nữ rung động”.

Nhưng rất tiếc, từ bé đến lớn Bùi Thời Khởi không thích xem phim truyền hình nên không biết tới cái vụ lãng mạn này, cậu chỉ cảm thấy mình bị một đứa con gái lôi đi y như đang dắt chó, vô cùng mất mặt.

“Thi Âm, nếu cậu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, tớ sẽ úp mặt cậu xuống bãi cỏ đó, cậu có tin không hả?”

“Yên tâm, chuyện này thực sự đặc biệt vô cùng quan trọng!”

Khi tới nơi.

“Thi Âm, cậu có tin tớ úp mặt cậu xuống bãi cỏ ngay bây giờ không?”

Nữ sinh lấy chai nước trong thùng ở gần đó ra đưa cho cậu: “Mời cậu uống nước.”

“Ông đây đếch thèm uống a ha ha.”

“Nhưng sáng nay cậu…” uống rồi đấy thôi. Cô không nói nửa câu sau, quan sát sắc mặt cậu: “Hay là tớ viết biên bản thi đấu giúp cậu nhé?”

“Khỏi.”

“Sau này cậu mà đi học trễ, tớ sẽ không ghi tên cậu.”

“Tớ chưa từng đi trễ.”

“Tớ cho cậu Wechat của mẹ tớ.”

“Nếu cô biết cậu lấy cô làm điều kiện trao đổi, cô sẽ đau lòng lắm cho coi.”

“Tớ…” Nữ sinh nhíu mày, im lặng giây lát, sau khi nhìn vào ánh mắt viết rõ “tuyệt-đối-không” của cậu, cô cúi thõng đầu: “Tớ xin cậu đấy.”