Đề tài do viện trưởng của các thư viện đạo Giang Nam đưa ra khá là... đơn giản.
Đó là trình bày cách nhìn của mình về tình hình của thư viện.
Tất cả sĩ tử đều ngẩn ra khi nghe thấy đề tài này, phản ứng đầu tiên của bọn họ là: Có phải nó hơi đơn giản quá rồi không? Nó chỉ là chuyện liên quan đến cuộc sống thường ngày của bọn họ thôi.
Thế nhưng mọi người cẩn thận suy nghĩ lại thấy chẳng những nó không đơn giản mà còn khá là khó nữa kìa!
Một cách nhìn là cách nhìn thế nào? Nó có thể khiến sĩ tử nhận được lời khen từ viện trưởng các thư viện và rạng danh trong hội thơ Cô Sơn không?
Đề tài đơn giản nhất cũng là đề tài khó khăn nhất, sao lần này các viện trưởng lại ra đề thế chứ?
Đến Cố Tổ Phân cũng cảm thấy ngạc nhiên. Đề tài mà Chu Diễn tiết lộ cho ông ta không phải là nó, sao giờ lại sửa thế?
Chu Diễn biết hoàng thượng đã bắt đầu kiêng kỵ thư viện đạo Giang Nam mà sao vẫn dám chọn thư viện làm đề tài thế này?
Thiệu Lan nghe xong đề tài liền không khỏi lộ vẻ vui mừng, gần đây hắn ta đang suy tư về vấn đề liên quan đến thư viện nên đề tài này thật sự trúng tủ của hắn ta.
Quan trọng hơn là hắn ta từng gặp Vân thủ tọa thư học bên Tây Hồ vào mấy ngày trước và được ông ta kể rất nhiều chuyện về thư viện, qua đó giúp hắn ta suy nghĩ rõ ràng chưa từng có.
Hiện tại Thiệu Lan hơi biết ơn vì đã gặp phải Tôn Trường Uẩn vào mấy hôm trước. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn đó thì Vân thủ tọa sẽ không đến và cũng không nói với hắn ta những chuyện về thư viện.
Vì vậy Thiệu Lan tự tin đứng dậy và lên tiếng: “Các vị tiên sinh, vấn đề đệ tử sắp nói đến là về sự cống hiến của thư viện đối với triều đình. Đệ tử cho rằng các thư viện tại đạo Giang Nam lập nghiệp gian khổ, khai dân trí, khai giáo hóa... Văn học đạo Giang Nam được thịnh vượng cũng nhờ có thư viện, các tiên sinh và giáo tập vô cùng gian nan...”
Thiệu Lan ăn nói trôi chảy và liến thoắng suốt gần mười lăm phút, viện trưởng các thư viện đều gật gù lắng nghe.
Đúng vậy, trong mắt các viện trưởng ấy thì tình hình của thư viện đạo Giang Nam giống như những gì Thiệu Lan nói. Bọn họ chọn đề tài này cũng vì muốn lấy sự đồng cảm của tất cả mọi người trong đạo Giang Nam, từ đó đạt được sự ủng hộ của bọn họ.
Chu Diễn biết rõ sức ảnh hưởng của đạo Giang Nam ngày một lớn khiến hoàng thượng khó lòng khoan dung, nhưng vì rất nhiều quan viên đều xuất thân từ các thư viện nơi đây nên hoàng thượng cũng không dám tùy tiện làm gì với bọn họ.
Có điều sức ảnh hưởng của quan viên còn chưa đủ, phải có thêm lòng dân nơi này nữa.
Không thể lừa lòng dân, trái lòng dân, có thế thì thư viện mới tiếp tục tồn tại cũng như ngày càng lớn mạnh hơn.
Cho nên bọn họ mới chọn đề tài này, đồng thời cố ý bảo Vân Từ Quang tiết lộ một ít tin tức cho Thiệu Lan.
Tuy rằng Thiệu Lan không phải là người giỏi nhất trong các thư viện đạo Giang Nam nhưng cũng nổi bật trong nhóm đồng lứa, có khả năng kêu gọi không tầm thường trong thư viện Thanh Vân.
Quả nhiên sĩ tử từ các thư viện khác đều hùa theo sau khi Thiệu Lan nói ra cách nhìn của mình, rất nhiều người nói về ưu điểm của thư viện, rằng nó quan trọng đến thế nào với triều đình.
Một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên trong những tiếng khen ngợi: “Quả thật thư viện rất tốt, nhưng nó cũng có một vấn đề không thể xem thường.”
Mọi người hướng mắt về người nói và phát hiện đó là một thanh niên khôi ngô tuấn tú, biểu cảm của y bình tĩnh và thong dong khó tả, vừa nhìn liền biết khí độ siêu phàm.
Hầu hết mọi người không nhận ra y, nhưng viện trưởng các thư viện lại biết, hơn nữa chỉ vừa biết vào hôm nay. Người thanh niên đó chính là người đã vượt mặt các sĩ tử đạo Giang Nam, tên là Tôn Trường Uẩn.
Một tên vô danh lại thắng tất cả sĩ tử đạo Giang Nam nên chắc chắn làm các viện trưởng có ấn tượng sâu sắc.
Bọn họ đã thầm dặn người đi điều tra lai lịch của Tôn Trường Uẩn, nhưng mà trong chốc lát không tra rõ được.
Thiệu Lan lặng lẽ cắn răng: Lại là tên này, lại là lời phản bác! Lúc còn bên Tây Hồ y cũng đã làm thế!
“Xin hỏi, rốt cuộc vấn đề mà vị huynh đài này bảo không thể coi thường là gì?” Thiệu Lan đã hỏi ra tiếng lòng của tất cả mọi người.
Chu Diễn và viện trưởng các thư viện khác đều nhìn chằm chằm vào Tôn Trường Uẩn, muốn nghe thử y sẽ nói thế nào.
“Triều đình tổ chức khoa cử chọn tiến sĩ, mấy năm qua rất nhiều sĩ tử ở đạo Giang Nam ra làm quan. Bọn họ gắn liền và che chở lẫn nhau, từ đó tạo thành một thế lực khổng lồ có thể ảnh hưởng đến triều chính. Các thư viện đã gây ảnh hưởng triều chính mà không phải là một vấn đề lớn à?” Tôn Trường Uẩn lớn tiếng nói.
Sau khi nghe lời y nói, bọn Chu Diễn đều biến sắc, gần như ngồi không yên.
Tôn Trường Uẩn này thật là can đảm, dám nói thế trước mặt mọi người tại hội thơ Cô Sơn.
Dù cho đây là nhận thức chung của tất cả viện trưởng, dù cho đây là hiện trạng của thư viện đạo Giang Nam nhưng đến giờ chưa có ai dám công khai nói ra cả! Hơn nữa y còn nói về tội ác to lớn đến thế!
Đến Uông Ấn cũng bất ngờ vì Tôn Trường Ẩn đã bỏ qua đoạn vào đề để chỉ thẳng vào nguy cơ lớn nhất hiện nay của thư viện.
Chiêu này khiến tất cả mọi người trở tay không kịp.
Uông Ấn có thể suy đoán ra Tôn Trường Uẩn sẽ nói gì kế tiếp, trong lòng thầm khen ngợi y.
Quả nhiên Tôn Trường Uẩn có phương pháp đối phó, chuyện này giao cho y là đúng!
Trong lúc mọi người còn kinh ngạc, Tôn Trường Uẩn lại nói tiếp: “Đây là vấn đề và cũng là nguy cơ của thư viện đạo Giang Nam! Chỉ cần các thư viện hơi lơ là thì sẽ rơi vào hậu quả bị diệt sạch vì nguy cơ này.”
Lần này sắc mặt của những người thuộc thư viện đạo Giang Nam đều trở nên rất khó coi, đến Cố Tổ Phân cũng nhìn Tôn Trường Uẩn bằng vẻ mặt ngạc nhiên.
Người thanh niên này đang nói gì vậy? Y đe dọa rằng thư viện đạo Giang Nam sẽ bị tiêu diệt nhằm cố ý chọc cho các thư viện đứng vào mặt đối lập với triều đình ư?
Triều đình tuyệt đối không cho phép kích động lòng dân, đặc biệt là lòng dân có học thức!
Cố Tổ Phân đang định ra lệnh cho thị vệ áp giải Tôn Trường Uẩn ra ngoài thì chợt nghe y nói: “Có điều, việc giải quyết nguy cơ này cũng vô cùng đơn giản, các vị muốn nghe thử không?”
Chuyện đã đến nước này thì sao không nghe cho được? Cố Tổ Phân lặng lẽ nháy mắt ra hiệu cho các thị vệ đừng manh động.
“Cẩn thận mà nói thì đây cũng không phải là nguy cơ gì, thật ra triều đình chỉ muốn hành quyển của các sĩ tử trong thư viện, nếu như mọi người cho hoàng thượng xem thì chính là môn đệ thiên tử!”
“Nếu tất cả sĩ tử trong thiên hạ đều là đệ tử của hoàng thượng thì đương nhiên là sẽ hết sức dốc lòng vì đất nước, làm gì còn chia thế lực này kia nữa?”
Bên Cố Tổ Phân và Chu Diễn vừa nghe đến bốn chữ “môn đệ thiên tử” liền không kìm được đứng bật dậy.
Rốt cuộc người thanh niên này nói gì vậy?