Trong phủ nhà họ Thạch ở đạo Nhạn Tây xa xôi, một tiên sinh dạy đàn gảy lên âm cuối cùng, sau đó đặt tay lên hai đầu gối, nhẹ nhàng nói: “Kỹ năng chơi đàn dĩ nhiên là phải dựa vào khả năng lĩnh hội thiên phú, nhưng cũng không thể thiếu khổ luyện. Sau khi các trò về nhà, nhất định phải tập luyện chăm chỉ, ta sẽ kiểm tra từng trò một.”
“Vâng thưa Đào tiên sinh!” Hai tiểu cô nương với hai búi tóc trên đầu đang ngồi trước mặt vị Đào tiên sinh cất giọng lanh lảnh đáp lại, rồi đứng dậy cúi chào y.
Đào tiên sinh mỉm cười nhìn hai tiểu cô nương ôm đàn rời đi, sau đó khép chặt y phục mỏng manh trên người.
Y khép hờ mắt, khẽ gảy dây đàn, tấu lên vài âm thanh lộn xộn thì dừng lại.
“Bất giác bích sơn mộ, đản văn vạn hác tùng*...” Đào tiên sinh thở dài rồi cúi đầu xuống.
(*) Không biết rằng trên núi xanh trời đã tối, nhưng lại nghe thấy âm thanh của rừng tùng xa xa.
Nụ cười trên mặt y đã sớm phai nhạt, đôi mắt đầy đau khổ xen lẫn hối hận, dường như còn đang lẩm bẩm nói gì đó, tràn ngập lưu luyến.
Nghe kĩ thì hình như là y đang lẩm bẩm hai chữ “Hi Bình”.
Hi Bình, công chúa Hi Bình.
Vị tiên sinh dạy đàn họ Đào này lại từng là viện chủ viện Cầm của Khuê Học Kinh Triệu: Đào Cửu Quy - Bích Sơn Quân.
Thế nhưng, bây giờ không người nào biết y là ai, không người nào biết hoàng thượng lời vàng ý ngọc từng ngự phong y là Bích Sơn Quân.
Hiện tại, y chỉ là một thầy dạy đàn nghèo túng trong phủ nhà họ Thạch với tên gọi Đào Bình.
Y của bây giờ đã khác hẳn với y khi còn ở Khuê Học, ngay cả Cố Thanh Huy và Mục Nghị mà có nhìn thấy cũng không nhận ra ngay được.
Y đã già đi rất nhiều, trông giống như một người đã qua tuổi năm mươi vậy.
Mặc dù thần thái thoạt nhìn vẫn phóng khoáng, nhưng ánh mắt ảm đạm và những nếp nhăn nơi khóe mắt cho thấy rõ dấu vết của năm tháng.
Bấy giờ, một gã sai vặt bước vào, liếc nhìn Đào Cửu Quy với ánh mắt chán ghét, sau đó gằn giọng: “Đào Bình, trạm sứ của trạm dịch cho người đến nói có người ở Kinh Triệu gửi y phục và vật dụng cho ngươi, bảo ngươi mau đến lấy đi.”
Đào Cửu Quy vội đứng lên, khom người, nở nụ cười lấy lòng với gã sai vặt rồi rối rít đáp: “Đào mỗ đã biết, lập tức đến trạm dịch ngay đây. Làm phiền ngài đã đến thông báo.”
Có lẽ thấy dáng vẻ khom lưng chắp tay thi lễ của Đào Cửu Quy, có lẽ nghe thấy những lời nịnh nọt lại cung kính của y nên sắc mặt gã sai vặt dịu đi nhiều, nhưng gã vẫn lạnh lùng nói: “Đào Bình, phu nhân bảo ta nói với ngươi, ngươi chỉ là thầy dạy đàn sống nhờ trong phủ nhà họ Thạch mà thôi. Việc ăn, ở, đi lại đều dựa vào nhà họ Đào, chớ có ỷ mình dạy cho vài vị tiểu thư con vợ lẽ mà đắc ý vênh váo.”
“Vâng, vâng, phu nhân nói rất phải!” Đào Cửu Quy vẫn khom lưng, gật đầu lia lịa.
Gã sai vặt tỏ vẻ khinh thường, hiển nhiên là không quen nhìn thấy dáng vẻ này của Đào Cửu Quy. Cứ nói là thầy dạy đàn có tài nghệ cao siêu gì chứ, khúm núm như vậy còn giống tôi tớ hơn cả gã.
“Phu nhân còn nói, chuyện của trạm dịch lần này bỏ qua! Lần sau có gì thì gửi thẳng đến phủ. Người không biết còn tưởng phủ tướng quân chúng ta bạc đãi thầy dạy đàn nhà ngươi!” Gã sai vặt nói hết những lời phu nhân của mình đã dặn thì phất tay áo, không buồn để ý đến Đào Cửu Quy nữa mà xoay người rời đi.
Thầy dạy đàn này quá ngu xuẩn, ai bảo y khăng khăng dạy cho các cô nương con vợ lẽ? Chẳng trách phu nhân nhìn đâu cũng thấy chướng mắt với y.
Đào Cửu Quy vẫn khom người và cúi đầu như đang cung kính tiễn gã sai vặt rời bước.
Hồi lâu sau, y mới ngẩng đầu lên, nét mặt đã không còn vẻ nịnh nọt lấy lòng mà trở nên lạnh lùng thâm độc.
Vật dụng từ Kinh Triệu gửi đến trạm dịch chỉ có thể là của hai học trò của y gửi biếu.
Chắc hẳn thư y gửi về Kinh Triệu đã thuận lợi đến được tay hai học trò kia.
Vậy thì vị Đốc chủ phu nhân có quan hệ rất tốt với hai học trò đó cũng đã nhận ra manh mối rồi phải không?
Y lại cúi đầu xuống, phát ra tiếng cười khà khà, ánh mắt như rắn độc nham hiểm và lạnh lẽo lạ thường. Chủ nhân của y nói không sai, hai học trò của y là đối tượng để lợi dụng tốt nhất. Y ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, trong khoảng sân xoàng xĩnh này của phủ nhà họ Thạch, khi nào thì đề kỵ chỗ nào cũng nhúng tay vào sẽ xuất hiện?
Y tạm thời chờ đợi, nhất định phải khiến bọn chúng... không thu hoạch được gì.
Đề kỵ mau chóng tổng hợp những báo cáo về Bích Sơn Quân rồi thần tốc gửi về Kinh Triệu.
Lúc mở những báo cáo này ra đọc, Diệp Tuy nhíu mày.
Trên đó viết rằng Đào Cửu Quy đã đổi tên thành Đào Bình. Hiện tại, y làm thầy dạy đàn cho hai con gái vợ lẽ tại phủ của Phó tướng quân Thạch Tú của Nhạn Tây Vệ.
Như những gì Cố Thanh Huy và Mục Nghị biết, không ai biết Đào Bình là Bích Sơn Quân. Cho nên y nhận được rất ít bạc, chỉ đủ chi tiêu cơ bản mà thôi, tình hình hiện giờ hết sức túng bấn.
Điều này rất khớp với trong thư y đã gửi cho Cố Thanh Huy và Mục Nghị... Nhưng, Diệp Tuy vẫn nhíu mày.
Cho dù trong báo cáo này nói rằng Đào Cửu Quy giống như bất cứ một người nào từng phạm sai lầm, xuất hiện ở đạo Nhạn Tây, cho dù mỗi lời nói và hành động của y đều thỏa đáng, thì chỉ với việc y xuất hiện trong phủ nhà họ Thạch thôi cũng đã vô cùng bất thường.
Từ sau khi Đại tướng quân Triệu Tổ Thuần của Nhạn Tây Vệ gặp chuyện, Phó tướng quân Thạch Tú tạm thời giữ chức đại tướng quân.
Cho tới nay, vẫn chưa có ai thay thế vị trí của Triệu Tổ Thuần.
Đào Cửu Quy chỉ là một thầy dạy đàn sa sút, tại sao lại vượt ngàn dặm xa xôi đi đến đạo Nhạn Tây, còn vừa khéo ở trong phủ phó tướng quân của Nhạn Tây Vệ?
Thạch Tú có biết danh tính thật sự của Đào Cửu Quy không?
Nghe đâu, Thạch Tú là một gã thô kệch, chỉ biết vung đao múa kiếm, không hiểu gì về cầm kỳ thi họa, người như vậy không biết về Đào Cửu Quy cũng là lẽ bình thường.
Nhưng chuyện Bích Sơn Quân và công chúa Hi Bình tằng tịu gây chấn động như thế, Thạch Tú là chủ tướng hiện giờ của Nhạn Tây Vệ, cực kì quan tâm đến tình hình ở Kinh Triệu, hẳn rằng đã nghe qua đến tên tuổi của Đào Cửu Quy.
Thế thì phải cho Thạch Tú danh tính thật sự của Đào Cửu Quy mới phải...
Ngay sau đó, Diệp Tuy liền lắc đầu, tự nói với mình: “Không được, không được...”
Không thể để Thạch Tú biết danh tính thật sự của Đào Cửu Quy, nếu không nhất định sẽ rút dây động rừng, không điều ra được nguyên nhân thực sự cho việc Đào Cửu Quy ẩn nấp trong phủ của Thạch Tú.
Một kẻ sa sút hèn mọn như Đào Cửu Quy không là gì cả, Diệp Tuy cũng không e sợ y.
Điều nàng lo lắng là sau lưng y còn có bí mật nào đó không để cho người khác biết.
Diệp Tuy nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Hiện tại xem ra Khánh bá cũng không điều tra được nguyên nhân.
Diệp Tuy suy tư hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Khánh bá, dặn thuộc hạ của lão giám sát chặt chẽ tình hình của Đào Cửu Quy, tuyệt đối không được lơi lỏng, có gì thì lập tức báo lại.”
Hiện giờ quá ít thông tin, việc duy nhất có thể làm là tiếp tục theo dõi Đào Cửu Quy và phủ nhà họ Thạch.
Lúc này, Diệp Tuy nghĩ tới Uông Ấn.
Nếu hắn biết chuyện về Đào Cửu Quy thì sẽ làm gì?
Diệp Tuy ngẫm nghĩ một lát rồi lại dặn Khánh bá: “Gửi báo cáo chi tiết về Đào Cửu Quy tới đạo Lĩnh Nam để đại nhân biết.”
Bây giờ chắc Uông Ấn đã đến đạo Lĩnh Nam rồi thì phải?
Tình hình của hắn lúc này thế nào?
Thực ra hiện giờ Uông Ấn hiện giờ cũng không tốt lắm.