Không biết vì sao, Cố Thanh Huy thoáng nhìn Diệp Tuy, sau đó giống như hạ quyết tâm, đáp rằng: “Tỷ cũng nhận được thư của tiên sinh. Bây giờ tiên sinh đang dạy đàn tại nhà một quan viên, còn bảo tỷ gửi cho một ít bạc và y phục mùa đông, chắc hẳn cuộc sống khá khó khăn.”
Diệp Tuy nhìn lại Cố Thanh Huy, hiểu rằng ý của Cố Thanh Huy là không vì Bích Sơn Quân mà né tránh nàng.
Bấy giờ, Mục Nghị thở dài, trong mắt hiện vẻ lo lắng: “Đúng vậy, tiên sinh cũng nói với muội như thế. Than ôi, nếu là tiên sinh trước kia...”
Mục Nghị đột nhiên dừng lời, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, chỉ nhìn Diệp Tuy và cười trừ.
Tuy Mục Nghị cũng giống như Cố Thanh Huy, có tình cảm thầy trò rất sâu đậm với Bích Sơn Quân, nhưng nàng cũng không thể phủ nhận việc thầy của nàng đã sai.
Nàng loáng thoáng nghe nói chuyện của Bích Sơn Quân và công chúa Hi Bình trước kia có liên quan đến Uông đốc chủ.
Chẳng phải phía sau Diệp Tuy chính là Uông đốc chủ sao?
Khi nhắc đến Bích Sơn Quân trước mặt Diệp Tuy, Mục Nghị cứ có cảm giác xấu hổ không thể giải thích được.
Diệp Tuy mỉm cười rộng lượng với Mục Nghị, không nói gì thêm.
Nàng biết tình cảm của bọn họ dành cho Bích Sơn Quân.
Người ta dễ tin tưởng những người thân cận với mình, dẫu nàng có thấy đạo đức của Bích Sơn Quân suy đồi, đồng thời chán ghét y thì cũng không có nghĩa là Cố Thanh Huy và Mục Nghị sẽ nghĩ như vậy.
Có lẽ Bích Sơn Quân đã thể hiện rất tốt trước mặt hai người họ chăng?
Song, Diệp Tuy cứ ngỡ sau khi chuyện tằng tịu với công chúa Hi Bình bị phanh phui, thanh danh của Bích Sơn Quân bị mất sạch, y đã cắt đứt sự quan hệ với Cố Thanh Huy và Mục Nghị.
Nàng còn nghĩ việc Bích Sơn Quân gài bẫy hãm hại hai nhà họ Cố, họ Mục trong kiếp trước sẽ không xảy ra nữa.
Nhưng sao y vẫn còn lén liên lạc với Cố Thanh Huy và Mục Nghị?
Diệp Tuy ngẫm nghĩ một lát rồi làm như tò mò, hỏi: “Lâu rồi không nghe thấy tin tức của Bích Sơn Quân, hóa ra tiên sinh đã đến đạo Nhạn Tây sao? Nơi đó cách Kinh Triệu rất xa, đúng là địa phương nghèo nàn, giá rét.”
Đạo Nhạn Tây là một trong mười đạo lớn của Đại An, nằm tận cùng phía Tây của Đại An. Nghe đồn ngay cả chim nhạn cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này, nên mới có tên Nhạn Tây. Vừa nghĩ đã biết ở đó nghèo nàn, lạnh giá đến mức nào.
Có điều, mặc dù vị trí không đắc địa nhưng đạo Nhạn Tây lại là nơi quan trọng, là lá chắn tự nhiên để ngăn chặn Đại Ung, là sự tồn tại không thể thiếu, bất luận đối với quân đội hay triều đình.
Bởi lẽ nơi đây gần kề Đại Ung nên số lượng binh lính của Nhạn Tây Vệ đông hơn các vệ khác, dân chúng chuyển tới đó sinh sống cũng rất nhiều.
Tuy nghèo nàn và lạnh giá nhưng nó lại là đạo lớn bậc nhất của Đại An.
Dân cư đông đúc sẽ là nền tảng cho phồn hoa, thịnh vượng.
Nơi đây lại cất giấu nhiều cơ hội, thu hút người dân của các đạo trên khắp đất nước, đặc biệt là những kẻ phạm tội hoặc những người muốn mai danh ẩn tích đều thích đến đạo Nhạn Tây. Bởi vì ở đây chỉ đánh giá bản lĩnh của từng cá nhân, chẳng ai hứng thú với quá khứ của người khác.
Nếu không tính đến hoàn cảnh khắc nghiệt thì quả thực là một nơi rất tốt.
Bích Sơn Quân xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng khác gì chó nhà có tang, đi đến đó đúng là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ là… dù cho hết thảy đều hợp lý nhưng vừa nghĩ tới những việc Bích Sơn Quân đã làm trong kiếp trước, Diệp Tuy liền có cảm giác kỳ lạ khôn tả.
Nàng nhìn Cố Thanh Huy và Mục Nghị đang ở trước mặt, lại nghĩ về quá khứ của Bích Sơn Quân, cảm giác kỳ lạ dần dần biến thành một điềm xấu.
Chuyện ở kiếp trước tuyệt đối không thể lại xảy ra lần nữa!
Diệp Tuy thoáng nghĩ ngợi rồi lên tiếng: “Không biết Bích Sơn Quân làm thầy dạy ở nhà vị quan viên nào? Với tài chơi đàn của Bích Sơn Quân, không đến nỗi túng quẫn như vậy mới phải.”
Bích Sơn Quân - Đào Cửu Quy với tài nghệ chơi đàn xuất sắc, nếu đã làm thầy dạy cho nhà quan viên mà còn thiếu quần áo ấm và bạc tiêu sao?
Cố Thanh Huy lắc đầu, đáp: “Bọn tỷ cũng không rõ, tiên sinh chỉ nói là lấy làm hổ thẹn nên từ lâu đã không dùng đến tên tuổi Bích Sơn Quân, hiện tại chỉ trầy trật sống qua ngày ở đạo Nhạn Tây mà thôi. Về phần y phục và bạc, cứ gửi tới trạm dịch của đạo Nhạn Tây, tiên sinh sẽ đến lấy.”
Nghe vậy, Diệp Tuy chỉ gật đầu, không hỏi thêm. Nàng và Bích Sơn Quân thật sự không có tình cảm gì, hỏi nhiều cũng không hay.
Bích Sơn Quân thực sự mai danh ẩn tích, trầy trật sống qua ngày ở đạo Nhạn Tây sao?
Diệp Tuy nghĩ thầm, thắc mắc của nàng không thể hỏi Cố Thanh Huy và Mục Nghị, nhưng có thể đi hỏi người khác.
Xem ra, nàng phải điều tra cẩn thận về tình hình của Bích Sơn Quân mới được.
Người vốn dĩ tưởng rằng đã biến mất, chuyện vốn dĩ tưởng rằng không còn tính đe dọa, bây giờ lại một lần nữa xuất hiện, Diệp Tuy không thể không thận trọng.
Sau khi về phủ, Diệp Tuy cho gọi Khánh bá tới rồi hỏi thẳng: “Khánh bá, ta muốn bảo đề kỵ đi đến đạo Nhạn Tây điều tra một số việc. Xin nhờ ở lão.”
“Xin phu nhân cứ sai bảo, lão nô chắc chắn sẽ làm thật ổn thỏa.” Khánh bá hơi khom người, cung kính đáp.
Nói rồi, ông lui ra ngoài.
Chẳng mấy chốc Khánh bá đã gửi mệnh lệnh cho đề kỵ ở đạo Nhạn Tây, bảo bọn họ dốc hết sức điều tra tình hình của Bích Sơn Quân.
Mặc dù đề kỵ ở đạo Nhạn Tây không nhiều như ở Kinh Triệu nhưng cũng nắm rất rõ tình hình của đạo Nhạn Tây. Cho dù Bích Sơn Quân giấu tên họ dạy đàn ở nhà một quan viên, cũng đủ manh mối để họ tìm ra được hắn.
Rất nhanh chóng, báo cáo về Bích Sơn Quân đã được trình lên trước mặt Diệp Tuy.
Khi đọc bản điều tra hết sức chi tiết này, Diệp Tuy cau mày.