Uông Xưởng Công

Chương 228: Mưa gió sắp đến




Cố Sùng gật đầu hài lòng, sắc mặt đã khá hơn.

Ông ta căn dặn: “Quân cờ dùng xong rồi thì không thể giữ lại nữa.

Đổi hết những người ở Kinh Triệu đi!”

Thuộc hạ run rẩy nghe lệnh rời đi, ngầm biết rằng sẽ có nhiều người sắp mất mạng, bản thân bọn chúng cũng phải chịu phạt.

Cổ Sùng khẽ thở dài, nói: “Nhà họ Diệp đúng là may mắn.

May mắn này vốn dĩ nhà chúng ta cũng có phần.” Nếu Chương nhi lấy con gái nhà họ Diệp thì bây giờ chú dượng của Nhị Thập3Nhất hoàng tử là Chương nhi chứ không không phải uống Ấn.

Uông Ấn...

Người này đã cứu mạng Thuần tần và Nhị Thập Nhất hoàng tử, một lần nữa chặn đứng kế hoạch của nhà họ Cổ.

Cố Chương cúi đầu, giọng nói có chút cay đắng: “Ông nội, là cháu trai suy nghĩ không chu toàn, đã chậm một bước.” Sau khi về Nam Bình, Cố Chương suy nghĩ thật tỉ mỉ về những hành động của mình khi ở Kinh Triệu, phát hiện ra sai lầm lớn nhất của bản thân chính là ở chữ “chạm”.

Hắn2đã trì hoãn quá nhiều thời gian vì quyển trận đồ quân sự trong truyền thuyết kia.

Việc đầu tiên hắn nên làm đáng lẽ là đến nhà họ Diệp cầu thân, như vậy mới có thể chiếm trước được tiên cơ.

Tiếc rằng...

Chuyện đã đến nước này, cho dù hắn có không cam lòng nữa thì cũng chẳng thay đổi được gì.

Thôi vậy, nếu trong nhà đã thay đổi kế hoạch, không đạt được mục đích cao nhất thì cũng phải đạt được mục đích tương đối.

Hắn nhất định phải thận trọng hơn, không thể mất đi2bất cứ cơ hội nào nữa.

“Không sao, người khôn ngoan, tất vẫn gặp sơ suất.

Nhà họ Cổ vẫn có thể bù đắp cho thiếu sót ấy.

Ta đã quyết định việc cưới xin cho Nhiễm nhi và cháu gái của Thiệu Thế Thiện.

Về phần cháu, ta còn phải suy nghĩ thêm.” Cố Sùng nói.

Không biết nghĩ đến điều gì, hai mắt Cổ Sùng ánh lên vẻ tàn nhẫn: “Quả thực không thể xem thường tên Uông Ấn này.” Ngay sau đó, ông ta cười nhạt: “Uông Ấn hiện giờ đang rất may mắn, không nên tranh thắng9thua với hắn.

Có điều, dám xông vào cung lúc nửa đêm thế này, sớm muộn cũng tự hủy diệt chính bản thân.” “Ý ông nội là..” Cố Chương ngẩng đầu lên hỏi.

Nghe giọng điệu của ông nội dường như đã có tính toán gì đó? Cố Sùng không giải thích, chỉ dặn dò Cổ Chương: “Ta đã giao cho Nhị thúc cháu đi làm việc này.

Mấy ngày này cháu theo bên cạnh nó, để nó chỉ bảo cho!” Tránh mũi nhọn nhưng vẫn có thể khiến đối phương mất đi sự sắc bén, một ngày không4được thì hai ngày, một việc không được thì hai việc.

Tích lũy theo năm tháng, Cố Sùng không tin thanh ân sâu nặng có thể vững như Thái Sơn.

Uông Ấn nhận kết cục cuối cùng ra sao, quả thực không khó đoán.

Sau khi biết được hai mẹ con Diệp Tự đã bình an, Diệp Tuy thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi tin tức được truyền ra, nàng viết một phong thư, cho người đưa đến nhà họ Diệp.

Có lẽ cha mẹ nàng cũng lo lắng cho Diệp Tự không kém gì nàng.

Hiện tại mọi thứ đều ổn, cha mẹ nàng có thể yên tâm rồi.

Nàng không vội vào cùng thăm chị gái mình.

Điều Diệp Tự cần bây giờ là nghỉ ngơi lấy sức.

Có cơ hội sẽ vào cung thăm nom hai mẹ con sau.

Diệp Tuy cũng biết trên dưới trong triều đều đang suy đoán về ý nghĩa của cái tên “Vân Hồi”.

Nghe nói các tiên sinh của Quốc Tử Giám bởi vậy mà vô cùng bận rộn.

Diệp Tuy mỉm cười nhìn sang Uống Ấn đang ở bên cạnh và nói: “Rõ thật là đã làm khó cho các tiên sinh Quốc Tử Giám, không ai ngờ được ngọn nguồn của cái tên này nhỉ?” “Trong cung không thiếu hoàng tử, sự coi trọng của hoàng thượng dành cho Nhị Thập Nhất hoàng tử rồi sẽ nhanh chóng lắng xuống thôi.” Uông Ấn đáp.

Gần đây trong triều không có việc lớn nào, triều thần đều hết sức rảnh rỗi nên mới có thì giờ chú ý đến những chuyện này.

Hắn đã lệnh cho Đề Xưởng âm thầm hành động, ngoại trừ những người thật sự có lòng ra, chỉ cần mấy ngày nữa là văn võ bá quan trong triều sẽ không quan tâm đến nữa.

Diệp Tuy gật đầu, vừa theo bước Uống Ấn vừa hỏi: “Đại nhân, đã điều tra rõ chuyện chị gái thiếp tại sao khó sinh chưa?” Ánh mắt Uông Ấn dừng trên những bông hoa tươi trong phủ, giọng điệu thản nhiên: “Nước nóng được dùng trong phòng sinh đã bị bỏ thuốc.

Các nội thị và cung nữ trong nhà bếp của điện Lâm Hoa đều đã bị khống chế nhưng không thu được gì.

Có điều, đêm qua trong cung Khôn Ninh lại có một cung nữ bị chết.” Diệp Tuy ngừng bước chân, ngạc nhiên hỏi: “Một cung nữ cung Khôn Ninh chết?” Uống Ấn nhếch khóe môi, đáp: “Ừ, bị chết đuối ngoài ý muốn.

Cung nữ này không thân không thích, ngày thường làm công việc đưa cải cho các cung, các điện.” “Cung nữ này có liên quan đến nước nóng trong phòng sinh của chị gái thiếp? Vi hoàng hậu ra tay ư? Bà ta đâu phải người ngu ngốc như vậy.” Diệp Tuy thắc mắc.

Uông Ấn gật đầu, lướt nhìn qua Diệp Tuy với ánh mắt khen ngợi.

Không sai, nếu Vi hoàng hậu là người ngu ngốc như thế thì hoàn toàn không thể chấp chưởng hậu cung nhiều năm như vậy.

Tuy nhiên, người đã chết dù sao cũng là người của cung Khôn Ninh, không có manh mối nào khác nữa, việc điều tra của Điện Trung Tỉnh đến đây là đi vào ngõ cụt.

Phi tần trong hậu cung quá nhiều, thế lực đan xen chồng chéo, hiện tại vẫn chưa rõ rốt cuộc cung nữ này có phải là người của hoàng hậu không, hay là người của ai khá? Thế nhưng, Diệp Tuy nhớ lại chuyện kiếp trước, nghĩ một lát rồi hỏi thẳng: “Đại nhân, ngài nói liệu người ngấm ngầm làm việc này có phải nhà họ Cố không?”