Uông Xưởng Công

Chương 227: Sự bình tĩnh nhất thời




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

chapter content

Đào thị thậm chí còn vui phát khóc.

Người buồn thì cả Kinh Triệu lẫn Nam Bình đều có.

Trong cung Khôn Ninh, Vi hoàng hậu đeo từng hộ giáp lên ngón tay, cười hỏi: “Nói vậy, không có ai giở trò ở điện Lâm Hoa? Vậy, Thuần tần nửa chừng khó sinh vì chuyện gì?”

“Bấm nương nương, nghe nói Điện Trung Tỉnh đang điều tra, tạm thời chưa có tin tức ạ.” Lục Cầm cúi đầu đáp.

Cung Khôn Ninh chỉ nghe ngóng được chuyện Thuận tân gặp nguy hiểm trong lúc lâm bồn, ngoài ra thì không biết gì hơn.

Nghe vậy, nụ cười của Vi hoàng hậu nhạt đi.

Mặc dù bà ta đã quản lý hậu cung mấy chục năm nay, nhưng cũng không thể nói là nắm hết mọi chuyện lớn nhỏ.

Có thủ lĩnh nội thị Uông Ấn một tay che3trời, quả thực đã ngăn chặn rất nhiều thứ.

Vi hoàng hậu vừa duỗi ngón tay như đang tỉ mỉ chỉnh trang hộ giáp vừa hỏi: “Bên chỗ đám người Huy phi, Mẫn phi có động tĩnh gì không?” Lục Cẩm cúi đầu thấp hơn, đáp: “Nương nương, các cung, các điện đều rất an phận.” Điều này thật không bình thường.

Vi hoàng hậu thình lình quẹt hộ giáp qua mặt bàn, cười khẩy, nói: “Bản cung thế mà lại không biết mọi người đều tai thính mắt tinh như vậy! Trong cung có phần yên tĩnh quá, bản cũng thật sự không vui.” Một phi tần nhỏ nhoi của nhà họ Diệp sinh hạ hoàng tử thì cũng thôi đi, dựa vào cái gì mà được hoàng thượng ưu ái như vậy? Hoàng tử mà bà ta sinh ra cũng phải sau2ba ngày mới mời quan phó cần xem giờ lành, sau bảy ngày mới được hoàng thượng ban tên.

Nhưng Nhị Thập Nhất hoàng tử này được sinh ra chưa đầy mấy canh giờ đã đặt tên húy là “Vân Hồi”.

Vân Hồi có nghĩa là gì? Vi hoàng hậu đã sai người lật sách cổ để đoán ý nghĩa cái tên.

Vân, từ mưa, nhiều ẩn dụ.

Hồi, trở lại, khúc chiết.

Giải thích thông thường xem ra không thể nói là có ý gửi gắm kì vọng to tát gì.

Vi hoàng hậu nghĩ mãi mà không hiểu, Hồ Huy phi cũng vậy.

Có điều, trái với hoàng hậu, Hồ Huy phi lại rất phấn chấn.

Tuy nàng ta không muốn thấy trong hoàng cung có thêm hoàng tự chào đời, nhưng hai hoàng tử của nàng ta đều đã trưởng thành, không cần phải tranh giành ân2sủng của hoàng thượng với đứa trẻ như Nhị Thập Nhất hoàng tử.

Quan trọng hơn là Nhị Thập Nhất hoàng tử càng được cưng chiều thì càng chọc vào nỗi lòng của một số người nào đó.

Vi hoàng hậu nghĩ mãi mà không hiểu, Hồ Huy phi cũng vậy.

Có điều, trái với hoàng hậu, Hồ Huy phi lại rất phấn chấn.

Tuy nàng ta không muốn thấy trong hoàng cung có thêm hoàng tự chào đời, nhưng hai hoàng tử của nàng ta đều đã trưởng thành, không cần phải tranh giành ân sủng của hoàng thượng với đứa trẻ như Nhị Thập Nhất hoàng tử.

Quan trọng hơn là Nhị Thập Nhất hoàng tử càng được cưng chiều thì càng chọc vào nỗi lòng của một số người nào đó.

Cuối cùng bất kể là ai khó chịu, nàng ta đều coi như được xem9một vở kịch hay.

Hồ Huy phi đã được đế vương sủng ái nhiều năm như vậy, nên những tâm tư dành cho Vĩnh Chiêu Để đương nhiên là không phải tầm thường.

Nhưng nàng ta có phần không hiểu được sự coi trọng của hoàng thượng dành cho Nhị Thập Nhất hoàng tử.

Trong cung không thiếu hoàng tử, huống hồ chỉ là đứa trẻ vừa mới chào đời, còn chưa biết có thể sống được đến khi xếp thứ tự, trưởng thành hay không, thì có gì hiếm lạ? Song, hoàng thượng thậm chí còn cho Thuần tần đặc quyền để tránh cho điện Lâm Hoa bị dòm ngó.

Cả trong và ngoài cũng sẽ nghĩ thế nào về sự ưu ái này? E rằng Nhị Thập Nhất hoàng tử sẽ trở thành cái gai trong mắt rất nhiều người.

Nếu thật sự yêu quý và4coi trọng, nhất định sẽ gìn giữ cẩn thận, tuyệt đối không dễ dàng để người khác biết, càng không phơi bày quá sớm, sẽ gây nguy hiểm.

Rốt cuộc thái độ của hoàng thượng với Nhị Thập Nhất hoàng tử là gì? Vĩnh Chiêu Để thực ra đâu nghĩ nhiều đến thế, tất cả những hành động kia đều là quá đỗi bất ngờ và vui sướng, nhất thời không kiểm soát được cảm xúc mà thôi.

Cố Chương đứng bên cạnh Cổ Sùng, liếc thấy sắc mặt ông nội mình u ám hơn ngày thường thì càng cúi thấp đầu.

Một lúc sau, Cố Sùng cười nhạt, nói: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên“.

Sự tình đã không như ý thì...

thôi vậy.” (*) Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên: Việc do con người lên kế hoạch, nhưng thành bại là ở ông trời.

Ấm cuối của hai chữ trong câu này hơi kéo dài, khiến đồng tử của thuốc hạ đến bẩm bảo co lại, hơi thở dần trở nên gấp gáp.

Tên thuộc hạ kinh sợ, vội bẩm: “Lão thái gia, đã sử dụng quân cờ trong cung, tác động đến nước nóng mà Thuần tần nương nương sử dụng.

Thuần tần vốn dĩ bị băng huyết, không ngờ Uống đốc chủ vào cung lúc nửa đêm, loại bỏ hết tất cả mọi người...

Ý nói tiếp, không biết là đang thanh minh hay tìm cách cứu vãn tình thế: “Không ai biết quân cờ kia có liên quan đến phủ ta.

Mọi sự vẫn được giữ kín ạ!” Nụ cười của Cổ Sùng càng đậm thêm, ông ta nói: “À, vẫn được giữ kín à...

Chương nhi, cháu nói xem!” “Vâng, ông nội.” Cố Chương cung kính đáp.

“Theo cháu, nếu Thuần tần giữa chừng chuyển nguy thành an thì việc nước nóng có vấn đề đã bị phát hiện.

Cho dù có bị lộ hay không thì cũng không thể giữ lại quân cờ này nữa.” Cổ Chương nói.

Hắn ta không bao giờ xem thường khả năng của Đề Xưởng và Uông Ấn.

Việc này nhất định có sơ hở, chỉ cần có dấu vết thì chắc chắn sẽ bị Đề Xưởng điều tra ra.

Để đề phòng lỡ nhữ, loại bỏ sạch sẽ mới là thượng sách.