Ương Ngạnh

Chương 37




Gặp lại nhau sau nhiều năm nhưng không ai tiến đến chào hỏi. Tăng Như Sơ không ngạc nhiên trước cái nhìn thờ ơ vừa rồi của anh. Cô chưa từng nghĩ Phó Ngôn Chân sẽ còn tình cảm với mình. Ai cũng biết thái độ của anh với người cũ như thế nào, Tả Hân Hàm khi ấy còn chẳng được anh nhìn lại lần thứ hai.

Nhưng ngẫm kỹ thì Phó Ngôn Chân còn tốt với cô lắm, ít ra không đuổi cô xuống xe. Tối hôm chia tay, thậm chí anh còn trả tiền taxi cho cô. Học với nhau một thời gian, anh cũng giúp cô thoát khỏi Mạnh Tân Từ chứ không khoanh tay đứng nhìn. Nói ra không tính là xấu xa.

Năm nhất đại học, Triệu Doãn Điềm nói với cô trận đấu cuối cùng của anh, cô không chần chừ đặt ngay vé đi xem. Cô đến cổ vũ cho anh với tư cách là một người bạn cùng lớp bình thường. Tiền mua vé cô vay Trần Lộ Thu, bởi cô đã tiêu hết số tiền tiết kiệm mua một chiếc bình hoa men đỏ làm quà cho Thẩm Lân Khê vào ngày sinh nhật bà.

Ngày hôm ấy, cô vẫn như trước, ngồi ở một góc kín đáo, xa xa nhìn anh. Cô cũng như bao người xung quanh, cổ vũ anh, hô tên anh. Cô mừng rỡ khi anh giành chức quán quân. Khán đài đông kín người nên chắc hẳn anh không thể nhìn thấy cô ở trong góc. Cô cũng không cần anh biết.

Lúc trao giải thưởng, Phó Ngôn Chân chỉ hơi cúi xuống đeo huy chương, nét mặt anh vẫn hờ hững như thường. Chiều cao của người trao giải và anh lúc đứng bình thường đã cách nhau cả đoạn chứ đừng nói đến việc anh đang đứng trên bục cao nhất. Khán đài rộ lên tiếng cười. Thấy cảnh này, cô hoàn toàn yên tâm. Cô tin rằng ban đầu Phó Ngôn Chân thích mình, và cô cũng tin sau đó anh đã thực sự chán cô. Anh không thể vì bất cứ ai mà làm trái với bản tính của mình, có chăng cũng chỉ là nhượng bộ trong chốc lát mà thôi. 

Hai người vốn chẳng thuộc cùng một thế giới, chỉ e bây giờ lại càng cách xa nhau hơn. Như hiện tại được nghỉ đón năm mới, dù cô về Giang Thành ăn tết với hai bác, hay là ở lại Bắc Thành với nhà ông bà nội, thì đều phải suy nghĩ đắn đo làm thế nào để vẹn cả đôi bên. Cái dáng vẻ bối rối, rụt rè thận trọng này chẳng cần nghĩ cũng biết sẽ khiến anh phát chán. Biết rõ anh là người không thích bó buộc, thoải mái tùy ý đã quen, mà lại cứ bắt anh phải theo cách của mình thì lỗi do cô rồi.

Cô vươn tay đón lấy bông tuyết rơi. Tuyết đậu xuống vết xước nơi lòng bàn tay, mang đến một luồng hơi mát, xoa dịu cơn đau rát trong chốc lát. Một lúc sau, cô hé môi rồi nhẹ nhàng thổi nó đi. Đã chọn buông bỏ thì sao còn phải lưu luyến. Con người luôn phải nhìn về phía trước.

Hai mươi phút sau Trần Lộ Thu mới đi ra. Cốc cà phê trên tay cô đã nguội ngắt và yên vị trong thùng rác gần đó. Cô không gọi điện giục anh, nếu xong việc chắc chắn anh sẽ tự ra, không cần phải thúc giục.

Trần Lộ Thu bước đến trước mặt cô, cô vừa ngước mắt chợt chú ý đến những lớp áo xếp thành tầng của anh. Anh mặc quá nhiều áo. Nào là áo sơ mi, cà vạt, áo gile, áo vest, áo măng tô khoác ngoài cùng. Nom cách ăn mặc của anh với người vừa rời đi cứ như đang ở hai mùa khác nhau.

Vóc người Trần Lộ Thu cao lớn, bờ vai rộng nên chắn được gần hết gió khi đứng trước cô.

“Sao không vào trong đợi?” Thấy cô lạnh run, anh nói với giọng trách móc.

Tăng Như Sơ rùng mình nhưng vẫn buông lời bông đùa, “Nghèo quá không dám vào.”

Trần Lộ Thu trợn mắt nhìn cô, lịch lãm cởi áo khoác ngoài đưa cho cô.

Tăng Như Sơ lắc đầu không nhận áo. Cô không thể mặc vừa quần áo của anh. Chiếc áo khoác hôm nay cô mặc khá rộng rãi, rộng đến mức chân cô có thể nhét vừa vào ống tay áo. Vốn nghĩ ra ngoài phải hoạt động nhiều nên chọn đồ mặc thoải mái là được, hơn nữa lại đi gặp Trần Lộ Thu cô cũng không để ý quá nhiều. Nhưng chẳng ngờ lại chạm mặt Phó Ngôn Chân.

Cô nhoẻn miệng cười, “Hai năm nữa thôi là anh sẽ phải dùng bình nước giữ ấm của các cụ đấy, mặc nhiều áo ấm vào.”

Ngoại trừ việc mặc áo của Phó Ngôn Chân năm ấy, cô không mặc áo của người khác bao giờ. Trần Lộ Thu nhìn cô một lượt từ trên xuống, nhanh chóng phản bác, “Còn trẻ mà mặc nhiều giống cô thì y như quốc bảo đang đi du lịch ấy.”

Cười chê cô béo đây mà.

“…”

Cô không muốn mặc áo của anh thì Trần Lộ Thu cũng không ép. Anh vắt áo ngang khuỷu tay.

Một lúc sau, xe của Trần Lộ Thu chạy đến. Vẫn là chiếc Mercedes màu đen điềm tĩnh và khí chất sáng sớm nay. Người lái xuống xe, rất lễ phép đưa chìa khóa cho anh. Trần Lộ Thu đã uống rượu nên anh ném chìa khóa cho Tăng Như Sơ và bảo cô lái xe.

Khi cô chuẩn bị nhấc chậu hoa lên xe, Trần Lộ Thu để ý thấy vết thương trên tay cô liền hỏi han.

Tăng Như Sơ không giải thích, chỉ nói kháy, “Này sếp, nếu anh quan tâm nhân viên như vậy thì chẳng thà giúp em bê cái chậu này lên xe đi, không thì đừng đứng đó nói vớ vẩn.”

Bị anh dựng dậy từ sớm, lại phải chờ anh rõ lâu trong thời tiết lạnh giá, đương nhiên là bực bội rồi.

Trần Lộ Thu trề môi, ném áo khoác lên đầu cô và lấy thứ trong tay cô.

Hôm nay là ngày nghỉ lễ, đường phố đông vui tấp nập vô cùng. Mà chiếc xe này lại còn to nữa chứ.

“Chắc sẽ tắc đường đấy.” Trước khi lên xe, cô nhắc nhở anh.

“Tắc đường cũng là đặc sản ngày nghỉ lễ ở chỗ chúng ta.” Trần Lộ Thu chẳng để ý, “Ở nơi khác không có đặc sản này đâu.”

“…”

Máy sưởi trong xe được bật vừa đủ độ ấm, như một thế giới khác hẳn với bên ngoài.

Cô nhoài người lại gần kính chiếu hậu ngắm nghía, nửa nói một mình, nửa hỏi anh, “Em mặc như thế này, còn đội mũ, nếu rất lâu rồi không gặp thì liệu có nhận ra em không nhỉ?”

“Cô với người ta trước đây có quan hệ gì?” Trần Lộ Thu nhắm mắt hỏi, vừa lên xe anh đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

“Khó nói lắm.” Tăng Như Sơ đáp lại.

“Này…” Trần Lộ Thu dùng giọng điệu đùa giỡn nói ra sự thật, “Cô gặp lại người yêu cũ đấy à?”

“…”

Thấy cô im lặng không nói, Trần Lộ Thu ngầm hiểu, hỏi với giọng điệu như thường, “Gặp lại người yêu cũ thấy sao?”

“Khá bất ngờ.” Tăng Như Sơ đạp chân ga chạy đè lên vết bánh xe khi nãy.

“Chỉ thế thôi?” Trần Lộ Thu lại hỏi.

Tăng Như Sơ “Ừ” rồi hỏi lại, “Chứ còn thấy gì nữa?”

“Cô đang bối rối không biết cậu ta gặp cô sẽ cảm thấy thế nào.” Trần Lộ Thu bật cười.

“…Bình thường.”

Thực ra cũng không hẳn bối rối, nhưng rất khó để không nghĩ ngợi đến nó.

Trần Lộ Thu tặc lưỡi, “Có phải cô đang nghĩ cậu ta có còn nhớ cô không chứ gì?”

“…”

Có đôi khi Trần Lộ Thu thực sự rất đáng ghét.

Anh có một đôi mắt có thể nhìn thấu mọi thứ, và có một cái miệng cay độc luôn muốn nói toạc sự thật không giữ thể diện cho người khác.

Ông anh lớn tuổi này phiền thật sự.

“Đừng nghĩ nữa, cậu ta nhớ đó.” Trần Lộ Thu muốn hút thuốc nhưng biết cô không thích nên cố kìm xuống, “Đàn ông yêu lâu hơn phụ nữ.”

Cô ngoảnh sang nhìn anh, “?”

Trên đường kẹt cứng xe. Đoàn xe nối nhau nhích từng chút một.

“Không phải cô vẫn luôn mắng đám đàn ông bọn anh sao?” Trần Lộ Thu day đầu lông mày, mỉm cười, “Ăn trong bát còn ngó trong nồi.”

“…”

Cô mắng đồ đàn ông tồi tệ đó được không?

“Đám các cô ăn trong bát là cứ ăn trong bát, chẳng hề nghĩ trong nồi có hay không đúng chứ?” Anh cười tươi hơn, “Cắt đứt dứt khoát lắm, không hề ngoảnh lại.”

Tam tâm nhị ý1 lại được anh diễn giải thành là yêu lâu theo cách mới mẻ như vậy, không chỉ là trí tưởng tượng phong phú mà còn là sự quyến rũ của ngôn ngữ.

1Không hết lòng hết sức, không toàn tâm toàn ý, chần chừ do dự.

Bất chợt cô nghĩ đến một câu quảng cáo cho anh

“Tôi là Trần Lộ Thu, tôi đại diện cho những gã tồi.”

Khóe miệng mấp máy một lúc rồi buột hỏi, “Sao anh không đi bán hàng đa cấp?”

“Phạm pháp chứ sao.” Trần Lộ Thu mở bừng mắt, nhìn cô như một kẻ ngốc.

“…”

“Cô cho là anh không nghĩ tới à?” Trần Lộ Thu thản nhiên cười.

Những lúc anh cợt nhả thế này khiến cô lại nhớ về người kia, hơn nữa không chỉ một lần nhớ như vậy.

“Đi đâu ăn đây?” Cô không muốn nói chuyện với anh nữa, suốt bảy năm qua đã quen với việc anh chọn địa điểm đi ăn, giờ không biết lái xe đi đâu nên cô hỏi ý anh.

“Đến nhà cô đi, cô nấu cơm cho anh.” Trần Lộ Thu nói.

Anh thường xuyên thức khuya dậy sớm, uống rượu hút thuốc nên dạ dày rất yếu, đồ ăn bên ngoài không hợp khẩu vị anh.

“Nấu gì đơn giản là được.” Anh nói thêm.

“Sao anh không về nhà anh?” Tăng Như Sơ hỏi.

Dãy phố dọc hai bên đường được treo đèn lồng đỏ nom đậm chất ngày tết. Thường những ngày này là dịp tụ họp gia đình sum vầy, huống chi nhà của Trần Lộ Thu cũng ở Bắc Thành, anh vừa là con cả vừa là cháu đích tôn của gia đình, đã quý lại còn hiếm.

Trần Lộ Thu không trả lời.

“Lại bị bắt đi xem mắt à?” Tăng Như Sơ đương nhiên cũng biết vài chuyện về anh, cười nhạo thẳng mặt anh, “Hơn ba mươi rồi mà chẳng có mối nào thành cả.”

Trần Lộ Thu thở hắt ra đằng mũi, “Vớ vẩn, anh đây mới tròn ba mươi thôi nhá cô em.”

Tăng Như Sơ thấy anh có vẻ khá mệt mỏi nên không nói gì thêm.

Trần Lộ Thu dựa vào ghế, mắt lim dim, nhẹ giọng nói, “Không dễ gì quên được mấy cô gái tốt như các cô đâu. Tập trung lái xe đi, đừng nghĩ vẩn vơ nữa.”

“…”

Cô đặt vài món ăn trên mạng nhân lúc chờ đèn đỏ. Về đến nhà cũng kịp lúc đồ ăn được giao đến.

Trần Lộ Thu nằm ngủ trên sô pha. Vỏ Dưa ngồi xổm trên mặt đất nhìn anh.

Cô nấu xong rồi mà anh vẫn còn ngủ. Cô không đánh thức anh, cứ để kệ anh tự tỉnh.

Trần Lộ Thu ngủ đến hơn ba giờ chiều mới dậy, cô đành phải hâm lại thức ăn cho nóng.

Cơm nước xong xuôi, Trần Lộ Thu lái xe đưa cô đi sang nhà ông bà nội của cô. Trên đường đi, cô bảo anh dừng lại trước một cửa hàng bán bánh ngọt. Cô xuống xe ghé vào mua bánh đậu đỏ. Bà nội cô rất thích ăn bánh ở chỗ này. Bánh ở đây vỏ dày nhiều nhân, nhân đậu đỏ tự làm, thơm mà không ngấy. Không có phụ gia công nghiệp nên mùi hương rất tự nhiên.

Số lượng bánh bán ra đã được định trước nhưng vẫn không cung cấp xuể. Dòng người xếp hàng mua bánh kéo dài không thấy đầu. Trần Lộ Thu hơi mất kiên nhẫn đợi trong xe nên anh ra ngoài tìm cô, hỏi rằng để lần sau mua có được không. Tăng Như Sơ thể hiện thái độ cứng rắn, “Không được.”

Trần Lộ Thu bật cười, xoa cằm rồi không nói gì thêm. Đứng đút tay vào túi chờ cùng cô.

“Năm nay em muốn về Giang Thành ăn tết, chắc hẳn ông bà không vui.” Tăng Như Sơ giải thích, “Nên em phải mua đồ dỗ dành ông bà.”

Trần Lộ Thu cười trêu cô, “Làm thế này chỉ càng khiến ông bà không nỡ để cô đi.”

Tăng Như Sơ bừng tỉnh “Ờ nhỉ.”

“Hay là cô dắt theo con chó kia sang đấy ở vài ngày, đảm bảo hai ông bà chỉ nhanh nhanh chóng chóng tiễn cô về.” Trần Lộ Thu đưa ra đề nghị.

Tăng Như Sơ cảm thấy đề nghị này khá có lý. Nếu lại làm vỡ một chậu hoa nữa, chắc hẳn cô không cần ở lại.

Một tiếng rưỡi sau hai người đến nơi. Đúng như cô nghĩ, ông nội nhìn thấy chậu hoa mới không cao hứng lắm nhưng vì sự cố gắng của cô mà ông cũng tươi cười hơn. Nhưng nụ cười ấy nom gượng gạo vô cùng. Có lẽ nhìn thấy cảnh này khiến ông nhớ đến chậu hoa đã tan tành kia.

Bà nội bận rộn nấu nướng trong bếp, bà xem thường tài bếp núc của Tăng Như Sơ nên không cho cô vào “gây rối”.

Tăng Như Sơ bèn ngồi trong phòng khách xem Trần Lộ Thu chơi cờ với ông nội. Một lúc sau, ông nội bắt đầu nhắc đến chủ đề muôn thuở, “Lục Thu, cháu cũng không còn trẻ nữa, tết này là ba mươi hai tuổi rồi, cũng nên tính chuyện yêu đương cưới vợ đi, cháu gái bên nhà họ Tào mà ông cháu giới thiệu cũng khá tốt đấy chứ…”

Trần Lộ Thu trả lời, “Tết này cháu mới tròn ba mươi thôi.”

Ông cụ khó hiểu ngước nhìn anh. Trần Lộ Thu nghiêm túc, “Thanh niên chỉ tính tuổi dương, không tính tuổi mụ.”

Tăng Như Sơ bật cười khúc khích. Trần Lộ Thu nhìn cô, nhếch môi uy hiếp, “Cười nữa cuối năm trừ thưởng.”

Tăng Như Sơ vội ngậm miệng, cố nhịn cười. Đành vậy thôi vì bây giờ cô đang làm việc cho Trần Lộ Thu.

Trần Lộ Thu nói lái sang Cố Nhàn, cũng tầm tuổi như anh mà vẫn còn độc thân, “Cháu với anh Nhàn đã bàn bạc kỹ rồi, không thể tạo thêm áp lực cho cậu ấy, anh em là phải đồng cam cộng khổ.”

Đề tài nhanh chóng chuyển hướng sang Cố Nhàn, ông nội lại thở dài, nhấp một ngụm trà Long Tỉnh, “Trước đây ông nghĩ nó tập trung học hành cũng tốt, nhưng học nhiều quá lại thành dở, học đến khi nào mới xong đây…”

Ăn xong cơm tối, Tăng Như Sơ dọn dẹp bát đũa cho bà nội, nói bóng gió, “Sức khỏe bác cháu gần đây không tốt lắm, cháu định về thăm bác trong kỳ nghỉ lễ tết âm.”

Bà nội chỉ “Ờ” rồi nói thêm, “Ăn tết xong thì cháu về bên đó.”

“…”

Nếu cô có thể phân thân thì tốt rồi.

Thoắt cái kỳ nghỉ lễ ba ngày đã trôi qua. Buổi tối trước khi đi làm lại, nhóm chat của phòng ban hoạt động sôi nổi, mọi người đang kể lại kỳ nghỉ của mình, đa phần đều ở nhà ngủ chứ chẳng đi đâu.

Minh Nguyệt vào công ty cùng đợt với cô gửi nhắn tin riêng, [Nghe đồn tuần sau có người quan trọng đến đấy.]

Minh Nguyệt có biệt danh là biết tuốt, cô ấy rất thân quen với những người trong phòng truyền thông. Không chỉ công ty này mà cô còn biết nhiều bí mật của các công ty khác.

Tăng Như Sơ trả lời, [Tổng thống Mỹ à?]

Minh Nguyệt gửi cho cô một sticker “đánh đập”.

Tăng Như Sơ mỉm cười, bất chợt mí mắt trái của cô giật giật.

Sang tuần mới, bầu không khí trong công ty rộn ràng hẳn lên, đặc biệt là phòng truyền thông, phòng này bận rộn đến mức ầm ĩ. Công việc nội bộ của phòng đã giải quyết gần hết, giờ chỉ còn xử lý nốt những việc còn sót lại.

Tăng Như Sơ đã thay đổi chuyên ngành của mình từ vật lý sang truyền thông ở trường đại học. Việc học hành khi ấy khá nhẹ nhàng khi không còn phải vật lộn với những con số, nhưng khi đi làm mới thấm thía đâu có chuyện dễ dàng như hồi còn đi học.

Ăn xong cơm trưa, cô đi mua cà phê ở quán gần đó cùng với đồng nghiệp theo lẽ thường. Cầm cốc cà phê bước ra bên ngoài, bỗng thấy có vài chiếc xe đang đỗ phía trước tòa nhà. Chắc hẳn là người quan trọng mà Minh Nguyệt từng nhắc đến.

Hơn ba giờ chiều, trưởng phòng truyền thông Phương Nhuận đột nhiên bước đến hỏi cô, “Tiểu Tăng, em là người Giang Thành à?”

Tăng Như Sơ “Dạ”, nhất thời cũng thấy quái lạ.

“Hôm nay có vài vị khách quan trọng đến công ty mình, anh nói trước với em để tiếp đón bọn họ.” Phương Nhận hạ thấp giọng, lộ vẻ bí hiểm.

Trước khi Tăng Như Sơ hỏi về những người khách quan trọng thì Phương Nhuận đã gọi cho người đẹp Tiêu Tiêu cùng phòng, hỏi xem tình hình bên cô ấy thế nào rồi.

Tiêu Tiêu cao 1m7, da trắng chân dài, cô đã từng tham gia một cuộc thi người mẫu khi còn là sinh viên và giành được giải quán quân trong khu vực sinh sống.

Khi Tăng Như Sơ bước vào phòng họp, cả căn phòng tràn ngập tiếng cười. Thậm chí Tiêu Tiêu còn đỏ mặt khiến Tăng Như Sơ ngạc nhiên. Tiêu Tiêu là một cô gái dạn dĩ. Bên phòng đối ngoại có mấy người đi du học về, cách nói chuyện khá cởi mở, họ thường buông lời suồng sã đến mức người nghe phải đỏ mặt, nhưng lần nào Tiêu Tiêu cũng có thể tỉnh bơ đáp lại “Còn cái gì chị đây không biết không” để dẹp cuộc đùa vui.

Phương Nhuận thấy cô đến vội vẫy tay ra hiệu, “Tiểu Tăng, nhanh vào chào anh Phó đi, cùng là người Giang Thành cả.”

Tăng Như Sơ nhìn theo hướng tay của trưởng phòng, hô hấp như ngừng lại.

Bên kia là Phó Ngôn Chân đang ngồi trên ghế sô pha, một cái kính gọng kim loại mỏng trên sống mũi cao cao, đôi môi mỏng khẽ mím, hai chân dài bắt chéo tự nhiên, một tay thả lỏng đặt lên gối dựa. Hôm nay anh mặc một chiếc blazer màu mực, bên trong là sơ mi đen, không thắt cà vạt, thâm chí cổ áo còn để mở hai khuy cài.

Lúc này anh đang nhìn Tiêu Tiêu, vẻ mặt thoải mái lại lười nhác, vẫn là kiểu hững hờ kiêu ngạo như ngày xưa.

Tiêu Tiêu ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng thỉnh thoảng lại trộm nhìn qua khóe mắt.

Thấy cô vào mà mãi không nói chuyện, Tiêu Tiêu tốt bụng nhắc nhở, “Chào anh Phó đi chứ.”

Tiêu Tiêu sang Đài Loan học một năm theo chương trình trao đổi sinh viên, nên khi nói chuyện cũng nhiễm giọng ở đó. Lúc này giọng cô lại càng nhẹ nhàng mềm mại hơn. Tăng Như Sơ thầm hít một hơi thật sâu. Dưới bao con mắt đổ dồn vào mình, cô không còn cách nào khác đành cắn răng gật đầu với Phó Ngôn Chân. Câu “Chào anh” mắc nghẹn ở cổ họng không sao nói ra miệng được.

Đã là người trưởng thành rồi mà làm vậy quả thật không chuyên nghiệp cho lắm. Phó Ngôn Chân ngước mắt nhìn thoáng qua cô. Hôm nay Tăng Như Sơ có trang điểm nhẹ, cũng để ý đến trang phục hơn, cô mặc một chiếc áo khoác tông màu ấm, không cài cúc, bên trong mặc một chiếc áo len cổ lọ mỏng, dáng người thướt tha duyên dáng. Tóc búi tròn trên đầu giúp ăn gian tuổi tác.

Phó Ngôn Chân yêu cầu Phương Nhuận không được gọi quá nhiều người đến gây ồn ào. Rõ là cô chẳng hề cảm kích vì điều đó. Vừa rồi khi nhìn thấy anh, đôi mắt nai trong veo hiện lên nét hoảng sợ.

Tăng Như Sơ không mặc áo bó phẳng ngực, cũng không cố tình mặc đồ rộng thùng thình, nên nơi đường cong kia liếc mắt là thấy. Phó Ngôn Chân nhìn qua khóe mắt, đôi con ngươi thoáng vẻ kỳ lạ nhưng biến mất ngay lập tức. Đôi mắt phẳng lặng như mặt nước, ánh nhìn không dừng lại trên người cô quá lâu.

Phương Nhuận là trưởng phòng truyền thông, đầu óc nhanh nhạy, miệng lưỡi trơn tru. Biểu hiện vừa rồi của Tăng Như Sơ rõ là không đạt tiêu chuẩn nhưng anh lại có thể hòa giải bầu không khí chỉ bằng vài câu, anh thoải mái trêu chọc phản ứng chậm chạp của cô, “Sao thế? Tiểu Tăng, thấy anh Phó cái là không nói được câu nào à?”

Anh nói tiếp mà không chờ cô đáp lời, “Vậy cô nói thử xem, giám đốc Trần của chúng ta đẹp trai ngời ngời hay là anh Phó đây tuấn tú không rời được mắt?”

Lời này của Phương Nhuận không hề khiến người nghe phản cảm, thứ nhất anh ta trông cũng ưa nhìn, cái thứ hai là anh ta có quan hệ rất tốt với Trần Lộ Thu, cũng biết cô và Trần Lộ Thu thân thiết hơn bình thường mới dám buông lời trêu như vậy.

Rõ là đang giúp cô gỡ gạc việc vừa rồi, cô không thể không nể mặt anh. Một bên là cơm ăn áo mặc hàng ngày, một bên còn hơn cả cơm ăn áo mặc hàng ngày. Đắn đo cân nhắc trong chốc lát, vả lại Trần Lộ Thu cũng không có ở đây, cô chỉ có thể cắn răng đáp lại lời của Phương Nhuận, “Đương nhiên là…anh Phó đây rồi.”

Vừa dứt lời, cô đã nghe thấy tiếng cười của Phó Ngôn Chân.