Ương Ngạnh

Chương 36




Mới hơn năm giờ sáng. Bầu trời u ám, màn mây xám xanh bao trùm cả thành phố, lác đác vài ánh đèn le lói qua khung cửa sổ từ phía khu dân cư. Dãy đèn đường cao áp chiếu từ trên cao xuống tạo thành quầng sáng trên nền tuyết trắng.

Rạng sáng nay Bắc Thành có tuyết rơi. Nền xi măng của con ngõ đã được phủ một lớp tuyết trắng xóa. Khi dùng ủng đi tuyết giẫm lên sẽ có tiếng lạo xạo, nhưng không đến mức khó đi lại.

Tăng Như Sơ bước trong ngõ, mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng ấm áp, đầu đội mũ trùm của áo, hai tay đút vào túi sưởi, hàng mi cụp xuống nhìn đường, cô đi dọc theo hàng đèn đường tạo thành một dãy dấu chân trên những quầng sáng.

Vừa qua chỗ rẽ, cô đã nghe thấy tiếng huyên náo. Quán bán đồ ăn sáng nổi tiếng trong vùng đã có không ít người, nhìn thoáng qua chẳng có thanh niên nào tầm tuổi hai mươi. Những người đến mua đồ đều là người lớn tuổi sinh hoạt điều độ, chăm tập thể dục giữ gìn sức khỏe.

Trong cửa hàng thắp đèn dầu, mì trụng qua nước sôi còn nóng hổi, ​​đứng từ xa đã ngửi thấy mùi hương đặc trưng đó. Cô bước tới, hất mũ, tay vẫn đút vào túi sưởi, đứng xếp hàng nghiêm chỉnh. Một lúc sau, có thêm một tốp người nữa đến mua đồ, một bác gái mặc áo phao màu đỏ đứng sau lưng cô.

Người ở Bắc Thành rất nhiệt tình, mặc kệ có quen biết hay không, bác gái đó vẫn thân thiện bắt chuyện với cô, “Ôi, ngày nghỉ mà cháu dậy sớm thế.”

Đầu năm mới cả nước sẽ được nghỉ 3 ngày, thường những người trẻ tuổi như cô chỉ thức dậy khi mặt trời đã lên cao ba cây sào.

Tăng Như Sơ cười trả lời, “Bị đói ạ.”

Không phải cô đói, mà là người khác đói. Nhưng hiện tại, mùi hương thơm nồng từ chỗ đồ ăn làm cô cũng thấy hơi đói bụng.

Chim dậy sớm mới có sâu ăn. Hàng người đứng hiện tại vẫn chưa đông, qua tầm một hai tiếng nữa thì chắc kéo dài đến tận cuối ngõ. Chỉ còn vài người nữa sẽ đến lượt cô.

“Cho tôi hai súp sữa đậu nành mặn, hai cơm nắm, một thêm thịt và trứng muối, một không thêm gì, cùng với hai quả trứng ngâm tương nữa.”

Cô nói một lèo những thứ mình muốn mua, chàng trai trẻ bán hàng cũng nhắc lại nguyên văn lời cô. Anh vừa nói vừa thoăn thoắt lấy đồ. Cung cách phục vụ có thể làm hài lòng những vị khách khó tính.

Tăng Như Sơ nói cảm ơn anh khi nhận đồ của mình. Chàng trai đáp lại bằng giọng sang sảng, “Không có gì.”

Nói xong, anh không khỏi lén lút ngước mắt lên, vừa nhìn thấy khuôn mặt của cô, đôi tai anh thoắt đỏ bừng.

Một cô gái thật xinh đẹp.

Nhưng Tăng Như Sơ đã xoay gót, trở ra bên ngoài.

Lần đầu đến Bắc Thành, cô không quen ăn súp sữa đậu nành mặn, cũng không thích cơm nắm. Sống ở đây vài năm đã dần quen với những món ăn này.

Cô mua hai phần, một cho mình và một cho Trần Lộ Thu. Xe của Trần Lộ Thu đậu ở đầu ngõ, đèn bật sáng trưng. Con ngõ này quá hẹp nên chiếc Mercedes-Benz của anh không thể đi vào. Chính người đàn ông này đói bụng nên nhất quyết bắt cô dậy sớm đi mua đồ ăn sáng.

Trần Lộ Thu bằng tuổi anh họ Cố Nhàn của cô, hơn cô bảy tuổi. Nhà họ Trần và nhà họ Cố có mối thân tình lâu năm nên anh và Cố Nhàn cũng khá thân thiết.

Cố Nhàn hiện là nghiên cứu sinh sau tiến sĩ ở nước ngoài, Trần Lộ Thu ở lại Trung Quốc thay anh hiếu kính với các bậc trưởng bối, bao gồm cả việc chăm sóc em họ của anh ấy.

So với Cố Nhàn, Tăng Như Sơ tiếp xúc với Trần Lộ Thu nhiều hơn nên tình cảm anh em có phần nhỉnh hơn. Trần Lộ Thu khá giống với một cô bạn tri kỷ, có thể nói mọi chuyện với anh mà chẳng ngại ngần.

Thấy cô đến gần, Trần Lộ Thu hạ kính xe xuống, vươn bàn tay thon dài muốn đón lấy thứ trong tay cô. Tăng Như Sơ đảo mắt khinh thường rồi mới đưa đồ cho anh. Phần cơm nắm không thêm gì kia là yêu cầu của anh.

Anh đi làm trên con đường này, vốn có thể tự xuống xe mua, nhưng anh không chịu mà cứ nhất quyết đón cô từ chung cư để sai cô đi mua đồ. Cô đang có chuyện muốn nhờ anh nên không còn cách nào khác đành phải đồng ý.

Trần Lộ Thu chú ý tới nét mặt bí xị của cô, hơi nhướng đôi mắt đào hoa trìu mến, có chút buồn cười nói, “Được rồi, về ngủ đi bà cô ạ.”

Nói xong, cửa sổ xe đóng lại. Tiếng động cơ khởi động cũng vang lên ngay sau đó.

Trần Lộ Thu có việc đến chỗ khác không thuận đường về chung cư của cô, mà anh cũng chẳng có lòng tốt đưa cô về nên cô đành phải đi xe bus.

May rằng chỉ cần đi qua bốn trạm dừng, mười phút sau cô đã về đến nhà. Vừa mở cửa, Vỏ Dưa1 đã chạy đến vẫy đuôi chào đón cô, hít hà mùi thơm, không ngừng thè lưỡi li ếm. Nom háu ăn lắm rồi.

*Vỏ Dưa ở đây còn có nghĩa là ngốc nghếch.

Vỏ Dưa là một con chó Alaska mà Tăng Ức Tích nuôi ngày trước. Anh nuôi nó trong kỳ thực tập năm cuối đại học, khi về Giang Thành không tiện dắt chó theo, thấy cô cũng thích Vỏ Dưa nên đã để lại cho cô.

“Vỏ Dưa” là tên anh đặt cho nó, cô cũng chẳng muốn đổi tên khác. Bởi con chó này chỉ có phản ứng khi nghe thấy từ đó, vốn nó cũng không biết cái từ này chẳng có nghĩa tốt đẹp gì.

- --ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

Đúng là chủ nào chó nấy. Nếu biết có ngày hôm nay, cô sẽ không bao giờ nhận nuôi nó. Nay dậy rõ sớm cũng bởi vì nó. Nửa tháng trước, cô dẫn Vỏ Dưa về thăm ông bà, nửa đêm nó làm vỡ chậu hoa trà mà ông nội thích nhất. Chậu hoa vỡ vụn, đất trồng vương vãi khắp nơi, tất cả cành cây, hoa lá vốn được chăm sóc cẩn thận đều bị nó cắn nát.

Chậu hoa mà ông nội nâng niu suốt một năm nay đã không còn. Hôm đó ông nội nhìn thấy cảnh này tức phát khóc, hôm sau còn bỏ cả cơm.

Chậu hoa trà my thập bát học sĩ này là do Trần Lộ Thu mang sang tặng, nhà anh có khá nhiều loài hoa quý hiếm. Cây hoa được cắt tỉa uốn thành hình dạng đẹp mắt, cánh hoa sọc đỏ trên nền trắng, xếp thành từng tầng xen kẽ nhau, nụ hoa e ấp trên cành xanh.

Nếu nó nở hoa vào ngày tuyết trắng phủ dày thì đúng là một cảnh đẹp xiết bao. Ông nội đang ngóng trông ngày hoa nở để mời mấy ông bạn già đến uống trà ngắm hoa dưới cảnh tuyết rơi.

Vì ngày Tết được nghỉ, chắc chắn cô sẽ đi gặp ông nội, nên cô mong rằng sẽ mua được một chậu hoa đẹp để bù cho ông. Nhưng dù chậu hoa cô mua có đẹp đến đâu cũng không phải cái cây mà ông chăm chút. Cốt yếu chỉ là để bù đắp sự áy náy trong lòng cô. Trước mắt cô cũng chỉ biết nhờ Trần Lộ Thu giúp đỡ. Nếu cô mua bừa một chậu nào đó chắc hẳn ông sẽ không thích.

Trần Lộ Thu biết được chuyện phá phách của con chó ngáo ngơ kia thì cười một trận đã đời, cười xong mới đồng ý giúp cô, nhưng anh cũng đưa ra một vài yêu cầu. Anh không cần cô bỏ tiền vì biết rằng một người làm công ăn lương bình thường như cô cũng chẳng dư dả, còn anh thì không thiếu tiền. Chỉ cố trêu chọc cô thôi.

Trần Lộ Thu là một người bảo tốt bụng thì chưa hẳn mà xấu xa cũng chẳng phải. Anh giúp đỡ cô không ít lần, song cũng “hại” cô kha khá. Đến giờ đã chẳng thể phân rõ rốt cuộc giúp nhiều hơn hay hại nhiều hơn. Có đôi khi chỉ coi cô như đứa trẻ để trêu chọc. Mà còn là một đứa trẻ ba tuổi, không hơn không kém.

Cô đã tỉnh thì không ngủ được nữa, cũng không có thói quen ngủ tiếp, ăn cơm xong cô thu dọn phòng, ra ngoài đi dạo với Vỏ Dưa. Alaska là một trong ba loài chó chuyên kéo xe trượt tuyết, thời tiết này có lẽ đã đánh thức gen tiềm ẩn của nó, hôm nay Vỏ Dưa vô cùng phấn khích, tung hoành trong tuyết, bốn chân hoạt động hết công suất, cô phải tuyệt vọng bám chặt lấy sợi dây, lòng bàn tay cô vô tình bị xước sát rớm máu. Thành thật mà nói, cô đã nghĩ đến việc tìm một cái nồi hầm con chó ngáo này không chỉ một lần, để đổi lại những phút giây bình yên.

Hơn chín giờ sáng, Trần Lộ Thu gửi cho cô một địa chỉ, bảo cô đến ngôi nhà cũ ở khu phía tây lấy hoa, sau đó lại sang bên khách sạn Châu Tế gặp anh để ăn trưa, cùng đón năm mới. Chẳng màng đến việc cô mang theo chậu hoa có tiện hay không.

Sau khi suy ngẫm một hồi, cô thấy chẳng thà bảo Trần Lộ Thu tìm người đưa đồ trực tiếp đến cho ông nội cho xong, dù trước đó cô nghĩ việc mình tự giao đồ sẽ chân thành hơn. Nhưng Trần Lộ Thu rất giỏi trong chuyện mua thêm việc cho cô.

Cô mua một cốc cà phê Yirga cheffe ở quán cà phê gần khách sạn. Hương cà phê thơm nồng quyện cùng hương trái cây. Cốc cà phê rất ngon, duy chỉ có nhược điểm là đắt. Tất nhiên, đắt không phải lỗi của nó.

Cô không vào khách sạn, cô không muốn cảm nhận sự xa hoa choáng ngợp trong đó. Kéo mũ trùm kín đầu, một tay bưng cà phê, một tay co lại trong ống tay áo, hai chân cọ xát cho ấm, đứng giữa khung cảnh gió tuyết bay bay. Tuyết đang rơi là loại tuyết khô, không để lại vệt nước nếu chẳng may rơi xuống quần áo. Chỉ cần phủi nhẹ, đám tuyết sẽ dễ dàng trượt xuống dưới.

Khách sạn này thường có buổi biểu diễn đài phun nước vào ban đêm, vào mùa hè có rất đông du khách kéo đến xem. Nhưng hôm nay đài phun nước không mở, dưới đài đã đóng một lớp băng, hành lang bên cạnh cũng bị đóng băng đôi chỗ.

Hôm qua cô đã gọi video về cho Thẩm Lân Khê, cô kể rằng ở chỗ cô sắp có tuyết rơi. Thẩm Lân Khê bảo ở Giang Thành chỉ cần mặc hai cái áo là đủ, nếu như mỡ dày thì chả cần phải mặc quần tất bên trong.

Khi cô đang chìm vào dòng suy nghĩ, một chiếc siêu xe chạy tới trước mặt cô, bánh xe lăn trên đường cuốn theo làn gió tuyết. Người trên xe bước xuống, khoác trên mình chiếc áo khoác lông dày cộp nhưng vẫn lạnh không chịu được, sau khi hắt hơi hai cái, gã chửi rủa “Ngày quái quỷ gì thế này”. Xét theo giọng điệu và từ ngữ, rõ ràng gã không phải người Bắc Thành. Gã lấy điện thoại di động ra, hắng giọng rồi gọi cho “anh” của mình. Giọng điệu lúc nói chuyện vô cùng khách khí lịch sự. Vài phút sau, “anh” mà gã gọi bước ra ngoài.

“Anh! Ở đây!” Gã vội vàng giơ tay lên, nhưng áo khoác bên ngoài hơi chật, động tác này có chút vất vả. Thực ra không cần phải làm hành động phô trương đến vậy. Chỉ cần dựa vào hình dáng và màu sắc của chiếc xe này, người cận thị không đeo kính như cô cũng có thể chú ý thấy.

Người này vui mừng quá đỗi nên Tăng Như Sư cứ nhìn mãi, lúc này cô cũng hướng mắt theo tầm nhìn của gã. Khi nhìn rõ diện mạo của người đàn ông đang bước tới, ánh mắt cô chợt sững lại.

Bên ngoài cửa xoay của khách sạn, người đàn ông có dáng người cao gầy, mặc áo khoác da màu đen, bên trong mặc áo len cao cổ cùng màu, cần cổ cao thon, hiển nhiên rất hợp với áo cổ lọ. Đôi chân dài mặc chiếc quần bò màu xám khói, ống quần nhét trong ủng Martin, cổ ủng có vài nếp nhăn. Trang phục này càng làm nổi bật sự lạnh lùng xa cách lại thêm nét ngông nghênh kiêu ngạo của anh.

Phó Ngôn Chân cũng nhanh chóng chú ý đến cô. Xung quanh thưa thớt người qua lại, cô thản nhiên đứng trong gió tuyết, bên cạnh có chậu hoa trà, khó mà không chú ý đến.

Dưới cơn gió tuyết, hai ba tốp người qua đường, bốn năm năm xa cách, ánh nhìn của họ lần nữa chạm nhau, trong con ngươi phản chiếu hình ảnh của người kia.

Phó Ngôn Chân bình tĩnh nhìn cô, không có chút gợn sóng nào, như thể đang nhìn một hạt tuyết nhỏ. Cũng chỉ là một hạt tuyết rơi mà thôi, anh ngoảnh mặt nhìn sang chỗ khác.

Bàn tay giấu trong ống tay áo của Tăng Như Sơ vô thức siết chặt, đầu ngón tay chọc vào vùng da bị xước trong lòng bàn tay, sau đó vô thức túm góc áo, vết máu chưa khô cọ xát vào vải vóc, để lại vệt đỏ sẫm.

Phó Ngôn Chân bước xuống cầu thang, đi đến ô tô mà không nhìn cô lần nữa.

“Anh, năm giờ trận đấu mới bắt đầu, anh có muốn chơi gì không?” Gã mặc áo khoác lông vũ nịnh nọt.

Tăng Như Sơ chợt nhớ ra rằng Bắc Thành sẽ tổ chức một cuộc thi bắn cung vào mấy ngày này. Bắn cung không phải là một môn thể thao phổ biến. Cô chú ý đến nó hoàn toàn là vì anh.

“Sao cũng được.” Phó Ngôn Chân lạnh nhạt trả lời.

Cửa xe đã bị kéo ra, anh cúi người vào, cửa xe nhanh chóng được đóng lại. Động tác đóng cửa kéo theo một cơn gió. Những hạt tuyết bay lượn trong không trung như thể đang hát ca tưng bừng vì anh.

Có tiếng động cơ khởi động trong gió, không lâu sau, chiếc xe đã khuất bóng. Nhưng vết bánh xe vẫn còn hằn rõ trước mắt.