Chương 9: Ivaldi.
Buổi sáng ngày 25, Phantom tiếp tục bắn vào những cái bia nhưng với 2 kỹ năng bị động lần lượt của cung thủ cùng thợ săn là Eagle's Eyes cùng The Hunter's Instincts thì hiện tại dù có đứng từ đầu bên kia thì cậu ta vẫn có thể nhắm trúng hồng tâm được.
Tức đâu đó khoảng 80 m đấy, 1 tầm bắn rất xa, nhưng nó vẫn chẳng là gì nếu so với cú bắn ngẫu hứng tối hôm qua cả, nhưng cũng đã quá để dùng rồi, dù sao thì Phantom cũng đã phá vỡ giới hạn của nghề nghiệp.
Ngoài ra thì hệt như Việt đã tính toán từ trước, độ thông thạo của cung thủ đã biến mất thay vào đó là của thợ săn nhưng thợ săn không thể gia tăng bằng cách tiếp tục bắn bia nữa, chắc chỉ có nhắm tới các con mồi cụ thể mà thôi.
Hiện tại thì Việt cũng có tư tưởng nhắm tới 4 loại nghề nghiệp thông thường còn lại nhưng dù sao thì cậu ta cũng đã dành hơn 20 ngày cho cung tiễn rồi, giờ cậu ta muốn nhắm tới nhánh chuyển chức còn lại của cung thủ là nỏ tiễn thủ.
Thợ săn là kẻ chuẩn bị từ trước để đảm bảo rằng con mồi mà mình nhắm tới không thể trốn thoát còn nỏ tiễn thủ thì lại là kẻ sở hữu khả năng bắn ra nhiều mũi tên cùng 1 lúc, nếu có thể đạt được nỏ tiễn thủ thì số mũi tên mỗi giây của cậu ta sẽ được tăng cường rất nhiều.
Mà thật ra thì 2 nghề thợ săn cùng nỏ tiễn thủ cũng có 1 kỹ năng để bồi đắp lại cho nhau, thợ săn thì có Death Lock giúp tăng cường khả năng ra mũi tên cùng 1 lúc còn nỏ tiễn thủ thì lại có Final Arrow để tăng cường sát thương cũng như kéo giãn khoảng cách.
Giải thích kỹ ra thì nó là kỹ năng dồn lực, bắn xong thì ngay lập tức giảm 50 điểm độ bền trang bị, như cây cung của Phantom hiện tại là có hơn 1000 độ bền do nó được làm từ 1 cành cây phân nhánh cực nhỏ của Yggdrasil.
50 độ bền chẳng là gì cả nhưng đương nhiên nó có điều kiện để kích hoạt, 1 là giống như cái tên của no, chỉ còn lại duy nhất 1 mũi tên trong hộp tên và 2 là cây cung sẽ trực tiếp rơi vào trạng thái không thể sử dụng trong 10 phút.
Đương nhiên đây không phải là cây cung mà Phantom được phát cho, cây cung này chỉ tồn tại trong trường huấn luyện mà thôi, không đem ra ngoài được, nếu cố trộm đem ra ngoài thì sẽ ngay lập tức biến thành 1 con nhím bởi hàng chục mũi tên được bắn ra từ nơi nào đó.
Cây cung mà Phantom được phát cho có độ bền là 10, tức nó có thể chịu được trọng tải của 100 lần bắn ở khoảng cách 50 m, xa hơn thì sẽ cần phải giương cung ra nên sẽ hao thêm độ bền, đương nhiên bản thân cây cung không phế đến mức sẽ hư hỏng hoàn toàn chỉ vì 100 lần bắn.
Do chất lượng dây cung không được tốt lắm nên mới dẫn đến như vậy, có điều dây cung cũng có thể được tìm thấy trong các lò rèn gần cổng làng nên cũng chẳng sao, đương nhiên nó vẫn cần tới tiền rồi.
Đồng tiền tệ được sử dụng chủ yếu trong 9 realms là Hacksilvers hay những mảnh vỡ của đồ vật bằng bạc được cắt ra rồi uốn cong, nó là loại tiền tệ được công nhận bởi các tộc có trí thông minh bậc cao như Elf của Alfheim, Aesir của Asgard, Vanir của Vanaheim.
Giant của Jotunheim cùng Dwarf của Nidavellir, Niflheim sau sự kiện vào 5 mùa đông trước đã bị máu của Ymir cuốn trôi, Ice Giant chỉ còn lại duy nhất cặp vợ chồng nhà Bergelmir, chắc hẳn giờ bọn họ đã lao vào nhau rồi dập như máy khâu để khôi phục lại chủng tộc của mình.
Mà hình như Việt đang hơi quá nhập tâm vào nơi này rồi thì phải, cậu ta biết rằng bọn họ đang sống nhưng không có nghĩa là cậu ta phải đồng cảm đối với bọn họ, không biết đó là lòng thương hại của cậu ta cho số phận sắp tới của bọn họ hay là lòng trắc ẩn nữa.
Trong lúc mà Việt vẫn đang suy nghĩ về hành trình sắp tới của mình thì những huấn luyện viên cũng đã tới nơi để bắt đầu 1 ngày làm việc của mình, nhưng thứ mà bọn họ chứng kiến vào lúc này đã khiến bọn họ phải kinh hoàng.
Phantom đang vô thức bắn ra hàng chục mũi tên chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đây là 1 hành động hoàn toàn vô thức, đến bản thân cậu ta cũng không nhận ra chuyện tại sao mình lại tiếp tục tra tên rồi giương cung lên bắn.
Không rõ động lực cũng chẳng rõ nguồn cơn, giống như 1 vận động viên điền kinh cố gắng hết sức để lê lết cái thân xác tàn tạ của mình về đích vậy, anh ta đã quá mệt mỏi, chỉ muốn ngã gục ra đất
Thậm chí trong đầu của người vận động viên kia vào lúc đó chỉ nghĩ tới viễn cảnh sau khi mọi chuyện kết thúc hoặc nếu bản thân không đi theo con đường trở thành 1 vận động viên điền kinh kia thì sẽ như thế nào.
Nhưng sau tất cả thì đôi chân của anh ta vẫn không dừng bước, dù cho sự đau đớn đã khiến anh ta tê dại về cảm giác, mệt mỏi đã khiến anh ta chỉ có thể lết đến vạch đích và sự cô độc đã khiến anh ta mất đi động lực của chính mình với cuộc đua này.
Có điều đôi chân của anh ta vẫn không dừng lại, nó tiếp tục chạy dù cho tâm trí của anh ta có muốn dừng lại đến bao nhiêu, tâm trí và cơ thể tuy phụ thuộc vào nhau nhưng lại cũng chính là 2 thứ hoàn toàn đối lập nhau.
Tâm trí khuyên người vận động viên đó nên bỏ cuộc, dù sao rất nhiều người đã thất bại tại chặng đua này, trở thành 1 trong số họ cũng không sao nhưng cơ thể lại khác, nó biết bản thân anh ta thực sự truy cầu thứ gì nó.
Nó chính là thứ mà anh ta đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn để tới được đây, các buổi luyện tập mệt đến mức vắt kiệt toàn bộ ý chí, những chặng đường gập gồ mà anh ta đã phải trải qua, v.v, tất cả những thứ đó là trải niệm mà anh ta bắt buộc phải trải qua để đến được tận đây.
Nếu bây giờ anh ta bỏ cuộc thì tất cả mọi thứ đều trở thành 1 con số 0, có thể những người khác nhìn vào sẽ nói không giải đấu này thì giải đấu khác, không năm nay thì năm sau, nhưng nói vậy không khác gì đã gạt bỏ tất cả mọi nỗ lực, mọi hành động mà anh ta muốn chứng minh.
Hơn cả anh ta tiếp tục chạy không phải vì chính bản thân mình hay vì những thứ mà anh ta đã phải bỏ ra nữa mà là vì để trở thành 1 nguồn cảm hứng cho những người khác 1 cách hoàn toàn vô thức, hệt như Forrest Gump vậy.
Việt hiện tại cũng như vậy, cậu ta cũng chẳng rõ vì sao bản thân lại tiếp tục giương cung lên và nhắm vào những tấm bia ở trước mặt dù cho cậu ta đã không còn cần tới chúng nữa, lúc này thứ cậu ta cần luyện tập là khả năng bắn nhanh chứ không phải là tiếp tục nhắm vào hồng tâm như thế này.
"Đứa trẻ này là 1 cung thủ bẩm sinh."
Huấn luyện viên trưởng đưa ra lời bình của mình.
"Bẩm sinh? Tôi lại nhìn thấy rằng nó chỉ là 1 đứa nhóc đang cố gắng chứng minh cho tất cả chúng ta thấy rằng nó đã nỗ lực như thế nào để lên tới được đây đấy."
Evada nói rất đúng, Việt không phải là 1 cung thủ bẩm sinh, những thứ mà cậu ta đang trình diễn toàn bộ đều là thành quả sau khi bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức, đồng ý là vì cậu ta có tài năng siêu việt nữa nhưng chừng đó thôi vẫn chưa đủ để có thể nhận xét bằng 2 chữ bẩm sinh được.
Bởi lẽ cung thủ bẩm sinh chính là sinh vật kinh khủng nhất mà đến các vị thần cũng phải quỳ gối, nó chưa bao giờ hụt và sẽ không bao giờ hụt, đó là bản chất của nó, là thứ cốt lõi nhất của cung thủ, là 1 tượng đài mà không 1 ai có thể leo tới được dù cho nỗ lực đến mức độ nào đi chăng nữa.
Cung thủ bẩm sinh là kẻ chuyên gieo rắc sự tuyệt vọng cho tất cả, dù con mồi của hắn có cố gắng chạy trốn đến bao xa đi nữa thì mũi tên kia cũng sẽ không bao giờ hụt, nó sẽ ghim thẳng vào lồng ngực, phá vỡ trái tim và đoạt lấy sinh mệnh của con mồi mà hắn nhắm tới.
Dù cho có nhận được sự bảo hộ bởi ai, thứ gì hay thậm chí là tạo ra bước tường, lớp bảo hộ kiên cố đến không tưởng đi chăng nữa thì mũi tên vẫn sẽ tới và lấy đi sinh mệnh mà hắn đã nhắm tới, không 1 ai có thể chạy trốn khỏi mũi tên đã rời cung của cung thủ bẩm sinh.
Rõ ràng Việt không phải như vậy, cậu ta làm là bởi vì cậu ta tự thân biết rằng mình đã lãng phí quá nhiều thời gian tại trường huấn luyện này nên cậu ta muốn thu lại 1 kết quả đáng giá và nó không gì khác ngoài trừ nền tảng để giúp cậu ta bay cao hơn trong tương lai.
"Dừng lại được rồi đấy, xem ngươi đã làm gì đây này."
Lúc này thì Việt mới hoàn hồn lại và dựa theo hướng chỉ tay của Evada để thấy được cảnh tượng rằng cái bia mà cậu ta đã sớm vỡ ra thành từng mảnh còn hàng loạt các mũi tên được bắt ra vẫn tiếp tục nối đuôi sau rơi thẳng vào cùng 1 vị trí duy nhất.
"Ngươi xuất hiện với tư cách là 1 thương thủ, ta coi trọng ngươi nhưng không ngờ giờ đây ngươi lại làm ta phải kinh ngạc thêm 1 lần nữa bởi khả năng dùng cung của ngươi, ta tin rằng nếu chỉ xét về phương diện chính xác thì trên cả cái Alfheim này đã không còn ai có thể đọ lại ngươi nữa rồi."
"Nào được như ngài huấn luyện viên nói, tôi chỉ bắn được các mục tiêu không di chuyển mà thôi, đó là sơ đẳng nhất trong các kiểu sơ đẳng mà thôi, đối với những sinh vật sống thì tôi vẫn còn non nớt lắm."
"Hừm, vậy tại sao ngươi vẫn quyết tâm ở lại đây? Ngươi đã có thể kéo dây cung nhắm trúng hồng tâm liên tục mà chẳng thèm nhìn ở khoảng cách 80 m, lực tay của ngươi đã sớm có thể g·iết c·hết 1 con Horn Rabbit rồi.
Không phải ra ngoài kia để trải nghiệm mới là lựa chọn chính xác nhất hay sao? Ở lại đây có lợi gì cho ngươi? Cả kiếm, cách đấu tay không cùng dao găm ngươi đều đã thành thạo ngay trong 4 ngày đầu tiên rồi, ngươi đã đạt tới cảnh giới mà ngươi muốn từ trước, vậy tại sao vẫn dừng lại ở đây?"
Việt nghe xong thì cúi đầu nhìn xuống cây cung trên tay mình, đúng vậy, tại sao cậu ta lại tiếp tục dừng lại ở đây dù mọi kỹ năng của căn bản trước chuyển nghề đều đã được mở khóa gần hết? Nếu không phải có trải nghiệm vào cái đêm ngày hôm qua thì có phải là 20 ngày vừa qua cậu ta thực sự chẳng đạt được thứ gì không?
Nhưng tại sao Việt hay Phantom vẫn quyết định dừng lại đây và tại sao phải là cung thủ? Rõ ràng cậu ta chưa từng đụng tới cây cung lần nào xuyên suốt 22 năm ngoài đời, hơn cả lúc nhỏ cậu ta đã luyện qua kiếm, đáng lý ra thì kiếm mới là v·ũ k·hí thông dụng của cậu ta mới đúng chứ.
Rồi sau đó Phantom ngưỡng mặt lên nhìn về phía đường chân trời, nơi mà ánh sáng ban ngày đang bắt đầu ló rạng, là minh chứng cho cuộc sống thường nhật của những Light Elf đã bắt đầu vào ngay lúc này thì cậu ta tiếp tục cài 1 mũi tên vào rồi nhắm thẳng về phía đó và thả tay ra.
Mũi tên này chứa đựng câu trả lời mà Việt đang tìm kiếm, cậu ta vừa không được sinh ra trên mảnh đất mà lại vừa được sinh ra trên mảnh đất này, ai cũng phải gánh vác nghĩa vụ mà vận mệnh ban cho từ ngày sinh ra và của cậu ta chính là bắn ra 1 mũi tên như vậy.
Sau đó thì mũi tên nổ tung ra thành từng mảnh nhỉ trên bầu trời, cả bầu trời bổng dưng sáng rực hết cả lên, tất cả mọi Elf tại Alfheim đều thấy được cảnh tượng này và cũng đã đến lúc xác định ra xem ai là kẻ xứng đáng với The Light hơn.
"Đã đến lúc tôi nên rơi đi và tôi tin rằng sắp tới Alfheim đã không yên bình nữa, rất hân hạnh khi được biết các ngài, hy vọng chúng ta có thể gặp lại vào 1 ngày nào đó trong tương lai và cùng nhau b·ắn h·ạ kẻ địch chung của tất cả chúng ta."
Nói rồi Việt để cây cung của trường huấn luyện lại trên tay Evada còn bản thân thì từ kho đồ lấy ra 1 cây cung mới toanh cùng với bộ đồ giáp da mà cậu ta đã nhận được từ trường huấn luyện này, đã đến lúc hành trình của cậu ta tại đây nên được bắt đầu.
"Haiz, chúng ta cũng nên chuẩn bị thôi, c·hiến t·ranh sắp bắt đầu và hy vọng rằng The Light sẽ phù hộ lấy chúng ta, nhưng ta cũng không ngờ được chuyện kẻ mở màn cho cuộc chiến chính thức này lại không phải là những Elf thuần chủng đến từ xác của Ymir như chúng ta mà là 1 kẻ ngoại lai."
Evada đeo lên mình cây cung mà Phantom để lại rồi buộc gọn mái tóc vàng kim, suôn mượt của mình lên, ông ta cũng cầm lấy hộp tên mà cậu ta đã để lại rồi đeo lên vai, cuộc chiến đã bắt đầu và ông ta hy vọng bản thân có thể sống sót tới ngày khi cả 2 gặp lại.
Trong lúc đó thì Phantom đang cố gắng bước đi những bước đi khập khiễm về phía khu trọ gần đó nhất, bởi vì thể lực của cậu ta đã bị rút cạn sau mũi tên lúc nãy rồi, thậm chí vì những ngày vừa rồi không nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ nên thực sự cậu ta cũng chẳng còn sức nữa mà ngay lập tức ngất đi giữa đường.
Sau đó ý thức của Việt cũng tạm thời biến mất rồi chìm vào giấc ngủ cho tới tận buổi chiều của ngày hôm đó, cậu ta tỉnh dậy với 1 cái đầu đau nhức, tuy không rõ làm bằng cách nào mà có thể ngủ trong này khi 10 ngày trong này chỉ bằng 1 giờ ngoài kia nhưng cậu ta vẫn ngủ khá ngon.
Mà thật ra thì Phantom cũng không tự mình tỉnh lại mà là do có tiếng động khiến cậu ta bật mình tỉnh dậy nên đầu vẫn còn hơi nhức, chắc 1 phần cũng là do cậu ta đã ngủ quá lâu sau những ngày mệt mỏi nữa.
"Cha cha, khách của cha đã tỉnh rồi."
Vây quanh lấy thành giường của Phantom lúc này là những Dwarf, bọn họ trông vẫn còn khá trẻ, nếu dựa theo giai thoại trong thần thoại Bắc Âu thì giòi trắng ăn xác của Ymir rồi hóa thành các Elf nhưng trong số đó chỉ có duy nhất 2 con giòi đen là hóa thành thủy tổ của tộc Dwarf.
Motsognir cùng Durinn, Motsognir xuất hiện đầu tiên nên ông ta đã trở thành vua đầu tiên của tộc Dwarf, nhưng đương nhiên những Dwarf còn lại đều do bọn họ nặn từ đất ra cả, khá giống thuyết tạo người của 1 số tôn giáo như Thiên Chúa giáo.
Có điều theo thần thoại thì những tượng đất do Motsognir cùng Durinn tạo ra ban đầu không thể thành hình được do quyền năng của bọn họ không đủ để tạo ra sinh mệnh, hệt như Elf vậy, bọn họ cũng chỉ là chủng tộc sinh ra sau này từ c·ái c·hết của Ymir.
Chính các vị thần Aesir mới chính là những kẻ đã thổi hồn vào trong những tượng đất đó để hình thành nên chủng Dwarf, nếu đám Dwarf này đã xuất hiện rồi thì có nghĩa là tích khai sinh đã diễn ra rồi.
"Xin chào Ivaldi, cậu có thể làm giúp tôi 1 việc được không?"
Kẻ bước vào 1 là Dwarf lực lưỡng cơ bắp, bắp tay của ông ta phải to hơn 1 cái ống đồng chứ chẳng đùa, hơn cả ông ta còn cho Việt 1 cảm giác rất ngợp chưa bao giờ được trải qua, cứ như thể kẻ đứng trước mặt cậu ta là 1 sinh vật nằm ở thứ bậc hoàn toàn khác vậy.
"Vậy ngài là vua của tộc Dwarf?"
"Không, đó là anh trai của ta, ta chỉ là 1 kẻ đã quá mệt mỏi với những lời nói dối của đám Aesir trên kia và quyết định dành phần đời cuối cùng của mình để sinh sống tại 1 hầm mỏ nào đó tại Nidavellir tươi đẹp này mà thôi."
"Có vẻ như ông có ác cảm với bọn họ nhỉ?"
Durinn nhìn về phía Phantom với 1 ánh mắt ngớ ngẩn rồi ngồi bịch xuống tại 1 tảng đá gần đó, hành động ngồi xuống của ông ta đã làm rung động cả cái hầm mỏ, không, cả ngọn núi này hoặc kinh khủng hơn cả cả khu vực xung quanh đây.
"Bọn ta được sinh ra từ phần xác thịt còn sót lại của sinh vật đầu tiên, là cha của tạo hóa nếu như không tính tới 2 primordial kia, Ymir chính là cha của bọn ta và cũng là các ngươi, ấy vậy tên Aesir đầu hói kia lại dám tới đây và nói rằng bọn ta chính là tạo vật của hắn.
Hắn tưởng bọn ta ngu hệt như đám con người dưới Midgard kia, thế nên cả bọn ta đã cười nhạo hắn, ngươi không thể tượng tưởng được vẻ mắt cay cú của hắn vào lúc đó đâu, nhưng đương nhiên hắn ta vẫn là 1 tên gian xảo.
Các ngươi được các Vanir bảo trợ nên không có gì phải bàn, còn bọn ta thì khác, mạng của 2 kẻ đầu tiên bọn ta cũng sẽ đến lúc tận, đến lúc đó thì mọi thứ mà bọn ta cố gắng gây dựng lên tại Nidavellir sẽ không được kế thừa và chìm vào quên lãng.
Thế nên bọn ta đã nặng ra những tượng đất theo hình tượng của chính bọn ta rồi trèo l·ên đ·ỉnh cao nhất của Yggdrasil để nhờ con đại bàng vô danh kia mang tới sự sống cho toàn cõi Nidavellir này, đổi lại thì nó sẽ chọn ra 4 Dwarf là Nodri, Sudri, Austri cùng Vestri để chống đỡ lấy bầu trời do cha hóa thành.
Sau đó thì anh trai của ta đã trở thành vua nhưng điều đó cũng có nghĩa là giờ Nidavellir cũng đã trở thành 1 cõi có sự sống, có rất nhiều chuyện phải giải quyết với các realm còn lại và vì 1 vài chuyện nên giờ ta đã tới đây để ở ẩn còn anh trai thì tiếp tục ở lại để lãnh đạo con cháu của bọn ta."
Vậy ra Nidavellir là được con đại bàng vô danh đậu trên đỉnh của cây Yggdrasil ban tặng sinh mệnh chứ không phải là Aesir như trong thần thoại vẫn ghi chép, nhưng Việt cũng không ngờ rằng Nidavellir là 1 vùng đất không có sự sống đấy.
"Sẽ có 1 ngày đám Aesir kia phải trả giá nhưng thật đáng tiếc, có vẻ như 2 kẻ đầu tiên như bọn ta không thể thấy được 1 ngày đó nữa rồi, ít nhất phải hàng ngàn năm sau viễn cảnh đó mới xảy đến, hy vọng những kẻ kế thừa của bọn ta có thể tồn tại đến lúc đó và sát cánh bên cạnh kẻ dẫn đầu cuộc chiến kia."
Durinn nhìn ra được chuyện Ragnarok sẽ diễn ra sao? Còn 2 Primordial trong lời ông ta nữa? Trong thần thoại Bắc Âu có thứ gì tồn tại trước cả Ymir à? Có vẻ như Unknown World chứa đựng rất nhiều thứ khác biệt so với thần thoại dân gian.
"Vậy ông mang tôi đến cõi Nidavellir này làm gì? Chỉ để nói chuyện cho vui sao?"
"Ta đã thấy được cảnh tượng mà ngươi bắn mũi tên kia ra, đúng hơn thì không phải ta thấy mà là 1 trong những đứa nhóc này thấy rồi chạy về đây báo với ta, cũng vì thế nên ta muốn tạo 1 số Dwarf lấy ngươi làm mô bản."
"Lấy tôi, 1 Elf làm mô bản? Rồi ông sẽ đặt tên chúng là gì? Những đứa con của Ivaldi à?"
Việt đang nói đùa, dù sao thì trong thần thoại Bắc Âu đúng là có sự tồn tại của 1 nhóm Dwarf với biệt danh là những đứa con của Ivaldi thật, ngoài ra thì Ivaldi ở đây cũng chính là cung thủ, bọn họ là những thợ rèn tài năng đã rèn ra giáo thần Gungnir, con thuyền tốt nhất Skidbladnir cùng mái tóc vàng của Lady Sif.
"1 biệt danh hay đấy, vừa hay cũng tôn danh ngươi luôn, ban đầu ta định đặt tên chúng để kỷ niệm dịp 2 tộc Elf chính thức lao vào đánh nhau nhưng ngờ đã đề nghị rồi thì ta cũng sẽ lấy đó làm tên cho đám nhóc này luôn."