Chương 65: Blood King In Black.
"Chúng ta có 1 thỏa thuận Việt, ngươi biết rất rõ về nó mà, về cái giá mà ngươi cần phải bỏ ra, tuy chưa phải lúc nhưng sắp tới rồi, đã sắp đến lúc ngươi nên trả lại món nợ ngươi phải trả rồi, hy vọng đến lúc đó ngươi không thất hứa."
Mặt trăng máu, không hiểu lý do vì sao nhưng hiện tại Việt rõ ràng đang ở Trái Đất mà cậu ta vẫn có cảm giác hệt như khi mình đang ở Unknown World, đúng rồi, là giấc mơ đó, ngày hôm đó cậu ta đã chạm vào thứ kia.
Điều này dẫn đến 2 cánh tay của Phantom đã bị ô nhiễm, nó cũng ảnh hưởng đến linh hồn của Việt nhưng mọi chuyện chỉ dừng lại ngang đó, tại thứ đó có thể ra ngoài này được? Điểm chung giữa tất cả là gì?
'Ta có thể thử thông qua Mr.Blue Sky để thiết lập vào ngươi 1 lệnh cơ bản đủ để kéo ngươi về lại thực tại, ngươi là 1 đứa trẻ thông minh và ta biết rõ điều đó, vậy nên tới lúc đó thì ngươi sẽ biết lệnh đó là gì.'
Điểm chung của tất cả là gì? Đó chính là khả năng nhận thức, điểm chung của các cuộc trò chuyện là gì? Đó là việc Việt là người nghe còn nó, 1 cơ thể không có da, để lộ ra bên ngoài cơ thể máu thịt kia và cầm trên tay 1 thanh kiếm màu đỏ sẫm.
Thanh kiếm đó là 1 thanh kiếm phương tây, nó còn dài hơn chính bản thân thứ đó, cán kiếm đủ rộng, chiều dài cỡ 20cm, kiếm cách thì phải rộng hơn cả 2 bên vai thứ đó, không có quá nhiều họa tiết trang trí ngoại trừ việc ở 2 đầu kiếm cách nếu ghép lại ta được 1 số 0.
Lưỡi kiếm dài hơn 2m nhưng dù thanh kiếm đó có phần cán kiếm rộng, dài đến mức 2 tay cũng khó lòng mà cầm được hết đi chăng nữa thì nơi mà thứ đó cầm vẫn là phần lưỡi kiếm gần kiếm cách nhất, thanh kiếm đỏ sẫm đó trông không giống như 1 thanh kiếm đối với nó.
Nó trông giống như 1 thứ công cụ mà nó sử dụng để đ·ánh đ·ập kẻ khác như 1 cây chùy hơn, vậy đến cuối cùng, điểm chung của các giấc mơ là gì? Đó chính là ác mộng, nhưng ác mộng mà Việt phải trải qua lại không phải là do thứ đó mang lại.
Đến tận lúc này Việt mới nhận thức được, mỗi lần ác mộng sắp kết thúc thì thứ đó đều hiện ra và nó với cậu ta những câu y hệt như vậy mà không biết chán, nó không phải là quái vật, nó chính là 1 phần của cậu ta, nó tồn tại để giúp cậu ta vượt qua ác mộng, là thủ hộ của những giấc mơ.
Việt đang nghi ngờ về sự tồn tại của thứ đó và thông qua những thông tin mà Armin đã cung cấp thì thứ đầu tiên mà cậu ta nghĩ tới cũng là đáp án để kích hoạt khả năng của Mr.Blue Sky, cậu ta lấy lại được khả năng làm chủ giấc mơ.
Đó chính là sự nhận thức trong mơ hay Lucid Dream, lúc này với khả năng làm chủ của Việt thì mặt trăng máu bắt đầu biến mất, khác với vườn hoa trong không gian ý thức của Armin, không gian ý thức của cậu ta chính là những tòa nhà làm bằng sách trọc trời.
Việc này có nghĩa là sao? Có nghĩa tri thức đối với Việt rất quan trọng, Armin tích lũy nhiều tri thức hơn nhưng ông ta chưa bao giờ coi chúng là 1 thứ gì đó quá quan trọng cả, thay vào đó thì ông ta nhìn nhận việc tình yêu với Luci mới là thứ bên trên tất cả.
Với Việt thì lại khác, cậu ta quý trọng tri thức vì cậu ta coi đó là cội nguồn của tất cả mọi thứ quý giá mà cậu ta đã và đang có, vì ngày qua ngày chỉ có đọc sách nên bố của cậu ta mới dẫn đi tập võ để rồi bộc lộ được khả năng tiềm ẩn của mình.
Thông qua đó mới có thể quen biết được với Châu trong tương lai, tri thức chính là nền tảng, là cội nguồn của mọi khả năng trong đời của Việt, là khởi điểm của tất cả mọi thứ nhưng đến cuối cùng thì nó cũng chỉ là bàn đạp cho mọi thứ sau này.
Lúc này trong vô hạn các tòa tháp được làm bởi sách thì có cái gì đó bắt đầu thay đổi, cả không gian bị chấn động, từ dưới đất chui lên thứ gì đó nuốt chủng lấy từng tầng của các tòa tháp sách và biến đổi hình dạng của chúng.
Nhưng đến cuối cùng thì chỉ có duy nhất 1 tòa tháp trong số đó là bị biến đổi hoàn toàn, còn lại chủ yếu là chưa đến được tầng thứ 2 trong tòa tháp 10 tầng, có điều vẫn có 1 tòa tháp gần chạm đến tầng thượng trên cùng của tầng 10, tức quá trình biến đổi đã gần hoàn thành.
Tòa tháp đó được bao phủ bởi 1 màu hồng, Việt cảm nhận được rất rõ thứ đó đại diện cho tình yêu mà cậu ta dành cho Châu, tức thứ đang chiếm lĩnh lấy các tòa tháp sách chính là thành quả đằng sau tri thức.
"Chính xác, ngươi coi tri thức chính là nền tảng hay còn gọi là bàn đạp cho tương lai, tòa tháp bên kia chính là đại diện cho tình yêu của ngươi cùng cô ấy, đáng lý ra nó phải sinh ra đầu tiên nếu như ngươi không đụng vào cây búa kia."
Lúc này Việt mới bắt đầu đổ dồn sự chú ý qua tòa tháp bị biến đổi hoàn toàn kia, nó bị bao phủ bởi màu đen và vô số con mắt có màu đỏ như máu, trên sân thượng lúc này hình thành nên 1 ngai vàng gai góc màu đen và thứ đó hay chủ nhân đằng sau giọng nói lúc nãy chính là kẻ đang ngồi trên đó.
"Vậy ngươi là thứ gì?"
Lúc này thì Việt mới cảm nhận được ánh mắt của nó, không hề chứa đựng bất cứ sự thù địch nào mà là cảm giác của hận, vì yêu nên mới hận, nó cũng chính là 1 phần của cậu ta, là chính bản thân cậu ta.
"Là thủ hộ của thành phố chứa vô hạn các tòa tháp sách này, đáng lý ra 'hắn' phải là kẻ đầu tiên ra đời, hắn là kẻ bọn ta đều tin chắc là kẻ đầu tiên vì bọn ta hay nói đúng hơn là ngươi hiểu rằng gia đình hay bất cứ thứ gì cũng không quan trọng bằng tình yêu dành cho cô ấy.
Nhưng vào đúng cái khoảnh khắc mà ngươi chạm vào cây búa kia trong Unknown World thì ngươi đã bị ô nhiễm, việc này khiến thành phố này trở nên mất ổn định và như 1 cơ chế phòng vệ, ta đã hấp thụ các tòa tháp khác cùng 1 chút sinh mệnh của ngươi để thoát ra đầu tiên.
Đúng vậy, như ngươi đoán đấy, hệt như đã trải qua nghi thức vậy, điểm khác biệt duy nhất là thứ tác động kia tăng tỷ lệ thành công cho ngươi 1 cách trực tiếp còn cây búa kia là ngoại vật mang tới sự tự hủy cho chính ngươi.
Ngươi đã may mắn, may mắn rằng bọn ta đã sớm tồn tại chỉ chờ ngày ngươi sẵn sàng, vậy nên ta mới được sinh ra, sinh ra là để bảo vệ ngươi, sinh ra là để đảm bảo rằng những kẻ ở phía sau có thể được chào đời."
"Vậy ngươi là Custode đầu tiên của ta và ta có thể sở hữu rất nhiều Custode?"
"Sai, cả thành phố này chính là Custode của ngươi, nó mang tên Viva la Vida, nó chính là khởi điểm, là nền tảng và cũng là bàn đạp của ngươi hay tất cả bọn ta, giải thích rõ hơn thì nó chính là 1 cái lồng ấp trứng khổng lồ.
Viva la Vida không đại diện cho bất cứ khía cạnh nào cả mà đại diện cho chính bản thân ngươi, khác với khát vọng thống trị sinh ra Mr.Blue Sky của thầy chúng ta, nó chính là ngươi, tồn tại cùng ngươi ngay từ khi tri thức đầu tiên được thu nạp vào trong ngươi.
Nó không phải là khát vọng mà là bản chất, có thể nói rằng nó chính là điểm mù của tri thức, Viva la Vida không phải là 1 Custode mạnh theo nhiều nghĩa nhưng nó tồn tại chính là để bọn ta có thể được sinh ra."
"Ta hiểu đại khái rồi, tóm gọn lại thì Viva la Vida chính là ta và mỗi mảnh nhỏ của nó đều có khả năng sinh ra các ngươi rồi phát triển lên có đúng không? Vậy lời mà ngươi luôn luôn nhắn nhủ ta sau mỗi lần tiêu diệt ác mộng mang ý nghĩa gì?"
"Bọn ta cần năng lượng cùng cảm xúc để được sinh ra, ví dụ như tình yêu bên kia đi, nó đã sớm được đổ đầy từ lâu nhưng khi ngươi bị đe dọa thì Viva la Vida đã kích hoạt cơ chế phản vệ tự động và rút độ đầy của các tòa tháp khác để giúp ta được đổ đầy.
Năng lượng của ngươi không đủ thì trực tiếp rút luôn sinh mệnh để thỏa mãn đủ điều kiện nhằm giúp ta được sinh ra và giờ nhờ gặp được thầy nên ngươi đã khôi phục lại được chỗ sinh mệnh bị mất cũng như gần đủ để thai nghén ra tình yêu bên kia rồi."
"Vậy thất hứa nghĩa là sao?"
"Thầy có khả năng khước từ Mr.Blue Sky hơn 30 năm trời thì chẳng có lý do gì ngươi lại không thể cả, bọn ta như anh em vậy, không ai muốn kẻ mà mình coi như anh em bị ngươi khước từ cả, nhất là tình yêu."
"Vậy thì ta thà c·hết còn hơn."
"Ai mà biết được?"
"Vậy ngươi có tên không?"
"Bọn ta được sinh ra từ 1 phần của Custode Viva la Vida nên không, nhưng ngươi có thể đặt tên cho từng kẻ bên trong bọn ta."
"Phiền phức vậy, hừm, Blood King In Black thì sao? Màu chủ đạo của ngươi là màu đỏ nhưng tòa tháp lại mang màu đen nên ta cũng chẳng biết phải gọi bằng gì, hơn cả cử chỉ của ngươi lại mang thiên hướng của 1 vị vua."
"'Huyết vương trong lễ phục đen' sao? Cũng được thôi, nhưng khác với Custode, ngươi không thể gọi ta ra làm việc giúp ngươi đâu, ít nhất cho đến hiện tại là như vậy, vẫn cần 1 khoảng thời gian nữa thì mới được."
"Vì sao?"
"Vì ta được sinh ra là để chống lại thứ ngoại vật có hại xâm nhập vào bên trong chứ không phải bên ngoài, đây chính là chức năng cơ bản của ta, trừ khi ngươi giúp ta lên được bậc 2 vượt trên cực hạn thì may ra."
"Vượt trên cực hạn? Vậy các ngươi có cùng cơ chế với Custode?"
"Tựa tựa như vậy nên nếu muốn dùng đến 1 trong bọn ta thì hãy cố gắng thu thập thêm năng lượng đi, chỉ có làm như vậy thì tình yêu mới được sinh ra, khả năng cao nó cũng sẽ là tên duy nhất mà ngươi có thể dùng trong tương lai gần đấy."
"Tại Viva la Vida có bao nhiêu tòa tháp sách?"
"Vô hạn, muốn đếm cũng đếm không hết được vì nó trực tiếp liên thông với tri thức của ngươi, ngươi học được 1 mảng nào đó mới thì Viva la Vida sẽ tự động mở rộng ra rồi chỗ mở rộng đó sẽ tự động mọc lên những tòa tháp sách mới.
Tri thức là vô hạn nên nếu ngươi tiếp cận được nơi nào đó có cực kỳ nhiều tri thức như thư viện Akashic trong truyền thuyết thì cũng tương đương với việc Viva la Vida có thể mở rộng đến vô tận theo nghĩa đen."
"Vậy có bao nhiêu tòa tháp sách trong đó đã được chuyển hóa hơn 5 tầng trở lên?"
"Trên dưới 100 tòa, nhưng chủ yếu đều ở mốc 5 tầng, rất ít tòa tháp sách nào lên được 6 tầng trong tình yêu cao nhất còn chỉ có đâu đó cỡ 1 bàn tay là lên được trên 6 tòa, vậy nên đường đi vẫn còn dài lắm."
"Để lên được trên 5 tầng có khó không?"
"Từ 0 lên 5 tầng thường là cực hạn của sự bình thường, tình yêu về căn bản vào năm ngươi bắt đầu có những suy nghĩ 'người lớn' thì đã đột phá 5 tầng rồi, 6-8 là phạm trù cao hơn 1 chút, giống như việc ngươi nhận thức được cô ấy cũng yêu ngươi vậy.
9 với 10 thì là thử thách của tình yêu, 8 năm trời ròng rã mà tâm ngươi vẫn chưa thay đổi nên đã sớm đổ đầy, thậm chí sau khi cả 2 ngươi làm lần đầu thì nó chút thì tự tạo ra tầng cao hơn rồi, ta nghi ngờ rằng tạo ra tầng cao hơn chính là cách để bọn ta vượt trên cực hạn."
"Thì ra là vậy, việc Viva la Vida kích hoạt chế độ tự động phản vệ đã khiến các tòa tháp sách bị hút đi 1 phần để bổ sung cho ngươi trong đó tình yêu chắc là bị hút nhiều nhất, nhưng ngươi thuộc phạm trù nào? Nếu ngươi biết rõ hành trình của tình yêu thì chắc ngươi phải xuất hiện từ rất sớm."
"Ta là đầu tiên, là tri thức đầu tiên, là thông tin đầu tiên mà ngươi tiếp nhận, ngươi là sự kết hợp của trứng cùng t·inh t·rùng nên ta cũng xuất hiện ngay từ khi quá trình thụ thai được bắt đầu, phạm trù của ta thì rất khó nói.
Nhưng năng lực của ta thì lại dễ giải thích hơn rất nhiều, đó chính là màu xám, thứ nằm ở giữa trắng và đen, là sự bí ẩn, thứ mà ngươi chưa được biết, ta là 1 tòa tháp đặc thù, tất cả đều sinh ra từ tri thức, chỉ có mình là đại diện cho những thứ chưa từng được biết."
"Tức ngươi chính là sự thiếu hiểu biết của ta?"
"Trên cả như thế, nếu Akashic được gọi là tri thức của vạn vật, thứ ghi chép quá khứ cùng hiện tại thì ta đại diện cho khoảng trống của tương lai, tương lai vô vàn khả năng và ta đại diện cho tất cả mọi khả năng đó.
Còn đối với ngươi thì ta đại diện cho tất cả mọi tri thức mà ngươi không biết, phạm trù lớn hơn nhiều do ngươi tồn tại quá nhiều lỗ hổng về tri thức, vậy nên ta mới là thủ vệ giả của Viva la Vida, vì ta chính là phần trưởng thành nhất bên trong ngươi.
Hơn cả ta cũng là phần phải được sinh ra cuối cùng vì ngươi không thể nào nắm bắt được ta, ta đại diện cho chính lỗ hổng tri thức ở mọi khái niệm, khi ngươi học được 1 thứ gì đó thì cũng có nghĩa là biến nó thành cái của mình, là 1 dạng tri thức, còn ta chẳng bị ảnh hưởng gì ngay từ đầu cả."
"Quyền năng của ngươi thì sao?"
"Nó tên tri thức phản vệ, ác mộng về căn bản được sinh ra từ nỗi sợ, thứ mà ngươi biết tới, dị vật xâm nhập từ bên ngoài vào thông qua đó để tạo ra ác mộng rồi thông qua đó ảnh hưởng đến linh hồn của ngươi.
Khả năng của ta chính là đảm bảo rằng tri thức đó là của ngươi tức chống xâm chiếm và sẽ không làm ảnh hưởng đến ngươi, đương nhiên ta có thể làm nhiều hơn thế nhưng tốt nhất là ngươi không nên dùng đến."
"Cụ thể hơn?"
"Ta có thể xóa đi sự tồn tại của 1 thứ gì đó và ném nó vào vùng xám của tri thức hay còn được gọi là vùng đất của sự quên lãng, muốn dùng thì cần thỏa mãn 1 số điều kiện nhất định và nó ảnh hưởng đến tri thức mà ngươi đang có nên ta không muốn dùng.
Giống như căn bệnh tên u·ng t·hư chẳng hạn, ta có khả năng xóa sổ thứ này hoàn toàn nhưng tác dụng phụ là bản thân những tri thức liên quan đến nó cũng mất sạch, việc này ảnh hưởng quá lớn, dù sao đã là tri thức mà ngươi biết đến thì đều là em của ta cả nên chẳng có lý do gì ta phải làm như vậy cả."
"Ra đây là lý do mà ngươi nói rằng ngươi là kẻ nên sinh ra cuối cùng, ngươi chính là phản tri thức, kẻ xóa sổ tri thức hay nói đúng hơn thì ngươi đại diện cho canh Mạnh Bà trong truyền thuyết, thậm chí là hơn.
Vì ngươi cai quản cả những tri thức chưa từng được biết đến, quyền năng của ngươi không bao hàm những tri thức đã được biết đến nhưng lại thống trị tất cả vì ngươi chính là sự bí ẩn, điểm mù của tri thức, thứ có giá trị lớn hơn bất cứ tri thức nào từng được biết đến.
Ngoài ra còn đi kèm với sự lãng quên nữa, quyền năng của ngươi quá lớn, không biết Viva la Vida sinh ra ngươi đầu tiên là t·hảm h·ọa hay là may mắn nhưng dù sao ngươi cũng đã được sinh ra rồi, hy vọng chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn trong tương lai."
"Chẹp, vậy mà ta cứ tưởng là ngươi định khước từ ta cơ đấy, có điều hợp tác thì đương nhiên ai cũng muốn, vậy nên hy vọng là ngươi bớt chơi ngu lại trong tương lai."