Chương 55: Gốc và đối mặt với vĩnh hằng.
"Hít thở thật sâu vào, cội nguồn của khả năng kiểm soát dòng chảy chính là thông qua hơi thở, đây là cách nguyên thủy và cũng là cách dễ tiếp cận nhất, nó được phát triển bởi bậc thầy Ignis sống vào thời điểm hơn 12 triệu năm về trước.
Đây cũng là hình thái đầu tiên của khả năng điều khiển dòng chảy của vạn vật, giới hạn của nó chính là ở việc dù cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì đến cuối cũng nó cũng chỉ là 1 cái nền tảng đầu tiên để học tập những thứ cao hơn.
Từ trước đây nay có rất ít chủng tộc nào có thể học tập được kỹ thuật này, chủ yếu là được dùng rộng rãi bởi các chủng tộc bẩm sinh như quỷ tộc của thần sinh mệnh hay Kirin của thần sự sống, thậm chí cả tộc Druid huyền thoại nữa.
Sự xuất hiện của loại kỹ thuật này cũng đã khai sinh ra 1 chủng tộc hoàn toàn mới tách ra từ thượng nhân, 1 chủng tộc bậc cao nhưng tính tình thì hệt như các chủng tộc cổ đại, cực kỳ ít khi nhúng tay vào sự vụ của thế giới.
Sau này thì sau khi người sáng lập của thư viện hoàn thành công trình nguyên liệu của mình thì ông ta đã hợp nhất chủng tộc này với thư viện, đây cũng là nguồn cội của chúng ta, cái nền tảng nhất vẫn là học cách điều khiển năng lượng."
"Tại sao ông biết nhiều vậy?"
"Tôi có 1 vị sư phụ đủ tốt."
"Nhưng nếu đó không phải chỉ là 1 kỹ thuật thì bất cứ ai cũng có thể học và thành thạo được ư?"
"Trên lý thuyết là vậy nhưng cô bé phải hiểu rằng cơ thể con người là 1 thứ có hạn sử dụng, có thể thông qua hấp thụ vật chất bên ngoài để bồi bổ nhưng chẳng có cái gì đảm bảo rằng nó sẽ bản thân sống lâu hơn được cả.
Hơn cả hấp thụ chất là 1 phương pháp quá thụ động có đúng không? Nó chẳng qua cũng chỉ là 1 dạng hấp thụ năng lượng của 1 thứ khác để bổ sung cho cái của mình đơn thuần, về căn bản thì kỹ thuật hít thở này cũng được sinh ra vì ham muốn bất tử của bậc thầy Ignis.
Ông ta cảm thấy mình không được nữa nên đã tìm rất nhiều cách để có thể tự kéo dài tuổi thọ cho bản thân và đương nhiên nghiên cứu hơi thở không phải là thứ mà ông ta nhắm tới đầu tiên mà là việc ngủ.
Như chúng ta đã biết thì cơ thể chỉ cần đang sống thôi cũng sẽ vẫn luôn tiêu hao năng lượng và bản thân nó cũng có hạn sử dụng như trái tim chẳng hạn, nó chẳng thể nào đập mãi mãi được, mỗi người đều chỉ có 1 số lượng nhịp đập nhất định trong đời người.
Nhưng bình thường thì quá đủ để sống tới c·hết già, có điều trên thế giới này cũng không thiếu những căn bệnh bẩm sinh, với những kẻ xui xẻo thì có thể vì căn bệnh đó mà c·hết ngay khi mới lọt lòng hoặc để lại nhiều di chứng trong tương lai sau này.
Có điều tạm thời chúng ta chỉ xét ở cơ thể bình thường, ngủ là 1 dạng trạng thái nghỉ ngơi, là khi mà cơ thể tiến vào trạng thái tiêu hao ít năng lượng nội tại nhất có thể, đương nhiên con số tiêu hao mỗi giây vẫn là rất lớn.
Dù sao chúng ta cũng cần đến Oxi để sinh tồn và hồng cầu để vận chuyển nó đi khắp cơ thể, năng lượng vẫn luôn tiêu hao, cơ thể chưa bao giờ ngừng hoạt động cho đến tận khi đạt tới giới hạn của nó.
Ngủ chung quy cũng chỉ là 1 cách tiết kiệm năng lượng đơn thuần, chưa kể đến chuyện lâu ngày không vận động thì cơ thể chúng ta cũng càng ngày càng hỏng theo thời gian, thậm chí cả đầu óc cũng không thể tránh khỏi quy luật này.
Chính vì thế nên ngủ mới không phù hợp, nên bậc thầy Ignis đã nghiên cứu vào chủ đề thể dục thể thao, thứ mà ông ta cho là có thể ngăn chặn được 1 phần nào đó của sự lão hóa khi những người ăn uống đúng chế độ cùng vận động vừa đủ thường sống thọ hơn những người bình thường.
Dần dần thì ông ta cũng yêu cầu nhiều hơn về 1 phương pháp có thể giúp ông ta thực sự có thể trẻ mãi không già, cuối cùng thì ông ta đã tạo ra được kỹ thuật hơi thở đầu tiên thông qua cách nghiên cứu các chủng tộc bẩm sinh cùng dòng chảy.
Các chủng tộc này tuy không sống đến mức thọ ngang trời đất như những chủng tộc cổ đại xuất hiện cùng thời điểm với khi sinh mệnh thần tộc ngã xuống để tạo ra vạn vật nhưng bọn họ có thể duy trì trạng thái bất lão, tức tới tận khi c·hết già rồi thì cơ thể bọn họ vẫn y hệt như khi còn trẻ.
Nếu các đại chủng tộc đầu tiên xuất hiện nhờ sự hy sinh của sinh mệnh thần tộc có thể bất tử thì đó là hoàn toàn nhờ vào yếu tố thiên sinh, bởi vì bọn họ được sinh ra với quá nhiều sự may mắn khi lấy được rất nhiều năng lượng tỏa ra từ quá trình khai sinh vạn vật.
Đó là thứ không thể nào tác động đến được vì ông ta biết rằng sự kiện c·ướp đoạt kia đã sớm trôi qua hơn 4 tỷ năm rồi, vạn vật đã sớm đi vào định hình, gần như không thể tác động đến cấu trúc gen được nữa trừ khi có thần quyền xen vào.
Ông ta gọi các đại chủng tộc có thể sinh sống đến hàng chục triệu năm chỉ với 1 đời kia là lỗi, cái lỗi này to đến mức các vị thần phải xen vào để giảm thiểu khả năng sinh sản của các chủng tộc này nhằm phòng tránh chúng đẻ quá nhiều.
Hơn cả ông ta cũng đồng thời gọi khả năng điều khiển dòng chảy là xu thế của vạn vật, bởi vì các chủng tộc liên quan đến sinh mệnh lực đều có khả năng bẩm sinh điều khiển được dòng chảy, đây chính là ý chí của thần.
Mà trở về chủ đề lúc nãy, hơi thở là thứ mà ai cũng có thể học được nhưng không phải ai cũng có thể sống sót qua được lần thức tỉnh đầu tiên, bởi lẽ bản chất của hơi thở là đánh cắp năng lượng bên ngoài để bổ sung vào dòng chảy nội tại của người sở hữu.
Ở các chủng tộc bẩm sinh thì hoàn toàn không có chuyện này nhưng những tộc còn lại thì phải thông qua bước cơ bản này, vì sao ư? Đơn giản là vì bọn họ được dòng chảy phù hộ ngay từ khi sinh ra.
Quỷ tộc không có tim, dòng chảy chính là thứ giúp bọn họ định hình lên cơ thể và duy trì hoạt động chức năng của từng bộ phận, căn bản thì bọn họ không cần làm gì cả dòng chảy vẫn luôn luôn đổ ập vào bên trong rồi giúp bọn họ làm những công việc mà các lục phủ nội tạng phải làm.
Nhưng những chủng tộc còn lại thì khác, tất cả đều phải trải qua 1 giai đoạn được gọi là khai trí, có thể hiểu rằng cơ thể vật lý chúng ta luôn luôn khép kín, chỉ hấp thụ chất/năng lượng thông qua 1 số đường ống nhất định và thải ra cặn bã thông qua đường ống khác.
Nói về căn bản thì hiệu suất quá chậm, thậm chí chúng ta còn hấp thụ 1 cách hết sức bị động thông qua dạ dày và đường ruột, rồi nguồn năng lượng chúng ta hấp thụ thường là dạng vật chất, tức cần phải tiến hành hấp thụ trong ruột.
Vậy còn nếu chúng ta hấp thụ dạng thuần khiết tức không cần phụ thuộc vào chức năng của ruột mà để cả cơ thể tự mình làm việc đó thì sao? Đó chính là bản chất của hơi thở, tức chúng ta thông qua việc hô hấp để hấp thụ năng lượng từ bên ngoài vào dưới dạng Oxi rồi thông qua hồng cầu để vận chuyển nó đi khắp cơ thể.
Chạy dọc qua các mạch máu và tới từng bộ phận 1, hơn cả rèn luyện hơi thở chính là rèn luyện bản chất của dòng chảy nội tại của mỗi người, chất lượng năng lượng cùng hiệu suất dòng chảy thay đổi thì sẽ có thể kéo dài được sức sống.
Thậm chí có 1 vài nhà tu hành đắc đạo còn ẩn mình trong núi cả đời chỉ để luyện tập hơi thở, trong số bọn họ có vài người có thể kéo dài thanh xuân của mình cho tới khi đã 70 tuổi rồi mới dần bị lão hóa.
Vậy tại sao ta lại nói nó không phù hợp với tất cả? Bởi vì hậu quả của khai trí là cực kỳ kinh khủng, chúng ta ăn thực phẩm vào cơ thể phải trải qua rất nhiều quy trình như nếm, nhai, phân hủy nhờ dịch dạ dày rồi mới chạy qua hệ thống đường ruột để tiến hành hấp thụ dưỡng chất bên trong đó.
1 quy trình rất rườm ra nhưng bản chất của tiến hóa lại không hề có sự sai sót, bò có tới tận 4 ngăn trong cái dạ dày của mình vì nó ăn cỏ để tồn tại, lạc đà có khả năng nôn dạ dày của mình ra ngoài cũng như ăn xương rồng có gai được là vì môi trường nó sinh sống.
Sinh mệnh tạo ra vạn vật đồng thời cũng là tiền đề để tất cả vận động và phát triển, không thứ gì là có thể tách rời khỏi sinh mệnh được, nên bộ xử lý thực phẩm của con người căn bản là cái hoàn chỉnh nhất rồi.
Việc sử dụng hơi thở không khác gì việc đổi phương thức hấp thụ năng lượng, đương nhiên vẫn có thể ăn uống như thói quen nhưng về căn bản thì đã sớm không cần tới nữa nếu như hoàn toàn thành thạo được hơi thở.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là quá trình khai trí, nó sẽ khiến dòng chảy trở nên gần gũi hơn, không chỉ hấp thụ không thôi mà là cả khả năng sử dụng dòng chảy, có điều cơ thể chúng ta hệt như 1 cái lồng giam vậy.
Nó ngăn chặn chúng ta tiêu hao năng lượng trong dòng chảy vì năng lượng chảy trong dòng chảy chính là sinh mệnh lực của chúng ta, nếu như chúng ta sử dụng quá nhiều thì nhẹ sẽ giảm tuổi thọ còn nặng khi trực tiếp c·hết đi.
Mà như ta đã nói đấy, hơi thở mới xuất hiện được khoảng 12 triệu năm về trước trong khi tổ tiên của loài người hiện tại đã sớm tồn tại từ rất lâu về trước rồi, tức lúc mà chúng ta được định hình thì hơi thở vẫn chưa được nghiên cứu ra.
Mà các vị thần cũng chẳng rảnh đến mức sửa lại toàn bộ chỉ vì 1 kỹ thuật nên chúng ta mới phải khai trí và rủi ro lớn nhất của nó đó chính là cần đến khả năng thao tác dòng chảy vì khi đã khai trí thì 'nước' bên trong dòng chảy nội tại sẽ chảy ra bên ngoài 1 cách ồ ạt.
Nếu không kịp thời khống chế lại và tự tạo ra cho mình 1 cái van có thể đóng mở tùy thích thì khi 'nước' chảy hết cũng là lúc mà kẻ đó c·hết thẳng cẳng, dù có là các chủng tộc có tuổi thọ lên tới hàng triệu, hàng chục triệu năm cũng vậy mà thôi.
Chỉ có thư viện là sở hữu thể chất có thể chịu được khai trí mà không để bất cứ rủi ro nào xảy ra, chính vì vậy nên đây chính là dạng năng lượng phổ thông nhất trong tộc, đương nhiên đi ra được bước đầu thì dễ nhưng đi xa thì khó gấp nhiều lần."
"Tóm gọn sau 1 hồi diễn giải dài hơn 10 phút đồng hồ thì nội dụng mà ông muốn truyền đạt chỉ tóm gọn lại là bất cứ ai cũng có thể học được hơi thở miễn là sở hữu dòng chảy nội tại, thứ đại diện cho sinh mệnh của mỗi cá thể.
Chỉ là khi thực hiện bước thấp nhất để học tập hơi thở và ứng dụng dòng chảy thì có 1 tỷ lệ rất lớn là sẽ dẫn đến t·ử v·ong còn thư viện thì vì sở hữu thể chất đặc thù gì gì đấy nên không sợ gặp phải rủi ro có đúng không? Vậy tỷ lệ t·ử v·ong là bao nhiêu?"
"Hơn 95%."
"Cao vậy!"
"Chính vì thế nên không phải ai cũng học được, nhưng nếu sinh mệnh lực càng nhiều thì thời gian để có thể cố gắng thao tác vào dòng chảy cũng càng dài nên có thể hiểu rằng ở các chủng tộc có tuổi thọ dài thì sẽ có nhiều tỷ lệ thành công hơn."
"Vậy trong khai trí thì mỗi giây sẽ bay khoảng bao nhiêu tuổi thọ?"
"Tùy thuộc vào thể chất nhưng trung bình khoảng 6 năm/s, tức nếu hiện tại bản thân đang 20 mà có thể sống đến năm 80 tuổi thì cùng lắm có thể chịu được 10 giây, tức trong 10 giây đó mà chưa kiểm soát được thì chắc chắn c·hết."
"6 năm sống chỉ cho 1 giây duy trì? Sao có thể trôi nhanh đến như vậy được?"
"Sinh mệnh, phát triển và c·ái c·hết/phản vật chất là 1 vòng lặp, nhất là sinh mệnh và c·ái c·hết, tương khắc nhau nhưng đó chỉ là bề ngoài, sinh mệnh hiểu rõ thứ mà mình tạo ra cũng như gửi những lời cảm ơn chân thành nhất tới c·ái c·hết.
Giá trị của 1 kiếp sống chẳng là gì nếu thiếu đi sự lựa chọn và mạng sống chẳng là gì nếu như thiếu mất thứ gia vị mang tên c·ái c·hết, Sinh mệnh tạo ra vạn vật, Phát triển là chặng đường mà chúng phải đi qua và Cái c·hết lại là nơi mà chúng có thể nghỉ ngơi lại trước khi tiếp tục 1 cuộc tuần hoàn mới.
Sinh mệnh cảm ơn Cái c·hết vì đã cho những tạo vật của nó 1 bến đỗ tại điểm cuối cuộc hành trình, cảm ơn bởi vì nhờ Cái c·hết mà Sinh mệnh mới thực sự có giá trị, nhưng Phát triển lại là thứ mà Sinh mệnh ghét nhất.
Phát triển đưa tất cả đến hồi kết sau cùng, Phát triển khiến mọi thứ tràn ngập khổ đau, Phát triển biến thiên đường thành chốn địa ngục trần gian nhưng cũng nhờ Phát triển mà từ lúc nào không hay, các vị thần đã thấu hiểu những tạo vật nhỏ bé, thậm chí là trân trọng, khóc thương cho cuộc đời bọn chúng.
Đây chính là khởi nguồn của gia luyến, Sinh mệnh thấu hiểu và muốn thử nặn ra chủng tộc trực hệ của mình, thứ mà bọn họ có thể xem như gia đình, 2 chữ gia đình này đối với các vị cổ thần rất quan trọng, bọn họ khác các vị thần thông qua phong thần.
Bọn họ là tạo vật của thần tối cao, tức thần tối cao không khác gì cha của bọn họ cả nhưng chung quy thì mối quan hệ đó rất mập mờ do cha toàn năng có những toan tính của riêng mình mang tầm ảnh hưởng rất lớn.
Nên khi chứng kiến sự sinh ra, phát triển và lụi tàn của các sinh vật nhỏ bé ở bên dưới thì các vị cổ thần đã cảm thấy ghen tỵ, chúng đều được sinh ra nhưng tại sao cuộc đời của bên dưới lại muôn màu muôn vẻ trong khi bọn chúng lại 1 màu đến như vậy cơ chứ?
Và thế là với sự xuất hiện của quỷ tộc thì theo đằng sau đó, hàng loạt các chủng tộc hoặc được các thần thu nhận hoặc được tạo ra với mục đích là trở thành gia luyến của mình, nhưng câu hỏi được đặt ra ở đây là giá trị của sinh mệnh có nhiều hay không?
Đối với chúng ta, những kẻ đang sống và tồn tại thì nó là vô giá nhưng đối với Sinh mệnh thì đó rất ít, nhưng dù ít ỏi như vậy mà đời của chúng ta vẫn khiến các vị thần phải chú ý đến, vậy nên sự tồn tại của chúng ta đúng là rất nhỏ bé, may mắn là ít ra nó vẫn thu hút được sự chú ý của các vị thần.
Mà không phải các vị thần là những tồn tại thực sự bất tử hay sao? Với bọn họ thì sinh mệnh chẳng là cái gì cả vì bọn họ vượt trên cả thứ đó, vậy nên 6 năm nay của chúng ta chẳng qua cũng chỉ là 1 giây so với bọn họ.
Ngày trước có 1 sinh vật hỏi 1 vị thần rằng vĩnh hằng dài bao lâu, thần nhìn không nói mà chỉ biến kẻ đó thành chim cùng ngọn núi gần đó thành kim cương rồi nói kẻ đó dùng mỏ của mình để mổ vào núi kim cương đó.
Giá trị của sự vĩnh hằng cũng hệt như việc con chim dùng mỏ của mình để mổ lên núi kim cương kia vậy, căn bản là không biết mất bao lâu thì mới có thể hoàn thành được nhưng đối với các vị thần/vĩnh hằng thì đó vẫn chỉ mới là 1 giây mới trôi qua.
Thời gian của chúng ta khác với bọn họ, mà ngay từ đầu đã chẳng có thứ gì gọi là thời gian rồi, quá khứ là thứ đã trôi qua, hiện tại là thứ đang diễn ra và tương lai là thứ chưa xảy đến, thời gian là 1 khái niệm do con người đặt ra chứ các vị thần không hề tạo ra thời gian.
Bản chất của thần thời gian cũng chỉ là 1 vị thần tồn tại để chứng kiến tất cả, từ thuở khai sinh của vạn vật đến tận khi vạn vật kết thúc, thay vào đó chỉ có sự vĩnh hằng cùng thứ hữu hạn, 6 năm chính là thứ hữu hạn và nó chẳng là thứ gì khi đứng trước sự vĩnh hằng."