Chương 54: Người thừa kế.
"Ngươi cảm thấy như thế nào Artemis? Thấy được bóng của người đó chưa?"
Lauren nở ra 1 nụ cười rồi nhìn về phía Artemis, có thể thấy tâm trạng của cô ta đang rất vui vẻ vào lúc này, với tư cách là người hầu, người hiểu cô ta nhất và cũng là người bạn tâm giao duy nhất nên Artemis cũng phải nhận xét rằng chẳng mấy khi tiểu thư được như này.
Dù sao địa vị càng cao thì lại vướng phải càng nhiều rắc rối, nhất là trong 1 nhà có nhiều phân nhánh như Ragnarssor, không chỉ có mình con cái của gia chủ mà đến đời sau của chú bác cũng có thể tham gia tranh đoạt cái ghế này.
Thực sự thì Lauren đã phải trải qua rất rất nhiều thứ, con người không phải ai sinh ra đã tàn ác ngay từ đầu, cô ta cũng vậy, nhưng thật đáng tiếc khi thế giới không vận hành theo cách mà ai cũng muốn.
Nó không phải là nơi thích hợp để sống nhưng cũng chính là nơi chúng ta đang tồn tại, sự đấu tranh vẫn luôn tồn tại ở tại bất cứ nơi đâu, trong bất cứ giai đoạn lịch sử nào, đấu tranh là thứ không thể tránh khỏi vì nhờ có nó mà thế giới mới tiếp tục được vận động kéo theo sự phát triển.
Và để có thể tồn tại trong cái môi trường cực kỳ khắc nghiệt đó thì con người nói riêng cũng như mọi sinh vật sống nói chúng phải luôn luôn cải tiến bản thân qua từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây để có thể tiếp tục tồn tại bên trong đó.
Đương nhiên chúng ta có nhiều sự lựa chọn hơn 1 nhưng điều quan trọng ở đây là bản thân chúng ta có xứng để lựa chọn hay không? Cái gì cũng vậy, quá nhiều hoặc quá ít đều không tốt, sinh ra quá ít như Armin và Raze thì hoàn toàn không có sự lựa chọn.
Nếu cả 2 không liên tục đấu tranh thì chẳng thể nào sống sót được trong cái môi trường tệ nạn cực độ kia chứ nói gì đến chuyện trưởng thành rồi rời khỏi nơi đó để tìm tới sự bình yên? Hơn cả chục năm đấu tranh cũng đã sớm ăn mòn vào tư tưởng, nhận thức của cả 2.
Tuy đã rời khỏi nơi đó rồi nhưng có thực sự thoát nổi khỏi đó hay vẫn mãi mãi bị chính khoảng thời gian đó kiềm hãm lại? Những trải nghiệm chân thực đó cấu thành nên quá khứ của bọn họ, đó là thực tại mà bọn họ đã trải qua, là thứ cấu thành nên 1 phần con người bọn họ hiện tại.
Vậy còn trường hợp quá nhiều thì sao? Sinh ra với quá nhiều thứ cũng đồng nghĩa đi kèm với trách nhiệm và áp lực kinh hoàng, nhất là trong gia tộc Ragnarssor, 1 gia tộc đi lên từ việc hợp nhất các băng c·ướp biển lại với nhau.
Dù đã trải qua cả ngàn năm rồi nhưng trong huyết mạch của bọn họ vẫn sục sôi thứ khí chất cuồng chiến, không sợ hãi c·ái c·hết của các Viking huyền thoại, việc sinh ra là con gái trong gia tộc Ragnarssor đã là 1 điều thiệt thòi chứ chẳng cần nói tới chuyện là con gái của gia chủ.
Lauren có quyền, đúng hơn là nghĩa vụ phải làm như vậy bởi vì đó là trách nhiệm mà cô ta đã phải gánh lấy kể từ khi mới lọt lòng, cô ta có thể chạy trốn nhưng chẳng thể nào chạy khỏi lòng bàn tay khổng lồ của gia tộc Ragnarssor được.
Thậm chí xui xẻo còn bị gả đi làm 1 cuộc hôn nhân chính trị, dù sao con gái thân sinh của gia chủ cũng bán rất được giá đấy, có thể hiểu rằng Lauren là kẻ sinh ra đã có tất cả trừ tự do và muốn dùng tất cả đó để tìm tới tự do.
Còn Armin thì là sinh ra không có gì cả trừ tự do nhưng đã đánh đổi sự tự do đó để lấy tất cả, công việc sát thủ đến cuối cùng cũng chỉ là 1 công việc làm thuê, vẫn còn trong nghề thì vẫn sẽ luôn là nô lệ cho những kẻ sở hữu tiền tài trong tay.
Raze cũng hệt như vậy, 2 khía cạnh này tuy đối lập nhau hoàn toàn nhưng không hiểu vì lý do nào đó mà chúng lại đi gần nhau đến không tưởng, 1 bên cố gắng trèo lên trên tòa tháp cao nhất trong thành phố còn 1 bên thì từ bỏ những thứ đó để đạt được cái bình thường dưới kia.
"Nếu tử thần chỉ ở ngang đây thôi thì tôi chắc phải mất cả đời người cũng chẳng thể nào so bì được thưa tiểu thư, đôi khi có 1 vài giới hạn chúng ta không thể cứ nói vượt qua là vượt qua được, căn bản là quá khó."
"Còn nếu thông qua Unknown World thì sao?"
"Nếu vậy thì vẫn có thể đánh 1 trận trong giai đoạn hiện tại, đương nhiên nếu tử thần dùng thân xác ở ngoài này thôi vì trong Unknown World thì tử thần cũng là kẻ mạnh nhất trong giai đoạn này, đem 1 kẻ chưa thể hoàn thành 20 chuỗi thắng liên tiếp như tôi đi so với thứ đó căn bản là 1 sự xúc phạm thưa tiểu thư."
"Ta tin cô làm được mà, hơn cả chúng ta cũng sắp vào giai đoạn ổn định tại Vanaheim rồi, sau đó mới thực sự là cột mốc đánh dấu cho sự quật khởi của chúng ta, còn hiện tại thì cứ im hơi lặng tiếng là được."
Ở bên dưới bục đấu giá, nơi đã bị Armin lỡ tay đục 1 lỗ hình cầu khá lớn, hiện tại thì cậu ta đang đứng lơ lửng trên không trung bằng cách bện các sợi dây thép siêu nhỏ lại với nhau rồi lấy đó làm điểm tựa để đứng lên.
Căn bản thì không khác gì trò thăng bằng trên dây trong mấy rạp xiếc cùng trò chơi mạo hiểm mấy, chỉ là sợi dây này nhỏ đến mức dù được bện ra nhưng mắt thường vẫn chẳng thể nào thấy được chúng.
"Có vẻ như mọi người gần như bỏ về hết rồi, dù sao cũng không trách được, bản thân tôi cũng cảm thấy khá khó chịu khi bị những con ruồi nhặn này phá vỡ mất bài diễn thuyết này của mình, chắc hẳn vì tôi đã tốn quá nhiều thời gian để có thể tiếp tục 1 lần nữa có thể diễn thuyết nên bọn họ đã bỏ về giữa chừng.
Bản thân tôi cũng cảm thấy xấu hổ về màn trình diễn của mình nên tôi muốn nghỉ hưu, khoan đã! Không phải hiện tại tôi đã nghỉ hưu rồi hay sao? Nghỉ hưu của nghỉ hưu là gì nhỉ? Mà thôi kệ đi, đều là nghỉ hưu cả.
Đương nhiên tôi cũng không định tốn thời gian của các vị, nhất là của tòa soạn Daily Bug ở đằng kia, 1 cái tên rất hoài niệm, nghe đồn là lão Uhyo lui về đằng sau rồi nhỉ? Tôi vẫn nhớ in như cái ngày cả 2 chúng tôi gặp nhau lần đầu đấy.
Ông ta là 1 tên trung niên khoảng 40 tuổi vừa mất việc còn tôi thì vừa rời khỏi Golden List chưa lâu, Daily Bug ban đầu cũng chỉ là cuộc bàn luận của 2 tên thậm chí còn chẳng biết đối phương là ai trên bàn cà phê sáng do quán đó hết bàn phải ghép bàn lại.
Không ngờ ông ta thực sự làm được đấy, mà trở lại chủ đề chính, các vị có thấy đến tên khờ (The Fool) còn có khán giả của chính mình mà tôi không có ai thì quả đúng là xúc phạm quá không? Nên hy vọng các vị không di chuyển và ở lại đây nghe cho xong chuyện của tôi."
Lúc này thì trên cổ của tất cả những vị khách còn sót lại trong buổi đấu giá lần này, mặc kệ cho là gian phòng bên trên quyền quý hay là hàng ghế bên dưới hóng chuyện thì tất cả đều bị 1 thứ gì đó buộc chặt lại.
Có người vì hốt hoảng nên đưa tay lên nhằm cố gắng gỡ bỏ thứ đó ra khỏi cổ của mình nhưng sợi dây thép siêu mỏng đó trực tiếp khiến các đầu ngón tay của bọn họ bị cắt bởi rất nhiều vết, máu bắt đầu tuôn ra và thấu đẫm cổ áo.
Lạ kỳ thay là tuy sợi dây thép này sắc đến độ như vậy mà nó lại hoàn toàn không hề gây bất cứ tổn hại nào cho phần cổ của bọn họ, nhưng điều đó cũng có nghĩa là nếu Armin muốn thì tất cả đều sẽ bị rơi đầu ngay lập tức.
"Ực, có gì ngài cứ hãy từ từ, dù sao chúng tôi cũng không chạy đi đâu được nên nếu ngài có mong muốn gì muốn truyền tải xuống cho chúng tôi thì những kẻ hèn này sẽ dùng hết đầu óc của mình để lắng nghe và lý giải ạ."
"Cũng không có gì to tát đâu, chỉ là gần đây ta cảm thấy mình có chút già rồi, gân cốt không còn được như xưa nữa, hiện tại chắc đến cầm con dao cũng khó khăn chứ nói gì là tiếp tục công việc bán mạng của mình để đổi lấy tiền tài như sát thủ."
'Có cái đít mà bọn tôi tin, thằng chả nhà ông mới g·iết gần cả trăm người chỉ trong chưa đầy 1 phút rồi lại nói mình già, không thích hợp để làm sát thủ nữa? Thế khác quái gì lão bất tử của Ngô thị? Già gần xuống lỗ rồi mà vẫn diệt cả 1 nhánh trong nội bộ được.'
"Nhưng như các ngươi biết đấy, kiến thức, kinh nghiệm, kỹ thuật, v.v mà ta đã tích lũy được trong mấy chục năm hành nghề này cũng không phải là ít, nếu như cứ để nó ngủ say rồi biến mất cùng 1 lão già như ta luôn thì quả thực quá đáng tiếc.
Hơn cả mong ước cháy bỏng thuở ban đầu của ta vẫn chưa hoàn thành nên ta cũng hy vọng là có ai đó sẽ nhận lấy ngọn đuốc 'đang yếu dần' này từ trong tay ta và giúp nó bùng sáng lên thêm 1 lần nữa."
'Ước nguyện của lão ta g·iết người đấy thằng điên, cái ước nguyện đó thì c·hết hẳn, thậm chí là ném thẳng vào hố đen luôn cũng chẳng ai nói gì đâu, chẳng lẽ lão định d·iệt c·hủng, xóa sạch dấu vết con người thì mới yên lòng nhắm mắt xuôi tay à?'
"Ehem, vậy ý của ngài tử thần đây là ngài đã và đang có ý định đào tạo 1 người thừa kế nhằm kế thừa lại tất cả những di sản của mình sau chừng đó năm hoạt động với tư cách là 1 sát thủ cũng như 'sứ mệnh cao cả' mà ngài 'đang phải gánh vát lấy'?"
"Kiểu như vậy và đương nhiên ta cũng đã chọn ra được 1 người xứng đáng rồi."
"Vậy ngài có thể tiết lộ được hay không ạ?"
"Trần Quốc Việt, tuy hơi lớn tuổi rồi nhưng cũng khá, được chính lão bất tử đề cử đấy, coi như là nể mặt mũi của lão ta."
Đương nhiên cái vế do lão bất tử đề cử chỉ là bịa đặt, nhưng tới ngang đây rồi thì ai mà quan tâm thật hay giả nữa? Dù sao tử thần mới ngày hôm qua đúng là có bái phỏng Ngô thị thật, ai biết bọn họ bàn cái gì trong đó.
Hơn cả việc này cũng khẳng định vị thế của Việt trong t·hế g·iới n·gầm, nếu trước đây chỉ là đứa con trai trưởng bỏ nhà đi bụi của họ Trần cũng như là chồng tương lai của Châu tiểu thư, người được lão bất tử coi trọng thì giờ được thêm tử thần chống lưng nữa.
Thậm chí cái danh này còn oách hơn 2 cái danh trước đó gấp nhiều lần, cái đầu tiên thì dù có là đứa con trưởng thiên tài đi chăng nữa thì nó vẫn bị hạn chế bởi ảnh hưởng của họ Trần, cái đằng sau thì chưa hẳn.
Lão bất tử chú ý đến thì sao? Thế cục hiện tại là chưa rõ, lỡ như Châu tiểu thư mà rớt đài thì dù lão bất tử có muốn cũng chẳng can thiệp vào được, đến lúc đó Việt cũng đi tong theo hệt như 1 món đồ vật đi kèm.
Nhưng giờ thì lại khác, trở thành truyền nhân của tử thần tức là được tử thần ủng hộ 100% chứ không phải dạng nửa vời như 2 cái kia nữa, thậm chí lực ảnh hưởng của nó còn lớn đến mức đủ để chấn động toàn cầu.
Thử nghĩ mà xem, nếu như tử thần tạo ra được 1 sát thủ giống như hắn, không, nói đúng hơn là chỉ cần được 1 nửa của hắn thôi thì đời sau của các đại gia tộc sẽ còn phải chịu ảnh hưởng đến mức độ nào nữa?
"Đây... đây đúng là 1 tin tức động trời, vậy góc nhìn của ngài trong lần tranh đoạt ghế tộc trưởng của Ngô thị lần này là như thế nào?"
Hỏi rất đúng trọng tâm, việc Ngô thị diễn ra lần chọn tộc trưởng 1 cách quá đột ngột này đã khiến toàn bộ t·hế g·iới n·gầm trở nên nóng hơn bao giờ hết, nhất là khi lần này phía Ngô thị còn cho bên ngoài ảnh hưởng vào nữa.
Các đại gia tộc đương nhiên cũng mong muốn nhảy vào trong cuộc vui lần này, tuy bề ngoài thì bọn họ chưa có tuyên bố nào mang tính chính thức cả nhưng bên trong ai mà biết được liệu rằng bọn họ đã liên lạc với các ứng cử viên trong tầm ngắm của mình hay chưa?
Mà các đại gia tộc thì đã đành, giờ nếu ngay cả tử thần cũng nhảy vào nữa thì tầm ảnh hưởng của cuộc chiến này sẽ được mở rộng ra gấp hàng chục lần, bởi vì trước đó mọi chuyện được mặc định rằng đây là sân chơi của Ngô thị cùng các đại gia tộc.
Nếu giờ tử thần, 1 thế lực đơn lẻ cũng muốn nhảy vào trận chiến này nữa thì rõ ràng những bên đang muốn vào nhưng sợ không dám vào sẽ có thêm động lực rồi nhảy vào bên trong vũng nước đục này.
Đến lúc đó thì đã loạn nay lại càng thêm loạn hơn nữa, viễn cảnh lúc đó là có thể nghĩ, nhưng điều kiện tiên quyết là tử thần hoặc 1 cá nhân đơn lẻ có tầm ảnh hưởng cực lớn muốn nhảy vào vũng nước đục này thì mới có chuyện đó, tức hiện tại vẫn phải dò xem ý của tử thần là như thế nào trước đã.
"Trần Quốc Việt là Trần Quốc Việt, Ngô Châu là Ngô Châu, cả 2 tuy là vợ chồng, có nghĩa vụ giúp đỡ lẫn nhau nhưng ta chỉ là 1 người ngoài, đồng ý là ta muốn biến Việt thành người thừa kế của ta nhưng điều đó không có nghĩa là ta muốn vướng phải rắc rối của Ngô thị.
Hơn cả chắc các ngươi cũng biết rồi, mới ngày hôm qua thôi thì ta vẫn ở tại Trung Quốc, cụ thể hơn là địa bàn của Ngô thị, ta không muốn vì hành động bồng bột của mình mà gây ảnh hưởng đến mối quan hệ lâu dài của 2 bên."
"Vậy ngài nghĩ sao về cuộc đấu giá vào tối hôm nay, thứ đã bị 'hoãn lại' vô thời hạn do sự xuất hiện đầy bất ngờ của ngài? Nghe đồn rằng ngài đã từng bỏ ra 1 khoản tương đối để mang cả huyết mạch Blossoms đi rồi giấu bọn họ ở 1 chỗ xó xỉn nào đó mà không ai biết.
Giờ đây bọn họ 1 lần nữa trở thành món hàng mua bán, điều này có thể nói là đã xúc phạm đến lòng bao dung của ngài, ngài có bất cứ cảm tưởng gì về nó không ạ? Cũng như việc ngài liệu có bất ngờ khi hay tin huyết mạch Blossoms sẽ xuất hiện trong cuộc đấu giá này không?"
"Về câu hỏi này thì thật nhàm chán, bình thường ta sẽ chửi các ngươi là đồ ngu, đồ ăn hại nhưng cũng chẳng thể nào chê trách được do nhờ sự xuất hiện quá đột ngột của ta mà kế hoạch ban đầu của họ Trần mới thành công được.
Các ngươi thử nghĩ đi, tại sao từ đầu đến giờ vẫn chưa hề có bất cứ thông tin gì về họ Trần tức bên chủ trì buổi đấu giá trong khi bọn họ phải có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho các vị khách có mặt trong bữa tối ngày hôm nay?
Và cả huyết mạch Blossoms nữa, không hề thấy bất cứ vết tích nào, chỉ có đội bảo vệ được thuê từ trước là ló mặt ra, không phải chuyện này quá bất thường hay sao? Thật ra ngay khi vừa bước chân vào đây các ngươi phải nhận ra mới đúng.
Khi vừa bước qua cửa ra vào thì ta cảm nhận được sóng có chút thay đổi và khi ta mở điện thoại lên thì mọi thứ vẫn bình thường nhưng đó mới chính là vấn đề đấy, các ngươi đã quá bất cẩn, bị làm nhiễm sóng và ngay lập tức thế đầu mạng của chúng vào đó.
Rõ ràng là không muốn các ngươi dùng đến điện thoại để liên lạc ra ngoài, đúng hơn thì vẫn liên lạc được nhưng mọi thông tin trong đó kẻ đằng sau màn cũng biết sạch rồi, cái này còn đáng sợ hơn cả không cho các ngươi gọi ra ngoài.
Tiếp đến là đội bảo vệ, các ngươi không thấy quá ngột ngạt hay sao? Lý do bọn chúng được thuê không phải là bảo đảm an ninh trong và khu vực ngoài của nơi này mà là chắc chắn rằng sẽ không có ai lọt ra ngoài khi thời gian đã điểm.
Tức là sao? Nếu ta không xuất hiện thì các ngươi vẫn sẽ bị giam lại trong nơi này thôi, chẳng qua đội bảo vệ đã lấy ta ra để làm 1 cái cớ hoàn hảo, có dùng đầu ngón chân cũng biết điều này, tôi nói có đúng không mấy vị phòng trên?
Lượng bảo vệ được phân bổ trên đó có vài mống trong khi đây lại là khách VVIP và nếu có sát thủ đột nhập vào thì rõ ràng mục tiêu chỉ có thể là 1 trong số các vị, ấy vậy mà hầu hết lực lượng đều được phân bổ xuống tầng 1 để khóa kín nơi này lại cũng như truy lùng ta.
Chức năng của những tên được phái lên đây chẳng qua cũng chỉ là để xem xem vẻ mặt của các vị, vì họ Trần không quan tâm đến thái độ của những kẻ ngồi ở hàng ghế dưới này, chỉ có các vị mới đủ để khiến ông ta chú ý tới.
Ông ta không muốn các vị rời đi quá sớm, tuy không đến mức giam lỏng hệt như đám khán giả ở bên dưới nhưng vẫn cần có sự có mặt của các vị để đảm bảo kế hoạch vẫn diễn ra 1 cách trơn tru nhất có thể.
Không phải quá dễ hiểu rồi sao? Họ Trần tạo ra buổi đấu giá này là nhằm để khiến ánh mắt của các đại gia tộc đổ dồn về đây rồi bằng cách này hay cách khác để giữ các vị ở lại, từ đội bảo vệ đến mấy thằng ngu hóng chuyện ở hàng ghế bên dưới, v.v.
Tất cả đang diễn cho các vị xem 1 vở kịch, 1 vở kịch khiến các vị phải chú ý đến và bị giam ở đây trong 1 khoảng thời gian nhất định, đương nhiên kế hoạch này có quá nhiều yếu tố rủi ro vì đây chỉ là 1 buổi đấu giá giả.
Nếu bị các vị phát hiện ra trước khi kế hoạch kịp hoàn thành thì tất cả đều đổ xuống sống xuống bể hết, thật may mắn khi tử thần đã xuất hiện và thu hút được ánh mắt, sự quan tâm đến từ các vị, mở ra con đường thẳng tắp cho họ Trần."
Ngay lúc này thì ở trên phòng số 2 có tiếng vọng xuống.
"Vậy ngài tử thần đây nghĩ họ Trần đang toan tính cái gì mà phải giam chúng tôi lại tại đây?"
"Cái này thì phải đào sâu hơn, trước khi hỏi lý do làm vậy thì chúng ta phải rõ làm vậy thì sẽ thu được những hiệu ứng nào, giam lỏng các vị ở trong đây càng lâu càng tốt, thậm chí là nghe lén thông qua thiết bị điện tử, v.v.
Tất cả là để cho các vị, không, nói đúng hơn là gia tộc đằng sau các vị không nhận ra chuyện mà họ Trần đang làm, nhưng nó cũng mang yếu tố 2 mặt nên rủi ro là cực lớn, có điều dám làm thì chắc chắn Trần Quốc An cũng có chút nắm chắc rồi.
Còn nguyên nhân sâu xa thì tôi không rõ nhưng trong mắt của các vị thì họ Trần như thế nào? Có phải nó quá nhỏ có đúng không? Thậm chí ở thế hệ Trần Nguyên Bạc cũng không thể nào làm ra được mùa xuân nếu như ra biển lớn được.
Chưa kể đến chuyện sau khi Trần Nguyên Bạc c·hết thì họ Trần còn phải đối đầu với 1 cuộc khủng hoảng tý thì khiến cả nhà bị xóa tên, về căn bản thì bọn họ quá yếu để có thể bảo vệ được sản nghiệp của mình.
Vậy các vị nghĩ thử xem xem, 1 bên quá yếu để bảo vệ những thứ mình tạo ra thì khao khát thứ gì nhất? Đương nhiên là sức mạnh để bảo vệ những thứ đó rồi, chỉ là thuê thì quá nhiều rủi ro, hơn cả tiền tài chẳng qua cũng chỉ là giấy lộn đối với các đại gia tộc có thể thao túm cả nền kinh tế toàn cầu.
Vậy việc lấy tiền tài để cầu mong nhận được sự bảo hộ từ kẻ khác chẳng qua cũng chỉ là 1 phương án mang tính tạm thời, chỉ có kẻ mạnh chân chính mới có thể giúp họ Trần được vào những lúc như thế này.
Các đại gia tộc thường có gốc rễ rất lớn và căn cơ cũng quá vững, đây là thứ cần tới rất rất rất nhiều thời gian mới có thể đạt tới được, nhưng họ Trần không có nhiều thời gian đến như vậy nên con người là thứ mà bọn họ cần vào lúc này."
"Ý của ông là họ Trần cùng huyết mạch Blossoms thông qua liên hôn để hợp nhất 2 bên thành 1, 1 bên thì cấp chỗ dựa còn 1 bên thì cấp lực để bảo vệ sản nghiệp? Nhưng chẳng phải chọn huyết mạch Blossoms là 1 hành động chẳng khác gì tự hủy hay sao?"
"Đúng vậy, huyết mạch Blossoms không thể tổn thương đến con người nên việc giao cho bọn họ trọng trách bảo vệ sản nghiệp của gia tộc không khác gì tự động hiến dâng tất cả lên cho người khác, căn bản là may áo cưới cho người ta.
Mọi chuyện sẽ luôn như vậy trừ khi họ Trần tìm ra được cách để phá bỏ được hạn chế này của huyết mạch Blossoms, chắc hẳn đây cũng là lý do mà huyết mạch Blossoms lại đồng ý với cuộc giao dịch này."