Chương 48: Giá trị của mỗi người.
"Chén trà này tôi xin nhận nhưng tôi có thể hỏi về chuyện tại sao ngài lại phải tốn công, tốn sức để tổ chức 1 cuộc đấu giá như thế này không? Không phải làm như vậy không chỉ tốn kém về mặt chi phí mà còn gia tăng độ rủi ro hay sao?"
Hắn nói đúng, hành động của Trần Quốc An thật sự vô bổ, huyết mạch Blossoms vốn dĩ là thứ đồ mà ai cũng thèm khát, rõ ràng ngay từ đầu cuộc giao dịch này đã mang nặng yếu tố rủi ro khi không biết có nên tin họ Trần hay không rồi.
Ấy vậy mà Trần Quốc An giờ đây còn khua chiêng, múa trống thông báo cho cả thế giới biết về chuyện này nữa, khả năng cao là bọn chúng không biết về vụ huyết mạch Blossoms cùng họ Trần hợp lại làm 1 nhưng sẽ tham gia đấu giá nhằm đoạt lấy huyết mạch quý giá này.
Nếu mọi chuyện cứ bình bình, cụ thể hơn là 2 nhà cứ làm trong bí mật thì đã chăng gặp phải cảnh rắc rối như hiện nay, thậm chí xui xẻo có khi còn bị lộ cái di tích kia ra, đồng ý có Ngô thị chống lưng thì tốt thật nhưng quan trọng là có thể đi được ngang đâu.
Hành động rủi ro như vậy thường sẽ đi kèm với lợi ích siêu việt, hắn không tin rằng Trần Quốc An là kiểu người ngu xuẩn, nếu như vậy thì cũng đã chẳng chống được cả họ Trần rồi dựng lên cả cơ đồ như thế này.
Hơn cả bên phía họ Trần cũng có rủi ro chứ không phải là không, rủi ro ở đây chính là cưu mang huyết mạch Blossoms, nhưng nếu như vậy thì không phải cố gắng giữ im lặng càng lâu càng tốt không phải mới phải đạo hay sao?
Đồng ý là chẳng có bức tường nào trên đời che được kín gió hoàn toàn nhưng nếu mượn lực từ Ngô thị thì cũng sẽ giải quyết được vấn đề trong câu hỏi làm sao để vận chuyển toàn bộ huyết mạch Blossoms mà không để kẻ khác phát hiện ra.
Đương nhiên Trần Quốc An cũng tự có suy tính của mình, ông ta coi gia đình là tất cả và sẵn sàng làm bất cứ thứ gì vì nó, việc sát nhập đương nhiên là 1 chuyện lớn kể cả đối với ông ta, chính vì thế nên ông ta phải tự mình kiểm tra 1 số thứ.
Lý do dựng lên cái màn kịch hạng 3 nhàm chán này cũng rất dễ hiểu, huyết mạch Blossoms sau khi chiếm được tiện ích từ di tích tâm tình như thế nào Trần Quốc An không thể nào rõ được nên cần phải thông báo cho tất cả biết về chuyện sát nhập này để từ đó truy vết cho tương lai.
Đây là 1 loại bảo hiểm và cũng là thứ mà Trần Quốc An dùng để đe dọa huyết mạch Blossoms, ông ta muốn bọn họ hiểu rõ rằng hiện tại tính tới đường lùi đã quá muộn rồi, 1 là sống c·hết cùng họ Trần, 2 là bị họ Trần kéo 1 chân lao thẳng xuống vực thẳm.
Ngoài lý do đó ra thì đương nhiên bản thân Trần Quốc An cũng có những hướng đi của riêng mình và chúng là tiền đề để những kế hoạch sau này của ông ta được ra đời rồi triển khai như hiện tại đây.
"Thật ra thì đây chỉ là 1 hành động đơn giản mà thôi, vụ việc lần này không sớm thì muộn cũng sẽ bị lộ ra ngoài ánh sáng, thay vì cứ ngồi ở phía bị động, chờ kẻ khác phát hiện thì tôi muốn thông qua hình thức này để thông báo với tất cả hơn."
"Tự tin?"
"Nếu không tự tin thì tôi cũng chẳng làm rồi, hơn cả đây không phải là viễn cảnh mà cả 2 chúng ta đều muốn thấy hay sao? Niềm tin là thứ cần được gây dựng đầu tiên trong các mối quan hệ và con người chỉ thật lòng với nhau khi rơi vào hoàn cảnh chỉ biết dựa vào kẻ còn lại."
"Niềm tin sao?"
Hắn ngồi nhìn chằm chằm vào cốc trà trên tay, 2 chữ niềm tin này hắn có bao giờ nghĩ qua chưa? Rồi, thậm chí là rất nhiều, vậy có bao giờ nó làm hắn thất vọng chưa? Nhiều không kém, vậy hắn có nên đặt niềm tin vào 1 ai đó nữa không?
Ngang đây thì hắn nhớ về chuyện của 15 năm trước, người đàn ông kia nói với hắn rằng cuộc đời này vốn bất công, sinh ra đã khác biệt, hoàn cảnh sống cũng khác biệt nhưng chỉ riêng khi phải đối mặt với c·ái c·hết thì tất cả đều như nhau.
Và người đàn ông đó mang trong mình sức nặng của kẻ làm công việc lấy đi mạng sống của kẻ khác, để bọn chúng hiểu được sự bình đẳng mà chúng vẫn thường hay treo trước miệng, để chúng có thể cảm nhận được bản thân ngang bằng với những kẻ dưới kia.
Theo hắn nghĩ thì đó là kẻ duy nhất mà hắn có thể tin tưởng, 1 sát thủ luôn sẵn sàng g·iết bất cứ ai miễn là hắn muốn nhưng lại cũng đồng thời cảm thông cho hoàn cảnh của những kẻ mà hắn đã g·iết, hắn tự xưng là tử thần nhưng lại giống con người hơn cả con người.
"Con người là 1 chủng tộc rất bệnh hoạn có đúng không?"
"Ý ngài là sao?"
"Như mặt chữ thôi, con người luôn có sở thích sưu tầm 1 cái gì đó, dù ít hay nhiều thì nó vẫn đúng là như vậy, nhưng không thể phủ nhận được khao khát này, những kẻ thích thú việc săn bắn sẽ c·hặt đ·ầu những con thú mình săn về để nhồi bông, treo tường, thậm chí là mang bộ phận biểu trưng nhưng ngà voi, sừng hươu."
Trần Quốc An lúc này ngước nhìn lên trên 1 cái đầu gấu treo tường được đặt ngay phía trên chỗ ngồi làm việc của ông ta, điều này cũng chứng minh rằng ông ta cũng có những sở thích cụ thể như săn bắn chứ không phải không.
"Xa hơn, trên thế giới này cũng có không ít kẻ xây dựng cả 1 cái sở thú cho riêng bản thân mình, thứ gì càng quý hiếm, khác thường thì bọn chúng càng khao khát, thậm chí là với con người cũng tương tự như vậy.
Dù sao con người cũng là 1 loài động vật có v·ú, điểm khác biệt duy nhất ở đây là về việc con người sở hữu trí thông minh và khả năng học hỏi siêu việt, có thể vượt trên những loài thấp kém khác để phát triển lên cao hơn nữa.
Nhưng không phải cũng chính vì đặc điểm đó mà giá trị của con người trở nên cao hơn so với những chủng tộc khác hay sao? Có điều giá trị không thôi là chưa đủ, nó còn phải đi kèm với số lượng nữa và hiện tại nó quá đông, việc sưu tập con người dần trở nên quá nhàm chán.
Nên dần dần chuyển xu hướng qua những tộc người thiểu số, quý hiếm và thậm chí là sở hữu sức mạnh vượt quá khả năng của người bình thường, huyết mạch Blossoms thực sự có rất nhiều giá trị sưu tầm đấy."
"Vậy ngài coi chúng tôi như món trang sức trong chiếc hộp trang sức thể hiện độ hào nhoáng của ngài sao!?"
"Đừng nổi nóng như vậy, giá trị của huyết mạch Blossoms nhiều hơn những gì mà ta vừa nói, chỉ là nếu như những giá trị đó không thể hiện ra ngoài được thì không phải nó cũng như chỉ như 1 món đồ trang sức thôi hay sao?
Và trong 1 hộp trang sức cũng vẫn luôn tồn tại những cái có giá trị cao hơn, những cái chứa chan nhiều ý nghĩa hơn những cái còn lại, nếu mọi chuyện chỉ dừng ngang đó thôi thì nó vẫn chỉ là 1 món trang sức đơn thuần có đúng không?"
Trên chuyến tàu được khởi hành từ Bắc Kinh Trung Quốc, Armin cùng Luci đang ở trên khoang ăn uống để dùng bữa trưa cùng nhau, còn Mr.Blue Sky thì vẫn như mọi khi, đi lòng vòng khắp nơi, thỉnh thoảng còn trộm đồ ăn trên dĩa của những hành khách khác.
Tuy Armin cùng Mr.Blue Sky là 1 thể, tâm trí của cả 2 đều như 1 nhưng lại phát họa rõ 2 giai đoạn khác nhau của cuộc đời cậu ta, Armin hiện tại đã phát triển và sống gần năm 50, trong đó cậu ta đã trải qua rất nhiều biến chuyển do môi trường sinh hoạt cũng như học tập.
Còn Mr.Blue Sky thì được sinh ra vào lúc mà Armin vẫn còn rất trẻ, thậm chí thời đó cái nghề sát thủ này còn rất loạn, không hề có chứng chỉ, chỉ cần nhận nhiệm vụ và làm, được thì về lĩnh thưởng tại nơi trung gian giao nhiệm vụ, không thì họ cũng chẳng thèm quan tâm.
Cũng chẳng cần phải đăng ký để làm nhiệm vụ, thậm chí tên hay bất cứ thông tin gì khác cũng chẳng cần lưu, tức chỉ cần bất cứ ai mang bằng chứng đã hoàn thành nhiệm vụ về đều có thể lĩnh thưởng chứ không rắc rối như hiện tại.
Mà rắc rối cũng có cái hay của nó, đỡ phải mắc phải rắc rối có quá nhiều người nhận trùng 1 nhiệm vụ rồi xảy ra xung đột trong quá trình thực hiện, cũng như t·ranh c·hấp nhau về mấy cái bằng chứng.
Nói chung thì nó bảo hộ cho những sát thủ trẻ, chưa có tiếng tăm trong giới và cũng khiến t·hế g·iới n·gầm đỡ tranh máu hơn, Mr.Blue Sky sinh ra trong giai đoạn loạn lạc nhất của cái nghề sát thủ đồng thời cũng là khi Armin vẫn còn là 1 đứa trẻ.
Tính cách của Mr.Blue Sky được mô phỏng theo hệt như Armin trong giai đoạn đó và khi bị cậu ta nhốt lại thì nó gần như không phát triển từ giai đoạn đó nữa, tuy vẫn có thể thấy những thứ ở bên ngoài nhưng chẳng có bất cứ thứ gì thay đổi cả.
Nên việc Mr.Blue Sky có tính tình hơi trẻ con cũng như thường đi trộm vặt cũng là điều dễ hiểu mà thôi, dù sao Armin ngày trước cũng y hệt như vậy, thậm chí khi nhìn vào nó thì cậu ta có đôi chút hoài niệm về những ngày tháng ngày trước.
"Thấy bao nhiêu lần rồi em vẫn thấy Mr.Blue Sky rất quái lạ."
"Nó chỉ hơi năng động quá mà thôi."
"Có thể tác động vật lý ở cấp độ này vốn dĩ không phải là thứ mà năng lực nào ở bậc thức tỉnh đầu tiên này cũng có thể làm được, hơn cả còn tự có ý thức, năng lực giao tiếp, hoàn toàn có thể hành động độc lập so với vật chủ."
"Không phải chính miệng em nói dạng năng lực này thường rất nguy hiểm hay sao? Hiểu rất hay ám chủ và chỉ hoạt động mạnh khi chủ c·hết ấy, Mr.Blue Sky chẳng có nét nào là như vậy cả, đây chắc là 1 dấu hiệu tốt."
"Chắc do phần người của anh đã tạo ra nó, muốn thấu hiểu người khác nhưng hành động vẫn quyết liệt, với chính cái suy nghĩ trái ngược nhưng đồng thời cũng cực kỳ trung hòa nhau đó mà Mr.Blue Sky đã ra đời."
"Có thể là vậy thật, mà em có chắc là có 1 thành viên của thư viện ở hướng này không?"
"Chắc chắn, nó đã đồng bộ với sự thức tỉnh của anh, tức cả 2 ít nhiều có tương quan về mặt huyết mạch, có thể tổ tiên của cả 2 đã bỏ lại đời sau tại hành tinh này vì nó không đủ mạnh để chịu được nghi thức thức tỉnh, sau đó thì từ đó mà sinh con đẻ cái ra thế hệ sau này."
"Nhưng như vậy không phải quá xa hay sao? Hay là do quê cha đất tổ của anh thực sự là tại Cổ Loa nhưng ở 1 thế hệ nào đó đã bị phân nhánh và chạy sang phương Tây? Chắc hẳn đó là chuyện đã rất lâu về trước, đến mức gen Đông Á gần như biến mất hoàn toàn."
"Kiểm chứng là biết thôi, dù sao thư viện chúng ta cũng có rất nhiều cách để kiểm tra huyết mạch, có cả cách thô sơ từ 5000 năm trước đến những cách tân tiến mới được phát triển gần đây nên anh không phải lo."
"Vậy còn vết bớt sau vai trái của em thì sao?"
"Cái đó à? Nó là dấu vết của riêng gia đình bọn em, là 1 dạng di truyền, miễn là con cháu trực hệ trong nhà bọn em thì đều sẽ có vết bớt này, ngoài ra thì những thủ thư sở hữu vết bớt này thường mạnh hơn so với phần còn lại."
"Thiên vị thật đấy."
"Nó sớm tồn tại vào thời của ông em rồi, đúng hơn thì còn lâu đời hơn, nói chung thì nguồn gốc của nó còn phải truy nguyên về hàng triệu đến hàng chục triệu năm về trước, mà cái đó thì anh không cần phải biết làm gì đâu."
"Thật ra thì anh rất hứng thú khi nghe về mấy chuyện gia đình như vậy đấy, dù sao anh cũng không có cha mẹ, giờ có biết được gốc của mình ở đâu đi chăng nữa thì anh cũng không quá bận tâm, vì huyết mạch của anh với bọn họ đã loãng đến gần như tan biến hoàn toàn rồi.
Có thể nhờ cái huyết mạch nhỏ bé này mà anh mới gặp được em, nhưng anh biết rằng đó không phải là gia đình của mình, vì hiện tại anh chỉ có em mà thôi nên anh rất hứng thú khi nghe về chuyện gia đình phía em đấy."
Những lời nói này có hơi khiến cho tim của Luci đập nhanh hơn kha khá, nhưng ngay sau đó thì cô ấy cũng bình ổn lại được cảm xúc và lấy lại được sự bình tĩnh của mình trước khi bị rơi vào sự thao túm của Armin.
Tử thần là 1 sát thủ hoàn hảo và kỹ năng giao tiếp chính là 1 trong những cách thô sơ nhất để thao túm 1 người, việc thao túm thật ra cũng rất đơn giản, chỉ cần khiến người ta tin vào lời nói của mình hoặc cảm thấy hứng thú với nó là được.
Armin đã tốn hơn 30 năm lăn lộn trong giới siêu giàu ẩn mình nên cậu ta đã đạt tới trình độ chỉ cần nói mồm thôi cũng đủ khiến nhiều người phải đồng tình, bị cuốn hút vào bên trong câu chuyện của cậu ta.
Đến mức độ Armin từng khiến những đời sau của gia tộc Rothschild phải t·ự t·ử vì thấy rõ được mặt tối của gia tộc mình, trẻ con không có tội và để có thể đào tạo được những đứa trẻ phù hợp thì cần phải tốn rất nhiều công sức.
1 đứa trẻ càng được chăm chút thì thường sẽ có 2 hướng, 1 là hướng phú nhị đại, ở các gia tộc lớn thì đương nhiên chuyện này rất ít xảy ra, 2 là hướng tin lịch sử hào hùng của gia tộc mình, càng tin thì khi phát hiện ra mặt tối lại càng dễ sụp đổ.
Bản chất thao túm tâm lý là vậy, gia tộc Rothschild đào tạo ra những đứa trẻ tài năng và khi chúng đạt tới 1 độ tuổi nhất định thì họ sẽ giao cho chúng 1 số công việc và dần dần độ bẩn của công việc lại càng được gia tăng theo thời gian.
Đây chính là giai đoạn thích nghi và với cái tư tưởng được đào tạo từ nhỏ kia thì bọn chúng cũng gần như chẳng thể nào nhận ra được chuyện mình làm kinh khủng như thế nào, đây chính là thao túm tâm lý, khiến người khác làm theo ý mình trong khi người đó vẫn tin vào hành động của bản thân là đúng.
Đó cũng là lý do mà gia tộc Rothschild trở thành 1 gia tộc cực lớn sau chưa đầy 300 năm phát triển, thậm chí bọn họ còn thao túm nền kinh tế của toàn cầu cùng với những gia tộc khác và bọn họ cũng là đối trọng của gia tộc Ragnarsson.
Nhất là trong những cuộc chiến của Anh và Pháp, nhà Ragnarsson đã thiệt hại rất nhiều, thậm chí có giai đoạn còn suýt thì mất đi cả British Isl·es, nên chuyện bọn họ thuê Armin để tiến hành á·m s·át những người thừa kế của Rothschild là điều dễ hiểu.
Và cũng chính vì cách thức nuôi dạy như vậy nên căn bản chúng chính là những quả bong bóng có thể vỡ bất cứ lúc nào nếu như chưa đạt tới được độ tuổi trưởng thành, sau khi hoàn thành khóa đào tạo của gia tộc Rothschild.
Công việc của Armin cần làm đó là giải thích cho chúng hiểu hành động của chúng đã dẫn đến kết quả như thế nào và đã có bao nhiêu người tán gia bại sản, thậm chí là c·hết đi bởi vì chúng, sau đó thì cậu ta đưa cho chúng 1 khẩu súng.
Chúng có 2 sự lựa chọn, 1 là dùng nó để "ngăn chặn" những việc làm xấu xa của gia tộc Rothschild bằng cách hủy hoại chính mình, 2 là chỉ thiên để tạo báo động, đương nhiên vẫn sẽ có trường hợp số 3 nhưng Armin đã lẻn vào được rồi thì việc g·iết chúng chẳng qua cũng chỉ là 1 cái quơ tay.
Nhưng Armin lại muốn xem xem thử liệu giới hạn của khả năng cậu ta là ngang đâu và kết quả cũng không quá bất ngờ, hầu hết chúng đều tìm tới c·ái c·hết, việc này đã khiến cậu ta cảm thấy hơi thất vọng.
Chủ yếu là vì mọi chuyện hơi dễ nhưng cũng đúng thôi, dù sao chẳng ai muốn đào tạo 1 thằng điên lên cầm đầu gia tộc của mình cả, nhưng để tạo ra 1 tên đủ khôn thì lại quá khó nên trong cách thức giáo dục có vài lỗ hổng cũng là hiển nhiên mà thôi.
Lúc này Armin cũng đi gần lại bên quầy rượu, do sáng nay cả 2 di chuyển có hơi gấp nên cậu ta vẫn chưa kịp lấy báo, giờ vừa hay nên cứ lấy thôi, hơn cả bình thường cậu ta cũng sẽ không lấy đâu nhưng chuyến tàu này quá bất thường.
Khách không quá đông nhưng khoang hạng sang thì chật kín, hơn cả còn có rất nhiều kẻ cực kỳ bất thường đi lại trên chuyến tàu này, có vẻ như mục tiêu đều là hướng về thủ đô của Cổ Loa nhưng 1 nước nhỏ như vậy thì có cái gì mà thu hút được nhiều tai to mặt lớn vậy cơ chứ?
"Cho mua 1 tờ báo mới nhất ngày hôm nay."
Armin đặt lên trên quầy 1 đồng xu rồi nói, người phục vụ đang lau những chiếc ly cũng nhìn xuống đồng xu Golden Coin kia rồi ngay lập tức hiểu ý, hơn cả trên Golden Coin cũng có 1 vài dấu vết nhất định để nhận ra thân phận của 1 vài người nổi tiếng trong ngành.
"Tôi không ngờ 1 người như ngài lại xuất hiện trên chuyến tàu này đấy, vậy ngài muốn bản đầy đủ hay sao?"
"Cho bản đầy đủ là được rồi, ngoài ra mục đích của ta khi lên chuyến tàu này khác với những người còn lại."
"Đã hiểu, vậy báo của ngài đây, còn đây là thức uống đi kèm coi như tôi chúc ngài cùng cô gái đằng kia 1 chuyến đi tốt lành."
Giá trị của Golden Coin trong tay của tử thần lớn đến mức nào? Gần như vô giá nhưng như đã nói, Golden Coin mang 1 giá trị khác nhau tùy thuộc vào lúc mà nó đang trong tay của ai, tức khi Armin tiến hành chuyển giao rồi thì giá trị của nó không còn được định theo cậu ta nữa mà là chủ sở hữu mới của nó.
Hơn cả chính vì Golden Coin không phải là 1 loại tiền tệ có giá trị cố định nên nó tồn tại 1 thứ gọi là hạn mức thanh toán, tức là Golden Coin trong tay tử thần tuy vô giá nhưng nếu Armin sử dụng nó để mua 1 phong kẹo cao su thì nó cũng chỉ có giá trị thanh toán ngang đó.
Golden Coin không tồn tại bất cứ 1 chuẩn mực nào và lại càng chẳng có dạng tiền tệ nào thấp hay cao hơn nó, Armin có thể dùng 1 Golden Coin để lấy những thứ mà cậu ta muốn nhưng tùy vào dạng dịch vụ và dù đắt hay rẻ thì nó vẫn phải tốn đúng 1 Golden Coin.
Đương nhiên đó chỉ là Golden Coin trong tay tử thần mà thôi, trong tay của các sát thủ dù có là hàng đầu đi nữa thì nó vẫn có giá trị cụ thể, tức là sẽ có đồ vật mà bọn họ phải tốn nhiều hơn 1 Golden Coin.
Tức Golden Coin trong tay của Armin có thể đổi được tất cả mọi thứ miễn là nó có bán và người bán công nhận nó nhưng điều đó cũng có nghĩa là mọi thứ trên đời này đối với cậu ta thật ra cũng chỉ tốn có đúng 1 Golden Coin.