Chương 46: Thế giới ngầm tại Cổ Loa.
"Bên phía mẹ em như thế nào rồi?"
"Mẹ nói mọi chuyện vẫn ổn, tuy hơi mất thời gian và tốn công tốn sức nhưng tính tới hiện tại thì 1 trong 9 đuôi của cửu vĩ hồ ly đã chấp nhận sự thân cận của mẹ, thông qua đó thì mẹ sẽ sớm làm quen được với bản thể thôi.
Còn về nghiên cứu mấy đoạn phim kia thì sao? Có thu hoạch gì không? Em cũng không ngờ là Unknown World cũng có tính năng tự động chia sẻ những trận đấu ở khu vực chuỗi thắng 20 trở lên đấy."
"Hầu hết đều rất thú vị nhưng đương nhiên chỉ có những trận tại chuỗi thắng thứ 50 mới thực sự thu hút 1 lượng người xem đủ lớn, những kẻ có thể leo lên chuỗi thắng thứ 50 trong giai đoạn này chắc chắn là nằm trong nhóm cá thể mạnh nhất hành tinh rồi.
Mà thật ra thì anh đã sớm biết kiểu gì tử thần cùng lão bất tử cũng đụng độ nhau nhưng không ngờ trận đấu đó căn bản đã sớm vượt quá khả năng của con người rồi, khả năng cao nó đến từ huyết mạch của bọn họ.
Anh phải công nhận rằng Fire Giant mạnh thật, có thể xem là 1 trong những chủng mạnh nhất trong giai đoạn này của Unknown World nhưng không thể nào có chuyện mạnh đến mức chỉ cần 1 cú chém là cắt xuyên qua sàn đấu cả.
Hơn cả hình dạng đó cũng không phải là hình dạng thường thấy của Fire Giant, đúng hơn thì nó chẳng giống bất cứ đặc điểm nào trừ việc vẫn sở hữu 1 lượng nhiệt kinh hoàng, không, phải nói đúng hơn là ở trạng thái đó còn mang lại sức nóng gấp hàng trăm đến hàng ngàn lần so với trước.
Rõ ràng điều trên không thể đến từ yếu tố thiên sinh chủng tộc được, Fire Giant ở trước lv 10 không mạnh đến kinh hoàng như vậy, thậm chí nó có thể sánh ngang với những Fire Giant lv 30 đổ lên luôn rồi.
Đương nhiên bên phía đối diện kia, tử thần cũng không phải dạng bình thường hoặc ít nhất là anh cảm nhận như vậy, đầu tiên là về khả năng di chuyển ảnh đè ảnh, chắc chắn đây không phải là 1 kỹ năng mà con người có thể thực hiện được.
Di chuyển cực kỳ chậm rãi nhưng lại đủ khả năng để lại ảnh liền kề rồi ảnh sau đó lại tạo ra 1 ảnh khác ngay sau nó, di chuyển nhanh đến đến cấp bậc đó không thôi cũng phải cỡ đâu đó trên tốc độ phản xạ và tiếp nhận thông tin của mắt.
Huống hồ đây ông ta còn di chuyển chậm hệt như đi bộ, rõ ràng đây là 1 thành phẩm của 1 thứ sức mạnh khác thứ mà chúng ta có thể đạt được, cụ thể hơn thì 1 là kỹ năng mà ông ta nhận được khi tham gia cái vòng xoay của tộc quỷ.
Nếu không phải thì khả năng cao nó xuất phát từ chính bản thân ông ta, phân khúc sau thì anh không rõ đó là do ông ta hay là vì kỹ năng nhưng những bước di chuyển cùng cách thức ném ra những viên đá của ông ta thực sự rất khó đoán.
Giống hệt như việc ông ta thực sự phân thân và tồn tại ở tất cả mọi nơi trong đống bụi đó cùng 1 lúc vậy, nếu ở Trái Đất mà ông ta vẫn làm được như vậy thì chắc anh chưa kịp ý thức được chuyện gì đã thấy vài chục cái lỗ trên người mình rồi.
Cuối cùng là những viên đá được ông ta ném ra, hầu hết chúng đều chỉ là những viên đá bình thường nhưng trong số đó vẫn có 1 vài viên đá khác thường, đặc điểm đó chính là những viên đã làm biến dạng cơ thể của lão bất tử với những vòng xoắn ốc cực mạnh.
Còn ở trận mới lúc nãy thì không có gì quái nhiều, nhưng biểu hiện của cả 2 bên đều rất lạ, cả 2 giống như đều đợi đối phương t·ấn c·ông trước, điểm duy nhất khác biệt là nhân vật do tháp mô phỏng hoàn toàn không giao động.
Khả năng cao là vì tháp tạo ra 1 nhân vật chưa hoàn toàn y hệt như mô bản mà chỉ là 1 cái xác trống không, nhưng nếu vậy thì đáng lý ra nhân vật phải được điều khiển bởi A.I hay thứ gì đó mới phải, đương nhiên không thể trừ trường hợp đây chính là phong cách chiến đấu của bản gốc.
Nhưng sau đó thì anh chẳng hiểu gì cả, thông qua đoạn phim được công bố trên diễn đàn thì gió cứ như bị xé toạc ra bởi thứ gì đó cực nhanh lao thẳng về phía nhân vật do hệ thống tạo ra, có điều rõ ràng là không hề có chút thiệt hại nào.
Sau đó nhân vật còn lăn ra c·hết nữa, là do tháp đánh giá sai lầm nên xuất hiện lỗi chậm trễ hay là do 1 nguyên nhân gì đó khác? Thậm chí tử thần cũng rất bất thường, ánh mắt của ông ta hoàn toàn khác so với trận trước.
Nó có sức sống hơn và thứ mà ông ta đang hướng tới không phải đối thủ của mình mà là 1 thứ gì đó khác ngay bên cạnh đó, tại sao lại như vậy? Là lỗi hay trận chiến thực sự đã nổ ra nhưng không phải thông qua cách thông thường? Thật khó hiểu."
"Vậy ra anh cũng cảm thấy bất ngờ ở trận đấu đó, vậy mà em cứ tưởng là thông qua đôi mắt của anh thì anh có thể thấy được 1 chút gì đó cơ chứ?"
"Em đặt nhiều kỳ vọng vào anh quá rồi đấy, mà cũng đến nơi rồi, chà chà, tuy biết là nơi này đã được xây dựng từ lâu nhưng giờ anh mới có cơ hội được vào."
Lúc này Việt cùng Châu đã tới được trước khu vực ra vào của Aeon Mall Hà Đông, trung tâm mua sắm lớn nhất cái thủ đô này, còn lý do tại sao cả 2 có mặt ở đây thì là để mua những thứ mà cả 2 không tiện mua bằng những hình thức khác.
"Mà em có chắc là nơi này có bán mấy thứ đó không vậy?"
"Thời đại hội nhập rồi, anh đừng có cổ hủ quá, rồi nước nào cũng sẽ phải có 1 khu chợ ngầm chuyên làm mấy giao dịch không nên để lộ ra ngoài ánh sáng thôi, mà dự án này cũng có liên quan đến nhà anh mà, bố anh không nói gì à?"
"Chịu thôi, mà ông ấy là kiểu người như thế nào em còn không biết sao? Đương nhiên ông ấy sẽ không kể mấy chuyện đó đâu dù cho anh có là con ruột duy nhất của ông ấy vào lúc đó đi chăng nữa, dạng chưa trưởng thành thì biết càng ít càng tốt để đỡ vướng phải rắc rối không cần thiết.
Ông ấy vẫn luôn có thái độ bao bọc gia đình 1 cách thái quá, chắc c·ái c·hết của ông đã thực sự ám ảnh ông ấy 1 cách cực kỳ sâu nặng, mà kệ đi, dù sao hiện tại anh cũng không phải là người thừa kế chính thống nữa nên quan tâm nhiều làm gì cho hại thân."
"Thật ra nghề sát thủ ở Cổ Loa tồn tại rất lâu đời rồi, v·ụ n·ổi bật nhất chắc là vào thời Hậu Lê khi giai thoại lịch sử Trịnh Nguyễn xung đột xảy ra, sau này trong thời chiến thì sát thủ cùng trinh sát càng được trọng dụng hơn mới phải.
Ấy vậy mà Cổ Loa lại không bị bùng phát xung đột t·hế g·iới n·gầm hệt như những nước từng trải qua c·hiến t·ranh và dư ra 1 lượng cựu chiến binh khổng lồ, thậm chí đất nước này còn phải trải qua thời bao cấp nữa, rõ ràng đó là cơ hội để những ngành nghề bên dưới phát triển mạnh.
Nhưng với tất cả những điều kiện thuận lợi đó mà tới tận bây giờ thì khu chợ dành cho ngành nghề đặc thù đầu tiên mới được khánh thành, không biết là do bộ máy nhà nước đủ tốt hay là do họ Trần làm việc quá kỹ, không chừa ra đường sống cho người khác nữa."
"Có thể là do cả 2 đấy, mà hình như chúng ta tới nơi rồi."
Cả 2 đã dừng lại trước 1 nhà hàng Trung, đương nhiên cả 2 không tới đây chỉ để ăn đơn thuần dù đúng là có gọi món được, có điều đây cũng là 1 dạng mật mã, nội dung thì Việt không rõ nhưng cậu ta biết mục đích mà cả 2 tới đây vào ngày hôm nay.
Đó là tham gia 1 buổi đấu giá nô lệ, cũng chẳng gì lạ mấy khi thế giới vẫn còn buôn bán nô lệ, dù sao đây cũng là 1 ngành nghề ăn nên làm ra, bán được rất khá, ai mà chẳng cần cơ chứ? Còn nhân quyền gì gì đó thì thôi đi.
Kể từ khi khái niệm chiếm hữu tư liệu sản xuất xuất hiện thì luật lệ đã luôn là do kẻ mạnh, kẻ nắm giữ nhiều tài nguyên hơn quy định rồi, mấy cái nhân quyền gì gì đó đương nhiên chỉ tồn tại cho có mà thôi.
Chỉ là những kẻ yếu nếu biết cách liên kết lại với nhau thì cũng có thể trở thành kẻ mạnh, giống như cách mạng Pháp cùng cách mạng tháng 10 Nga vậy, chính vì thế nên tạo ra 1 bộ mặt giả dối bên ngoài để đánh lừa kẻ yếu là chuyện cần thiết.
Tuy hiện tại mấy hoạt động kiểu vậy không còn rực rỡ, kiếm nhiều như ngày trước nhưng vẫn là 1 khoảng khổng lồ rồi, cũng như an toàn hơn gấp nhiều lần, hơn cả tình cảnh như hiện tại thực sự quá dễ dàng để thao túm những kẻ yếu.
Làm quá lộ liễu thì kiểu gì cũng dẫn tới bóc lột rồi đình công cũng như nổi dậy sẽ diễn ra, nhưng dù sao thì con người cũng cần ăn, cần uống, chỉ cần chúng vẫn còn tin rằng mớ giấy lộn trên tay có giá trị thì những gia tộc khổng lồ vẫn có thể dễ dàng giật dây tất cả từ đằng sau.
Còn về khẩu phần ăn thì Việt gọi 1 phần mỳ trùng khánh và 1 dĩa sủi cảo, Châu thì 1 phần đậu hũ cay tứ xuyên, có vẻ như khẩu vị của cô ấy đã thay đổi khá nhiều, dù sao cả 2 cũng đã 8 năm rồi chưa gặp nhau, cô ấy còn trải qua 1 giai đoạn tuổi dậy thì đầy sóng gió nữa.
"Anh cảm thấy thế nào?"
"Đồ ăn ngon hơn mấy món mà anh hay đặt ở 1 nhà hàng đồ Trung gần gaming house của Phantom Stranger, nhất là phần sủi cảo này, nước dùng bên trong thực sự rất hợp miệng còn lớp vỏ bên ngoài thì vẫn giữ được đôn giòn vừa phải."
"Em thấy vui vì anh thích nó đấy."
"Nói như kiểu là em bà chủ ở đây vậy."
"Nhìn em không giống sao?"
"Thật?"
"Ngày xưa khi dự án Aeon Mall Hà Đông này chuẩn bị phân lô cho thuê mặt bằng thì mẹ em có dùng danh nghĩa của em để đầu tư vào, gần đây khi em sang Cổ Loa để gặp anh thì mấy cái bất động sản năm xưa mẹ em dùng tên của em để đầu tư đều vào tay của em cả."
"Tính ra thì nếu không phải bị tộc trưởng đời trước ép thì chắc chắn bà ấy đã là tộc trưởng kế nhiệm rồi nhỉ? Ai ngờ tên đó lại bịa cớ để kéo dài nhiệm kỳ của mình tới tận lứa của chúng ta cơ chứ, đúng là mặt dày thật.
Mà mẹ em cũng tài tình, im im cả 1 đời, thậm chí sẵn sàng kết hôn với 1 họa sĩ không liên quan đến chính trị hay phe phái gì cả cũng như sống cuộc đời cực kỳ phóng túng chỉ để có thể ẩn mình đến hiện tại, xem ra bà ấy gánh cho em phân nửa trong lần tuyển chọn tộc trưởng kế nhiệm rồi đấy."
"Nếu không có mẹ thì em cũng chẳng có đủ căn cơ để tranh vị trí tộc trưởng đâu, có điều tính mẹ cũng kỹ quá, như cha của anh vậy, c·ái c·hết của ông em thực sự ảnh hưởng rất nhiều đến từng quyết định và lối suy nghĩ của mẹ sau này."
Sau đó thì mỗi người được tặng kèm 1 chiếc bánh may mắn kẹp với hóa đơn, Châu trực tiếp lấy thẻ của mình ra để thanh toán, sau đó thì người nhân viên đưa lại thẻ cùng hóa đơn cho cô ấy đi kèm với lời cảm ơn.
Nhìn từ bên ngoài thì nó chẳng có gì sai cả nhưng mã QR trên thẻ của Châu là mã được tích hợp có đặc quyền cực kỳ cao trong cả t·hế g·iới n·gầm cùng trên này, thứ mà chỉ có Ngô thị mới sở hữu và cũng chỉ có 1 phần nhỏ tộc nhân mới có được.
Lý do mà Châu sở hữu nó cũng là vì cô ấy là người sẽ mang giống của Việt theo giao ước ban đầu giữa 2 nhà, hơn cả tuy nhìn từ bên ngoài vào thì thân phận cô ấy giống máy đẻ nhưng chức năng của Ngô thị vốn dĩ là vậy rồi.
Đó chính là hãm h·iếp những kẻ "mạnh" rồi mang giống của bọn họ về nhà, nên việc Châu có thể mang giống của Việt thật ra lại là 1 niềm vinh hạnh cao quý, hơn cả mẹ cô ấy, Linh còn là món bảo vật trong tay của lão bất tử nữa nên cũng thuận theo đó mà sở hữu tấm thẻ này.
Nhờ tấm thẻ này mà máy thanh toán đã cho ra 1 cái hóa đơn nhìn vào thì không khác gì mấy so với những cái còn lại nhưng thật ra lại tồn tại 1 điểm khác biệt to lớn, đó chính là mã vạch của hóa đơn, nó là 1 mật mã.
Về căn bản thì như Châu đã nói đấy, mẹ của cô ấy đầu tư vào Aeon Mall Hà Đông ở phương diện liên quan tới t·hế g·iới n·gầm, tức nhà hàng đồ Trung này thật ra chỉ là 1 lớp vỏ bọc dù cho Việt phải công nhận ra bọn họ nấu ngon thật.
Còn chức năng thực sự của nơi này chính là điểm trung gian cho 1 số hoạt động thuộc tầng lớp cao của t·hế g·iới n·gầm của Cổ Loa, tức nơi này chính là nơi dùng để xác nhận danh phận, cũng có thể hiểu là vòng gửi xe cho những kẻ muốn gia nhập vào giới bên trên.
Còn cách để xác nhận thì nó bao gồm 3 quy trình rõ rệt, 1 là cách thức đi vào, 2 là giọng điệu khi gọi món và 3 là quẹt thẻ, cái cuối cùng chủ yếu là nhằm để chắc chắn 100% là không có kẻ nào đó biết được thông tin về 2 cái đầu lẻn vào giới bên trên.
Như đã giải thích đấy, thẻ của Châu thực sự có rất nhiều quyền hạn, thậm chí là bao gồm cả giấy phép g·iết người tại hơn 150 quốc gia khác nhau, mấy cái như nhập cảnh trái phép, thanh toán ghi nợ không giới hạn, v.v chỉ là trò muỗi mà thôi.
Và trong đó có cả quyền hạn cưỡng chế gia nhập vào giới thượng lưu của t·hế g·iới n·gầm của tất cả mọi quốc gia trên thế giới miễn là nơi đó được đặt dưới sự kiểm soát của 1 thế lực ngầm nào đó, 1 quyền hạn cực kỳ lớn.
Đương nhiên muốn gia nhập vào giới thượng lưu của Cổ Loa thì cũng chẳng cần đến tấm thẻ này nhưng nếu ngay từ đầu đã mang nó ra khè rồi thì sẽ đỡ bước mất phiền phức không đáng có về sau để đỡ rách việc.
Vậy việc này thì liên quan gì đến buổi đấu giá mà cả 2 đang muốn hướng tới? Đương nhiên là có rồi, đầu tiên cả 2 cần 1 thân phận tạm thời, 2 cái bánh may mắn này chính là 1 trong những thứ mà Châu đã yêu cầu khi gọi món.
Thứ 2 chính là mã vạch trên hóa đơn, thông qua quá trình gọi món thì nhân viên cũng đã biết được đích đến của cả 2 nên mã vạch chạy ra cũng đã bao hàm cả địa điểm cũng như số đấu giá của bọn họ trong đó rồi.
Hơn cả cái máy quét thẻ kia cũng đọc được quyền hạn của cái thẻ này nên ngoài 2 thông tin này ra thì bọn họ còn đặt được 1 thông tin khác, đó là phòng vvip tương ứng với số đấu giá của bọn họ, nói chung thì mấy thứ này Việt mù tịt.
Giống hệt như Châu nói, cha của Việt không cho cậu ta đụng tới mấy công việc này dù cho vào lúc đó cậu ta có là kẻ thừa kế duy nhất đi chăng nữa, 1 phương pháp dạy người thừa kế trái ngược hoàn toàn so với những gia tộc cha truyền con nối khác.
Đời của Việt tới lúc này thật ra cũng rất đơn giản, cậu ta sinh ra hệt như bao đứa trẻ "bình thường" khác, thậm chí là có chủ khổ do lúc đó họ Trần vẫn gặp rất nhiều khó khăn sau c·ái c·hết của ông cậu ta là Trần Nguyên Bạc.
Lớn lên thì khi phát hiện ra tài năng đã được Ngô thị nhắm tới, rồi cũng nhanh chóng tích lũy thêm kiến thức rồi sang châu Âu để du học tại đó, hoạt động khác thì chắc cũng chỉ là tới Ngô thị để luyện võ cùng chơi đùa với Châu.
Sau này bỏ nhà đi lập nghiệp chí lớn thì ăn khổ nhưng vẫn chưa 1 lần chạm mặt với thế lực ngầm gì gì đó dù Việt đã biết được 1 số bí mật đứng đằng sau làng League tại Cổ Loa, so với tuyển thủ chuyên nghiệp thì to thật.
Nhưng so với họ Trần thì dù có trong giai đoạn suy sụp nhất vẫn chẳng bằng cái móng chân, có điều lúc đó thì Việt cũng chỉ là 1 thằng tuyển thủ chuyên nghiệp bình thường không có gốc gác, xuất thân cụ thể mà thôi.
Thậm chí có không ít người vì đám này mà mất cả sự nghiệp, vào lúc đó thì Việt cũng nhận ra được khả năng điều hướng dư luận nó đáng sợ đến mức độ nào, bịa đặt 1 câu chuyện hoàn toàn không có thật và người đó cũng chẳng có bất cứ cơ hội nào để thanh minh.
Rồi tiếp đến là bạn bè, gia đình và cả phía nhà đầu tư, đội ngũ huấn luyện cùng thành viên trong đội cũng tỏ thái độ, không ít người muốn phản kháng nhưng lại có càng nhiều người mất trắng, mọi công sức mà bọn họ cố gắng nỗ lực, mọi đóng góp mà bọn họ đã cống hiến tất cả đều tan thành mây khói.
Việt thì cứ im im nên may mắn không bị sao, thậm chí có thể nói là do họ Trần kề dao ngay cổ của tên đó nên hắn cũng chẳng dám táy máy tay chân chạm vào cậu ta, nhờ vậy mà cậu ta có 1 hành trình tương đối thú vị trong 8 năm trời vừa qua.
Còn về mấy vấn đề có dính dáng đến t·hế g·iới n·gầm như hiện tại thì Việt dốt đặc, may mà Châu lại vừa hay bù đắp lại cho cậu ta được điểm này nên chắc hẳn mọi chuyện sẽ ổn thôi, hy vọng là như vậy.