Chương 34: Hồi ức của tử thần 3.
"Vậy ý của cô là tôi hay nói đúng hơn là xuất thân của tôi hay cái tộc gì gì đó là người ngoài hành tinh à?"
Thực sự thì đây là 1 thông tin không quá sốc đối với tử thần, dù sao năng lực đặc thù như thế này có là người ngoài hành tinh gì gì đó hắn ta cũng sẽ tin mà thôi, chẳng qua hắn chỉ đang muốn diễn 1 vở kịch hạng 3 cũng như làm quá cảm xúc của mình lên để hy vọng moi được thêm thông tin từ miệng cô gái này.
Còn về phía cô gái ấy thì cô ta tiếp tục đâm đầu vào ăn thôi, nếu tính khẩu phần ăn của cô ta thì chắc phải ngang lượng mà tử thần tống vào bụng trong 1 tuần để cải trang thành 1 tên béo nhằm qua mặt được lớp an ninh trong lần á·m s·át trên tiệc tren du thuyền.
Thế quái nào mà cô ta có thể nhét được nhiều đến như vậy khi cơ thể hoàn toàn không có dấu hiệu phồng lên? Bụng cô ta là vô đáy à? Hơn cả tiền trong ví của tử thần không đủ để trả nếu như cô ta tiếp tục ăn thêm đâu.
Đồng ý là tử thần giàu thật nhưng để ẩn thân thì hắn luôn luôn mang trên người 1 lượng vừa đủ kể cả tiền mặt hay trong thẻ để giả danh thành 1 người bình thường như bao người khác, mang quá nhiều hay làm ra hành động nào đó quá nổi bật đều rất dễ bị chú ý đến.
Đây là những kinh nghiệm xương máu của tử thần sau khi trải qua không biết bao nhiêu lần bị sờ gáy, chủ yếu cũng là vì hắn ta không biết thuật hóa thân, mặt này cũng là mặt thật của hắn, hay nói đúng hơn thì mặt mà mọi người vẫn luôn biết đến của tử thần chính là mặt mộc của hắn.
Cơ thể thì có thể biến đổi qua từng thời kỳ để phù hợp với từng phi vụ nhưng mặt thì từ đầu đến cuối vẫn chỉ có 1, thế nên mới nói tử thần nguy hiểm đến mức độ nào, đến mặt cũng biết rồi mà không thể làm gì được thì quá kinh khủng.
Hơn cả mồm mép còn là 1 trong những kỹ năng nguy hiểm nhất của tử thần, hắn ta có thể dễ dàng và đúng hơn là đã từng khiến 1 đứa trẻ phải cầm khẩu súng rồi nhận tội thay cho hắn, thậm chí xa hơn, đứa trẻ đó còn sẵn sàng nổ súng bắn cảnh sát để bảo vệ cho thân phận của hắn dù cả 2 chỉ mới gặp có hơn 1 tiếng.
Không ít phi vụ tử thần đã loại bỏ được tay vệ sĩ thân cận nhất của mục tiêu chỉ với những lời nói, có tên thì chọn t·ự s·át, có tên thì rửa tay gác kiếm, có tên thì quyết định liều 1 phen với kẻ mà bản thân đã thề trung thành cả đời.
Nhưng có vẻ như mồm mép của tử thần không hề có tác dụng trước cô gái này, nụ cười thân thiện khiến bất cứ ai cũng mất cảnh giác của hắn, thậm chí giọng nói thân thuộc, đầm ấm, thấu hiểu với bất cứ ai của hắn đều như nước đổ đầu vịt với cô gái này.
"Không phải tôi nói anh rồi hay sao? Tôi giống anh, vậy thì tại sao anh nghĩ anh có thể đọc được vị cảm xúc của kẻ khác bằng năng lực của mình mà tôi lại không thể cơ chứ? Ngoài ra thì cảm ơn về buổi ăn, giờ thì tạm biệt."
Ngay lúc mà cô ta định đánh bài chuồn thì tử thần lại nhanh hơn 1 nước, hắn ta hiểu rõ ràng mục tiêu trước mặt mình là dạng khó xơi, nếu mềm dẻo không được thì phải sử dụng cách thức cứng rắn để làm thôi.
Có điều chỉ là sáng hôm sau tử thần mới 1 lần nữa tỉnh lại bên dưới chân cầu, hắn ta rất rõ tại sao mình lại ở đây, nhưng không thể ngờ được bản thân lại gục chỉ bởi 1 đòn duy nhất, quả đúng là 1 người đàn bà đáng sợ.
Nhìn bề ngoài của cô ta mà tử thần cứ tưởng mình có thể thắng thông qua cách đấu tầm gần, ai ngờ bị đấm cho giờ mới tỉnh lại, mà vậy cũng đúng, không lý nào mà 1 bữa ăn nhiều như vậy mà cơ thể không xảy ra biến đổi được.
Chỉ là hình như mọi chuyện hơi có quá không hợp thói thường mà thôi, nhưng tử thần không biết làm gì hơn, ít ra thì hắn cũng đã biết được điểm gặp được cô gái kia ở lần kế tiếp sau khi hắn hoàn thành cho cô ta 1 yêu cầu.
Đó là trộm đi chiếc mặt nạ của Pharaoh Tutankhamun, thực sự thì đây là lần đầu tiên tử thần đi trộm đồ sau khi trở thành 1 sát thủ, nhất là khi phải đi trộm 1 cổ vật có giá trị lịch sử cao cùng nhiều tin đồn không mấy hay ho nữa.
Tối ngày 24/1/2016 tại Roma, cụ thể hơn là bên trong khu di tích Colosseum, đây cũng là điểm hẹn của cả 2, kể từ lần gặp mặt ngẫu nhiên kia thì hơn 5 năm đã trôi qua, tử thần theo như trong giao ước tiến tới điểm hẹn với 1 chiếc mặt nạ vàng trong tay.
Không phải là tử thần tới tận bây giờ mới trộm được mà là vì đây là thời gian hẹn gặp, chính vì thế nên hắn ta mới phải chờ đến tận hơn 5 năm cho cái thời khắc này, hắn tin rằng mình đã chuẩn bị đủ mọi thứ để có thể moi được nhiều thông tin nhất có thể.
"Này này, ở bên này!"
Trong khi tử thần đang sắp xếp lại những suy nghĩ của mình thì có 1 tiếng kêu vang lên, rất quen, đúng hơn thì chất giọng này là thứ hắn ta khó lòng mà quên được, xuyên suốt 5 năm trời vừa qua hắn không chỉ ăn không ngồi rồi mà còn nghiên cứu rất nhiều tri thức liên quan đến nước Ý.
Từ lịch sử tới t·hế g·iới n·gầm sang chính trị, thậm chí còn không ít lần trà trộm hay cố tình nhận 1 số nhiệm vụ liên quan đến các đại gia tộc m·afia khổng lồ của đất nước hình chiếc ủng này, mục đích duy nhất của tử thần chính là xác định được mục tiêu của mình là ai.
Đáng tiếc sự tồn tại của cô ta hoàn toàn trống rỗng, có thể là do bị cố tình che đậy nhưng không thể tới mức độ những tay to mặt lớn cũng chẳng biết gì cả hơn cả nếu có 1 thế lực khổng lồ chống lưng đằng sau thì không lý nào lại không để lộ lại bất cứ dấu vết nào.
Càng lớn thì càng dễ lộ, bởi lẽ tử thần hiểu rằng bóng tối dù lớn cũng không thể nào hoàn toàn che đi tất cả mọi khía cạnh của 1 thứ đang "sống" được cả, nên hắn ta đã phải 1 lần nữa hướng tới những thứ hão huyền hơn.
Nếu cô ta tự nhận bản thân là người ngoài hành tinh thì tử thần sẽ trực tiếp tìm kiếm những thần thoại từ dân gian đồn thổi qua các thế hệ tới vô lý nhất có thể tưởng tượng ra chỉ để có thể tìm ra được bản chất thật của cô ta.
Tử thần hiểu rõ rằng trong 1 cuộc chiến thì thông tin luôn mang tính tuyệt đối, thông tin của hắn tuy khó tra là thật nhưng Ngô thị tồn tại ở đó khiến hắn không thể nào an tâm về chuyện thông tin về mình sẽ không bị bại lộ.
Thật ra thì tử thần cũng đã thử liên hệ tới Ngô thị để tra thử thông tin mà hắn muốn biết nhưng thật bất ngờ thay, chỗ quen biết của hắn không có thông tin đó nên phải liên hệ với bên cao hơn nữa để xác nhận.
Sau 1 khoảng thời gian chờ đợi thì Ngô thị lại đưa ra 1 thông báo là không bán, tức là bọn họ biết về thông tin mà tử thần muốn có nhưng đây không phải là thứ mà có thể dùng cách thông thường để trao đổi.
Đương nhiên tử thần cũng hiểu rõ cách thức hoạt động của t·hế g·iới n·gầm, không có thứ gì là không bán, chẳng qua là liệu người mua có đủ phẩm cách, giá trị để có thể mua được nó hay không mà thôi.
Tức Ngô thị đang thông báo với tử thần rằng 1 sát thủ hàng đầu thế giới như hắn, kẻ được cho là sát thủ hoàn hảo không tỳ vết, con người mạnh nhất hiện tại không đủ tư cách để nhúng chàm tới thông tin này.
Sau khi nhận được lời xác nhận này thì tử thần cũng trực tiếp lơ đi, hắn ta hiểu rõ rằng Ngô thị muốn nhiều hơn thứ mà giới hạn của hắn có thể cung cấp, tuy sự hứng thú kia là thật nhưng để hy sinh thứ vượt qua giới hạn của hắn thì đừng mơ.
Chính vì thế nên tử thần mới phải đích thân đi điều tra mọi chuyện, tuy đến hiện tại vẫn chưa có thông tin nào là thực sự có thể đưa ra kết luận sau cùng nhưng hướng đi thì hắn đã có rồi, chẳng qua là cần chứng thực 1 số thứ.
"Sao chậm vậy? Mà anh có mang theo hàng đến không?"
Nghe đến đây thì tử thần chỉ biết dùng 1 nụ cười giả trân để đáp lại cô ta, thực sự thì khá lý tưởng đấy chứ, 1 nơi như Colosseum vào buổi đêm thực sự rất thích hợp để xảy ra những giao dịch bất chính, hơn cả Ý còn là 1 đất nước có bên dưới khá lớn.
"Của cô đây, mặt nạ của Pharaoh Tutankhamun, vậy giờ cô sẽ nói cho tôi nghe câu trả lời mà tôi muốn nghe rồi chứ?"
"Chờ chút đã."
Nói rồi cô ta lấy 1 mảnh đá gần đó để rạch đầu ngón trỏ của mình để máu chảy xuống phần mặt nạ của Pharaoh Tutankhamun, tử thần cũng mặc kệ, dù sao hắn ta cũng chẳng quan tâm lắm liệu thứ này có bị hư hại gì hay không.
Để có thể trộm được thứ này thì đương nhiên tử thần đã làm 1 bản sao y hệt với chất liệu và giả dạng tuổi tác y hệt như cái gốc, hơn cả hắn còn là 1 người có độ hiểu biết rất sâu về nghệ thuật nên lại càng dễ làm ra 1 bản sao tỷ lệ 1:1 hệt như bản gốc.
Có điều dù sao đây cũng là 1 chiếc mặt nạ hơn 3300 năm tuổi, đương nhiên dù với tay nghề của tử thần đi nữa thì cũng khó lòng mà giả dạng đến mức độ như vậy được, nên hắn ta đã lập ra 1 hiện trường để đổ lỗi lên người đám bảo vệ.
Đương nhiên việc này sẽ khiến đám giáo sư khảo cổ có tiếng can thiệp vào, với trình độ của chúng thì không lý nào không nhận ra đây là 1 món đồ mới được làm vài năm gần đây nhưng bị cố tình chỉnh sửa để làm cổ đi cả.
Nhưng quan trọng ở đây là chúng không dám khai ra, tử thần biết đầu cơ làm ăn của chúng nên đã cố tình để lại 1 số dấu vết nhất định, dù sao con người ai cũng có lòng tham và dưới sự kiểm soát của chúng thì thật giả chẳng qua cũng chỉ là 1 lời nói.
Rồi đám khảo cổ gia kia cũng sẽ cố tình đùn đẩy trách nhiệm qua phía bên bảo vệ để che đậy việc bản thân kinh doanh trái phép hàng giả do chúng làm mà thôi, mấy chiêu trò này tử thần còn lạ quái gì nữa.
Không phải tự dưng mà trong nhà đám đại gia lại có nhiều đồ cổ đến vậy, đương nhiên không phải ai cũng dám lừa đám đại gia tộc nắm quyền chi phối trong t·hế g·iới n·gầm nhưng đám đại gia chân ướt chân ráo mới giàu 1-2 đời hoặc thất thế thì lại là miếng mồi béo bở nhất.
Bởi vì đó là cách thức để chúng tồn tại được trong giới nhà giàu thực sự, trên thế giới này có rất nhiều kẻ giàu nhưng thực ra lại không giàu và cũng chẳng thiếu gì kẻ nhìn bề ngoài thì có quyền lực nhưng vẫn phải chịu sự chi phối của những kẻ ẩn núp bên trong bóng tối.
Pablo•Escobar năm xưa cũng vậy, bị kẻ khác điều khiển cả đời, khi khá lên, được cả thế giới biết đến thì tự cao, muốn thoát khỏi ràng buộc bằng cách tham gia chính trị, muốn dùng bề nổi dư luận để đối kháng thứ sâu bên trong bóng tối.
Có điều kết cục thì sao? Thậm chí đám ẩn mình trong bóng tối còn chẳng cần trực tiếp ra tay, chỉ cần điều khiển con cờ là chính phủ Colombia là quá đủ để khiến 1 con chó cắn chủ như Pablo trở thành 1 bộ xương khô mà lại không hề ảnh hưởng đến bọn chúng.
Đó là cách mà thế giới này vận hành và cũng là lý do mà tử thần lại phải chuẩn bị trước cho lần gặp này, bởi lẽ dù mạnh đến mấy thì hắn cũng chỉ là 1 khẩu súng mà đám ẩn mình trong bóng tối kia dùng để b·ắn c·hết 1 số mục tiêu nhất định.
Đúng hơn thì vận mệnh của sát thủ là vậy, đến cả The First Hassan cũng tương tự như vậy, chỉ là ông ta là khẩu súng "chính nghĩa" còn tử thần thì lại là 1 khẩu súng sẵn sàng nhắm bắn bất cứ mà tùy thuộc vào nhu cầu của khách hàng.
Cả 2 cứ thế im lặng chờ 1 lúc lâu mà vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra cả, mà tử thần bây giờ mới thắc mắc là tại sao cô ta lại phải nhỏ máu vào chiếc mặt nạ làm gì? Ban đầu thì hắn ta tôn trọng sự lựa chọn của khách hàng nhưng giờ mọi thứ hình như có hơi quái dị rồi.
"Hừm hàng giả."
"Ý cô là tôi trộm phải 1 món đồ giả? Nhưng theo như tôi kiểm tra thì không thể nào sai được, nó ít nhất phải 3000 năm tuổi trở lên, chẳng lẽ Pharaoh Tutankhamun làm cho mình 2 chiếc mặt nạ hay sao?"
"Không, ý của tôi là bản chất của nó không phải là thứ tôi đang tìm kiếm, nó là giả đối với tôi nhưng thật với những người khác."
Mặt nạ của Tutankhamun sau đó cũng trực tiếp hóa thành cát bụi, thấy vậy thì tử thần vẫn sử dụng nét mặt giả trân để che đậy đi sự hoảng hốt của mình, đây là chiếc mặt nạ hơn 3000 năm tuổi đấy! Dù có là hàng giả đi nữa thì 3000 năm tuổi thôi cũng đủ để làm 1 vụ giao dịch lớn nhất trên thị trường đồ cổ rồi.
"Haha, nhìn cái bản mặt của anh kìa, anh thực sự thích chiếc mặt nạ kia đến vậy sao?"
Cô ta vừa vỗ vai của tử thần vừa nói, có thể với cô ta thì đó chỉ là 1 hành động an ủi qua loa cho có nhưng với hắn ta thì tý thổ huyết ra ngoài đấy, lực tay như thế này thì đi thi WAL có khi dễ dàng quét ngang tất cả đấy.
"Ehem, dù sao tôi cũng chỉ là con người mà thôi, tiếc thương cho 1 tác phẩm nghệ thuật tồn tại cách đây hàng ngàn năm về trước mà vẫn còn nguyên vẹn đến mức độ này cũng là điều thường tình dễ hiểu."
"Ừm ừm, tôi hiểu được điều đó mà, tuy bản thân tôi không có hứng thú với mấy thứ nghệ thuật gì gì đó nhưng ông của tôi thì khá là đam mê, đúng là nghệ thuật là 1 trong những cầu nối mang những chủng tộc khác lại với nhau thật, nhưng anh có phải là con người đâu?"
"Vậy cô làm sao để chứng minh bản thân không phải là con người?"
"Nói ra thì khó hiểu lắm nhưng chỉ cần biết chúng ta giống con người nhưng cũng đồng thời rất khác là được, mà anh định tốn thời gian vào 1 câu hỏi như vậy hay sao? Thường thì tộc chúng ta đều rất thông minh đấy."
"Thông minh như thế nào?"
"Chủng tộc thông minh nhất."
"Nhìn cô chẳng có gì giống vậy cả."
"Đừng phán xét 1 cá thể chỉ bằng bề ngoài của nó, trên đời này có rất nhiều thứ kỳ dị, đó là anh chưa thấy 1 con quái vật chuyên cắn nuốt các thế giới sở hữu 1 bề ngoài đáng yêu mà thôi, hơn cả không phải anh đang được hưởng lợi từ di truyền đó hay sao?"
"Tại sao cô dám chắc là do di truyền chứ không phải là do bản thân tôi thực sự nổi bật?"
"Thôi đi, những gì anh có thể làm thì đại khái tôi đều có thể làm được, thậm chí tốt hơn gấp nhiều lần."
"Vậy năng lực tự thức tỉnh của tôi có được coi là 1 tài năng hay không? Bởi vì trong quá khứ tôi từng gặp 1 người giống như cô và tôi vậy."
"Ý anh là Blinding Lights đúng không? Hình như dạo trước lứa của nó có đi thực tập 1 khóa, theo tôi nhớ thì nó là đứa có thành tích bết bát nhất trong cái lứa đó, có điều nếu nó thực sự tới đây thì đúng là đen đủi thật.
Hơn cả nó cũng có 1 phần đúng đấy, những kẻ có thể tự thức tỉnh như anh thực sự rất hiếm, tuy năng lực chính vẫn chưa nở rộ ra nhưng sẽ thôi, ngoài ra thì cả tôi và cha của tôi đều là những kẻ thức tỉnh bậc 1 trước khi 14 tuổi đấy."
Quá nhiều thông tin, chỉ với 1 câu nói đơn thuần mà tử thần đã bị quá tải, nào là tên thật của "ánh sáng" nào là khóa thực tập, nào là thành tích bết bát nhất, thậm chí cô ta còn gọi "ánh sáng" là nó nữa, ý chí là cô ta già hơn "ánh sáng" rất nhiều.
Nếu vậy thì giờ cô ta bao nhiêu tuổi rồi? Còn chọn phải nơi này thì vì sao lại đen đủi? Có quá nhiều thông tin chưa có bất cứ lời giải đáp nào, tử thần biết mình thiếu thông tin nhưng không ngờ chỉ vì 1 câu nói đã khiến hắn ta rơi vào thế bí như thế này.
"Hỏi tuổi của 1 người phụ nữ là 1 điều cấm kỵ đấy, nhưng thật ra thì tôi khá thoáng trong mấy vụ như thế này, anh có biết mấy tên có chiêu trò phá vỏ với chuyên đi làm sát thủ làm nghề tay trái còn b·uôn l·ậu thông tin mới là nghề chính không?"
"Ý cô là Ngô thị?"
"Vậy bọn chúng thực sự vẫn còn tồn tại cơ à? Không ngờ 1 mớ rác thải bị bỏ lại vẫn có thể gắng gượm đến tận hiện tại đấy? Mà chắc cũng vì chúng nên tên kia gần đây mới đề ra chính sách phiền phức kia.
Ehem, nếu đã biết rồi thì anh biết thần của Ngô thị không?"
"Ý cô là sao?"
"Hửm? Không biết thật à? Chẳng lẽ đám Ngô thị quên mất nguồn gốc xuất thân? Không, khả năng cao là chỉ truyền nội bộ thôi, nói về đơn giản thì khoảng 5000 năm trước có 1 số sự kiện xảy ra trên hành tinh và tôi là kẻ tồn tại vào thời điểm đó."
"Vậy ra cô không phải là người ngoài hành tinh."
"Thông minh đấy, đúng hơn thì chúng ta đều là con người hoặc ít nhất là đã từng, nhưng anh biết đấy, con người luôn mượn cớ để thù ghét lẫn nhau, người xưa thì có rất nhiều chủng người cùng nhau tồn tại nhưng vì bọn tôi khác biệt nên bị căm ghét.
Thậm chí con người hiện tại còn tạo ra những thứ dùng để khắc chế chúng ta 1 cách triệt để, nhưng nhờ ông của tôi cùng thần của Ngô thị như vừa nói ở trên mà chúng ta đã được giải phóng và đạt được tự do sau cùng."
"Vậy chúng ta là 1 trong những chủng Homo khác với chủng tinh khôn đã tuyệt chủng cách đây rất lâu về trước? Mà nghe 1 lão bà hơn 5000 tuổi gọi mình là anh khiến tôi có chút nổi da gà rồi đấy."
"Không, đúng là con người phát triển từ Homo thật nhưng không phải như anh vẫn nghĩ, câu chuyện đằng sau đó sâu xa hơn nhiều, chỉ cần biết chúng ta cũng là tinh khôn nhưng vì sở hữu năng lực đặc biệt nên bị kỳ thị là được, còn về vế sau thì tôi muốn thì tôi gọi thôi."
"Ý cô là giống như phân biệt màu da, v.v hiện tại có đúng không? Không ngờ con người có 1 giai thoại lịch sử như vậy đấy, chắc đây là bản chất của con người rồi nhỉ? Nhưng vì sao mà bọn cô lại quyết định rời khỏi đây."
"Do thần chiến, tộc chúng ta ra thần nên quyết định mang tất cả ra ngoài để phát triển và bỏ lại hành tinh này cho chủng tộc thua cuộc như con người thôi, ngoài ra thì ông của tôi chính là vị thần được nhắc đến đấy."
"Thế giới này thực sự tồn tại thần sao? Ý của tôi là kiểu nếu chúng ta là chủng tộc thông minh bậc nhất thì phải có cách giải thích rõ hơn của khái niệm về thần chứ?"
"Thần là thần thôi chứ là gì nữa? Hơn cả đừng tách rời năng lực siêu nhiên với khoa học, không phải thứ mà chúng ta đang nắm giữ cũng là 1 năng lực siêu nhiên trong mắt con người hay sao?"
"Vậy tại sao trong quá khứ con người có thể khắc chế chúng ta được?"
"Cái đó thì phải nói về khởi nguồn của tộc chúng ta nhưng câu chuyện dài lắm, chỉ cần biết ngày xưa các vị cổ thần khi kiến tạo ra thế giới thì vì để tránh những sai sót không đáng có xảy ra tại thế giới chính nên đã chế tạo 1 bãi rác của những thử nghiệm, 1 phòng thí nghiệm mà bọn họ có thể thử nghiệm vô số lần rồi chọn ra cái tốt nhất trong đó.
Tại đó tràn ngập những thử nghiệm thất bại và chúng liên tục v·a c·hạm với nhau rồi tạo ra vô số những khái niệm dị hình mới, năng lực của tộc ta đến từ nơi đó, mà đừng quá lo lắng, ban đầu có 1 vài rủi ro nhưng giờ thì hết rồi.
Chúng ta lấy được sức mạnh từ 1 bãi rác của các vị cổ thần và đương nhiên trong quá khứ bọn họ cũng đã cố gắng dọn dẹp bãi rác của chính mình nhưng không thể dọn sạch được, có điều những cách đó sau này được con người tìm đến rồi sử dụng nó như 1 công cụ khắc chế chúng ta.
Căn bản thì chúng ta là vi khuẩn còn bọn họ có cục xà phòng diệt 99.99% kháng khuẩn trong tay, mà cũng đừng nhầm lẫn, vào thời điểm đó chúng ta chỉ rút được 1 phần cực kỳ nhỏ sức mạnh từ bãi rác đó thôi nên 'cục xà phòng' đó mới có tác dụng, giờ thì chúng ta là 1 bãi rác đến cổ thần cũng không dọn nổi rồi."
"Giọng điệu của cô nghe có vẻ tự hào nhỉ? Vậy còn khóa thực tập kia thì sao?"
"Tộc chúng ta có chương trình đào tạo riêng đấy, 1 trong những khóa thực tập cần phải trải qua chính là mang tới sự cứu rỗi, nó bắt nguồn từ ông của tôi, anh chắc cũng biết ông ấy đấy, ông ấy được biết đến như là Jesus•Christ."
"Ông ta là con của chúa?"
"Đừng tin thứ đang tồn tại, có rất nhiều thứ đã bị bóp méo, như tôi nói đấy, con người đã thua và 1 trong những cái giá phải trả đó là thay đổi cả lịch sử, tức những thứ mà anh biết về con người hầu hết đều sai lệch ít nhiều so với sự kiện thực tế."
"Nói chung thì ông của cô đi cứu rỗi khắp nơi rồi bị đóng đinh gì gì đó?"
"Cứu rỗi thì có nhưng là ban phát năng lực, anh hiểu mà đúng không? Xuất thân chúng ta là người thường thôi, nhưng nhờ hấp thụ năng lượng kia nên mới trở thành đặc thù, hành động của ông ấy bao gồm cả cứu rỗi và tạo thêm dân số cho tộc chúng ta."
"Nghe giống l·ừa đ·ảo vậy?"
"Con người tin vào những thứ mà họ muốn tin, hơn cả tôi phải thừa nhận là ông tôi giống 1 kẻ l·ừa đ·ảo thật."
"Vậy công việc mà 'ánh sáng' hay Blinding Lights theo lời của cô là đi cứu rỗi cũng như ban tặng sức mạnh này, nếu như vậy thật thì tôi đúng là con người còn gì?"
"Chỉ cứu rỗi thôi, anh nghĩ ai cũng có thể đi ban phước à? Đến cả tôi cũng làm không được đâu."
"Nhưng tại sao kết quả lại bết bát cơ chứ? Rõ ràng ông ta đã cố gắng hết sức có thể rồi mà?"
"Nhầm to, nó chẳng cứu được ai, thậm chí anh cũng bị nó biến thành 1 tên tâm thần như hiện tại thì không phải là nó âm điểm luôn rồi à? Hơn cả đừng có dùng suy nghĩ của anh áp đặt cho cái tổng thể, nó không hề cứu được ai mới là thực tại cần phải đối mặt.
Còn lý do hành tinh này không được là vì để kẻ l·ừa đ·ảo bậc nhất trong các vị thần như ông của tôi còn chẳng thể nào cứu rỗi được hành tinh này thì anh nghĩ sẽ có 1 cái kết có hậu nào cho những đứa trẻ đen đủi bị điều đến đây hay sao? Vậy thì anh thực sự quá trẻ con rồi đấy."