Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Unknown World

Chương 33: Hồi ức của tử thần 2.




Chương 33: Hồi ức của tử thần 2.

Lão bất tử sau đó cũng rút thanh kiếm được dắt bên hông của mình ra, đây là 1 tạo tác của Surtr, đúng hơn thì đây chỉ là hàng thải do ông ta tạo ra trong lúc chán đời, phẩm chất thậm chí chưa vào được bậc lục nhưng chỉ số mà nó có thể mang lại thì rất ấn tượng.

Không trải qua 1 lần cường hóa nào cả nhưng lượng chỉ số gốc cũng chỉ thua 1 chút so với đồ lục +3, bị cái là vì đồ trắng chưa cường hóa lần nào nên các dòng chỉ số phụ của nó vẫn chưa được kích hoạt lên.

Nhưng lý do mà thanh kiếm này có thể có 1 chỉ số gốc ấn tượng như thế này là vì nó là v·ũ k·hí chủng tộc, tức là hàng chỉ có tộc Fire Giant mới có thể dùng được, chính vì vậy nên chưa cường hóa mà chỉ số gốc của nó đã cao hơn cả v·ũ k·hí lam cường hóa +1 rồi.

Có điều nếu đem đi so với đồ lam thường thì nó có vẻ hơi lép vế, dù sao đồ trắng chưa cường hóa cũng chưa có bất cứ dòng chỉ số phụ nào cả trong khi đồ lam có được 2 dòng từ trước rồi, nếu xét chung ra thì vẫn có 1 số chênh lệch nhất định.

Hơn cả ngay khi lão bất tử vừa rút thanh kiếm kia ra thì đến cả tử thần đứng cách đó hơn 10 m cũng cảm nhận được lượng nhiệt khổng lồ phát ra từ nó, thực sự rất choáng ngợp, thậm chí môi của hắn ta có chút khô lại và nứt ra.

Tử thần cảm nhận được rất rõ độ nguy hiểm của thanh kiếm kia, hắn ta biết rất rõ rằng nếu mình b·ị c·hém bởi nó thì bản thân sẽ phải trải qua 1 c·ái c·hết bỏng rát nhất mà hắn ta có thể tưởng tượng được.

"Rất ấn tượng có đúng không? Đáng tiếc đây là thanh kiếm tốt nhất mà ta có thể nhặt được trên bãi rác kia, mấy thanh kiếm có phẩm cấp cao hơn đều đã sớm bị đám Fire Giant nguyên thủy nhặt đi cả rồi.

Nhưng mà ngươi cảm nhận được rất rõ đúng không? Rằng đây không phải là 1 thanh kiếm bình thường như bao thanh kiếm khác, rằng nó có thể nung chảy ngươi thành nham dịch chỉ với 1 nhát chém trúng."

"Vậy có vẻ như đây là 1 trận chiến rất khó nhằn đấy."

Nói rồi tử thần bắt đầu di chuyển, nhưng chuyển động của hắn rất khó hiểu, rất chậm, hệt như đang đi bộ du ngoạn cảnh vật xung quanh vậy, hơn cả hắn không hề có ý định tiến lại gần lão bất tử mà cứ đi vòng quanh lão ta.

Tuy rất lạ nhưng cũng cực kỳ hoàn hảo, lão bất tử cảm nhận được rất rõ khoảng cách giữa cả 2 từ đầu đến giờ vẫn chưa thay đổi dù chỉ là 1 chút, tử thần vẫn giữ 1 khoảng cách tuyệt đối với ông ta, khoảng cách mà hắn ta tin rằng là an toàn, khoảng cách nằm bên ngoài tầm của ông ta.

Để làm được việc đó thì luyện tập hay nỗ lực thôi là không thể, tử thần đang tạo ra 1 vòng tròn hoàn hảo chỉ bằng cách đi lòng vòng xung quanh, hắn ta đang phân tích đối thủ của mình và đương nhiên hành động đi lòng vòng này không chỉ đơn giản như vậy.

Tử thần có xuất thân như Ngô thị vậy, từng có cùng 1 gốc với con người nhưng chung quy lại thì không phải là con người, bọn họ chỉ lấy danh nghĩa con người để tồn tại trong 1 xã hội nơi mà con người chiếm phần đông trong số đó.

Nhưng khả năng của bọn họ lại phủ nhận phần người đó của bọn họ, như hình dạng thức tỉnh đầu tiên của lão bất tử, ngoại trừ vẫn sở hữu nhân hình ra thì chỉ cần nhìn sơ qua thôi cũng biết ông ta không thể nào là con người được.

Và tử thần cũng vậy, bóng của hắn bắt đầu tách ra, người hắn bắt đầu phai dần đi theo hướng di chuyển, đây là hiện tại chỉ xảy ra khi bản thân nhanh hơn cả tốc độ hình ảnh phản chiếu vào mắt của đối phương, hiểu nôm na là thứ mà đối phương thấy chính là hành động diễn ra trong quá khứ trước đó.

Có điều trên thực tế thì chỉ cần khiến mắt của đối phương không theo kịp bản thân là được, nhưng để làm được điều đó căn bản là không thể, nhất là khi tử thần còn di chuyển 1 cách rất chậm rãi như bước đi.

Ấy vậy mà sau từng bước di chuyển của tử thần các bóng mờ vẫn bị tách ra vào tạo ra vô vàn các ảo ảnh lặp đi lặp lại các hành động trước đó, đây là khả năng nằm ngoài giới hạn thông thường, thậm chí là trực tiếp dẫm đạp chúng.

Hơn cả tử thần tin rằng lão bất tử không thể nào phá vỡ được chiêu trò này 1 cách nhanh chóng được, chủ yếu là vì hắn chưa bao giờ dùng tới nó, từ trước đến nay hắn vẫn luôn dùng phần người của mình để làm việc.



Thiếu tri thức thì bổ sung, thiếu sức mạnh thì luyện tập, v.v, khoa học, tư duy, giao tiếp, tâm lý, cách thức đối nhân xử thế, trình độ văn hóa, sử dụng v·ũ k·hí, cách đấu tầm gần, hóa học, y học, thậm chí là thần học, v.v, tất cả đều nằm gọn trong đầu của hắn.

Tất cả đều để phục vụ cho mục đích ban tặng 1 c·ái c·hết "tự nhiên" nhất có thể với danh xưng tử thần tới mọi cá thể trên Trái Đất, từ mạnh mẽ tới thông minh qua mưu mẹo, hay thậm chí là những kẻ nắm quyền cả 1 quốc gia, tổ chức khổng lồ.

Bởi lẽ tử thần hiểu rõ rằng "ánh sáng" không dành cho tất cả, khởi đầu của hắn ta chỉ tràn ngập thứ bóng tôi u ám bên trong những con hẻm nghèo đói của Colombia, nhưng "ánh sáng" đã tới, đã cố gắng cứu lấy tất cả.

Đáng tiếc là con người quá tham lam, không phải ai cũng quý trọng những thứ mà "ánh sáng" đã mang lại, "ánh sáng" càng cho đi nhiều thì bọn họ càng đòi hỏi nhiều hơn và vào lúc đó tử thần vẫn chưa thể nào hiểu được 1 đạo lý cơ bản rằng.

Cho đi tức lấy 1 phần của bản thân bù đắp lại cho những kẻ khác, "ánh sáng" cho đi nhưng không nhận lại, hệt như cố gắng thắp sáng 1 vực sâu bằng 1 ngọn đuốc nhỏ bé và cuối cùng thì "ánh sáng" biến mất hệt như đốm lửa nhỏ bé giữa trời đông lạnh giá.

Vào lúc đó tử thần đã hiểu mọi chuyện, "ánh sáng" không dành cho tất cả, chỉ có những kẻ thấu hiểu được mới xứng đáng nhận được sự ban phước, còn với những kẻ không xứng đáng thì hắn ta không ngần ngại ban tặng cho tất cả 1 c·ái c·hết bình đẳng.

Đứa trẻ tên Armin đó từng hỏi "ánh sáng" rằng khi nào thì nó mới có thể được sống như những đứa trẻ trong cuốn sách mà "ánh sáng" hay đọc cho tụi trẻ trước lúc ngủ, khi nào nó mới có thể sống 1 cuộc đời vô lo như vậy.

Khi nào nó mới có thể sống trong 1 căn nhà đầy ắp ánh sáng và những tiếng cười như vậy, khi nào nó mới có thể ăn những món ăn mà mình muốn trên bàn tiệc mà không cần phải lo lắng chuyện bị đ·ánh đ·ập hay ngăn cản bởi ai cả, v.v.

Đây không phải là 1 câu hỏi lẻn lỏi trong đầu của Armin xuyên suốt khoảng thời gian qua mà còn có rất nhiều đứa trẻ khác nữa nhưng "ánh sáng" không đưa ra 1 câu trả lời cụ thể, rằng vào 1 ngày nào đó nó sẽ hiểu.

Đương nhiên với 1 đứa trẻ như Armin thì chuyện hiểu được căn bản là không thể, phải tới tận khi "ánh sáng" ngã gục xuống đất và ngừng thở hệt như bao cái xác được chất đống bên trong cái khu xóm nghèo này thì nó mới hiểu.

Armin hiểu ra được rằng ngay từ khi sinh ra thì giữa người với người đã có rất nhiều sự khác biệt rồi, bọn họ không giống nhau và sẽ chẳng bao giờ giống nhau cho tới tận khi c·hết, đúng vậy, chỉ có c·ái c·hết mới mang lại sự bình đẳng cho tất cả.

Những tên buôn thuốc c·hết, những thành viên trong băng đảng c·hết, cớm xấu c·hết, cớm sạch c·hết, trùm băng đảng c·hết, trẻ con c·hết, người già c·hết, tên nghiện c·hết, người khỏe mạnh c·hết, v.v và "ánh sáng" c·hết.

Cái c·hết là cách duy nhất khiến tất cả trở nên bình đẳng và cũng chỉ có c·ái c·hết mới có thể khiến tất cả trở nên giống nhau, mặc kệ giai cấp, mặc kệ tuổi tác, mặc kệ trình độ văn hóa, mặc kệ nguồn gốc xuất thân, mặc kệ cả kẻ mạnh kẻ yếu, khi c·ái c·hết đã ghé thăm thì tất cả đều bình đẳng như nhau.

Vào cái ngày hôm đó Armin đã thức tỉnh ra con đường của chính mình và cũng vào cái ngày hôm đó, phước lành của "ánh sáng" dần dần thức tỉnh bên trong 1 đứa trẻ vô danh và tiếp tục trở nên lớn mạnh dần theo từng giai đoạn trưởng thành của nó.

Nhưng đứa trẻ đó không hề nhận thức được khả năng này cho tới tận thời khắc cận tử trong nhiệm vụ á·m s·át đầu tiên của nó, nó đã được cứu bởi năng lực gần giống với "ánh sáng" có điều nó không được gần gũi, tươi sáng, ấm áp, mềm mại như của "ánh sáng".

Có điều đây là 1 dạng năng lực tương tự như vậy, không thể nghi ngờ được, bởi lẽ nó ngày trước rất gần gũi với " ánh sáng" tuy bề ngoại và cảm giác có hơi khác nhưng bản chất lại không thay đổi, cả 2 có rất nhiều nét tương đồng với nhau.

Đương nhiên nó sẽ cảm thấy khó hiểu khi bản thân lại sở hữu năng lực tương tự với " ánh sáng" nhưng theo nó nhớ thì "ánh sáng" từng nói rằng năng lực của "ánh sáng" không phải là 1 dạng năng lực đặc biệt.

Tức ai cũng có thể học nó, thậm chí có 1 số tài năng đặc biệt kế thừa những huyết mạch bậc cao, sở hữu ý chí cực mạnh có thể tự động thức tỉnh trước khi trưởng thành hay trải qua bất cứ khóa huấn luyện đặc biệt nào.

Chỉ là nó không vui mừng vì bản thân thức tỉnh được năng lực này hay nó là thiên tài gì gì đó trong lời nói của "ánh sáng" bởi vì nó hiểu rõ trách nhiệm của 1 người sở hữu năng lực này, hơn cả nó không muốn làm vẫn đục thứ năng lực mà "ánh sáng" đã dùng để cứu nó.



Chính vì thế nên nó đã quyết định không sử dụng năng lực này thêm bất cứ lần nào nữa kể từ cái ngày đó, mà về khoảnh khắc cận tử kia thì cũng nhờ đó mà nó mới nhận ra được những thiếu sót của mình.

Giết người thì rất đơn giản, trước khi nhận nhiệm vụ đầu tiên với tư cách là 1 sát thủ này nó đã g·iết quá nhiều rồi, hàng chục, hàng trăm, thậm chí là cả hàng ngàn người nhưng những kẻ mà nó g·iết thực sự quá dễ g·iết.

Còn những kẻ mà nó phải g·iết với tư cách là 1 sát thủ chuyên nghiệp thì lại khác 1 trời 1 vực, giải thích rõ hơn thì trước đây nó như 1 tên cuồng sát vậy, chỉ chọn những mục tiêu dễ g·iết, giờ đây khi trở thành 1 sát thủ thực sự thì mục tiêu của nó trở nên khó g·iết gấp hàng ngàn lần trước đó.

Chính vì thế nên nó đã cố gắng học hỏi nhiều hơn, trau dồi nhiều kiến thức đến từ nhiều nguồn kể cả những kẻ có kinh nghiệm lão làng, chấp nhận mọi sự khinh miệt chỉ để có thể thực sự trở thành 1 kẻ ban tới c·ái c·hết "tự nhiên" cho vạn vật.

Bởi vì nó hiểu rõ rằng những kẻ mà nó từng g·iết như mấy tên buôn t·huốc p·hiện, cớm bẩn hay trùm 1 băng đảng chẳng qua chỉ là 1 trong vô vàn những tay chân của kẻ mà nó phải g·iết với tư cách là 1 sát thủ, bọn chúng mới là những mục tiêu mà nó phải g·iết.

Sau đó thì nó không thất bại thêm lần nào nữa, tiếp tục học hỏi qua từng phi vụ, trải nghiệm từng quá trình ban tặng c·ái c·hết "tự nhiên" cho từng người và tất cả những thứ đó đã tạo ra 1 sát thủ hoàn hảo nhất, để rồi hắn nhận được biệt danh tử thần thay cho cái tên mà hắn đã từng vứt bỏ rất lâu về trước.

Và trong 1 ngày âm u xám xịt, tử thần dạo bước trên 1 con phố nhộn nhịt ở Groningen nhân dịp lễ Halloween, thật ra thì vào lúc đó hắn cũng chỉ mới hoàn thành xong nhiệm vụ nên định đi thư giãn 1 chút, dù sao hắn cũng là sinh vật sống, cũng cần phải nghỉ ngơi các kiểu.

Thật ra thì kiểu người trước kia của tử thần thật sự không quá phù hợp với đám đông nhưng năm tháng xói mòn qua rất nhiều nhiệm vụ xâm nhập, hòa mình vào những bữa tiệc cỡ lớn khác nhau nên cũng quen dần.

Tử thần cho đến tận bây giờ vẫn nhớ như in khung cảnh ngày hôm đó, cái ngày mà hắn đang hóa trang thành 1 con sói xám đi lướt qua 1 con sói xám khác nhỏ hơn, hắn cảm nhận được có gì đó sai ở đây, rằng không hiểu tại sao tại 1 nơi mà hắn chỉ mới tới lần đầu lại mang lại cho hắn cảm giác thân thuộc đến lạ thường.

Vào lúc đó những ký ức mà hắn đã quên hay nói đúng hơn là cố gắng quên đi năm xưa bỗng dưng lũ lượt ùa về, hắn thấy được hình bóng của đứa trẻ Armin kia đang lẻn loi trên những con phố chất đầy những rác thải, vụn vữa.

Armin lục lọi trong đống rác thải đó 1 số thứ mà nó cho là hữu dụng rồi bỏ chúng vào bên trong 1 túi bóng và tiếp tục chạy qua con hẻm khác gần đó để lặp đi lặp lại những công việc tương tự, hơn cả không chỉ có mình nó, trên đường vào lúc đó còn có rất nhiều những đứa trẻ khác làm như vậy.

Đám người lớn thì vẫn cứ vừa đi vừa nói ra những câu văn tục hoặc bàn về những không đâu vào đâu còn những tên nghiện ngập thì nằm lăn ra đất b·ất t·ỉnh, 1 khu phố với đầy ắp người nhưng lại không phải ai trong đó cũng có thể gọi là người.

Ngày hôm đó cũng là 1 ngày đặc biệt, đó là lần đầu tiên mà khu phố đó tổ chức 1 buổi lễ dành cho trẻ con như Halloween, đương nhiên người đứng ra tổ chức không phải là những người lớn xuất thân ở đây mà là "ánh sáng".

Đúng hơn thì chỉ có "ánh sáng" mới làm những việc như vậy và những việc mà "ánh sáng" đã, đang làm đương nhiên cũng khiến rất nhiều kẻ sinh sống ở đây không được hợp mắt cho lắm nhưng bọn chúng cũng không thể làm gì được.

Đương nhiên không phải tên nào cũng thông minh đến độ biết khó mà lui, hơn cả những tên làm lãnh đạo cũng biết rõ rằng trên đời này có rất nhiều người sẵn sàng c·hết vì tiền, nhất là tại Colombia này, chẳng qua là mấy đứa nhóc này cũng không dễ bắt đến như vậy.

Street-Kid ít nhiều đều có liên quan đến những băng nhóm, phần lớn đều có nhiệm vụ đi móc túi hoặc thậm chí là đi xem xét tình hình bên các khu khác, nói chung là pháo hôi trinh sát có thể dễ dàng thay thế.

Chính vì thế nên những đứa trẻ có thể sống tới tận tuổi trưởng thành trong điều kiện như thế này thì cũng không phải là dạng thường, mà thật ra thì hầu hết những thành viên trong các băng đảng lớn đều có xuất thân như vậy cả.



Đều từ Street-Kid mà ra nên thường đây cũng là 1 dạng tài nguyên con người cần phải được bảo quản 1 cách hợp lý, đương nhiên tình trạng bắt nạt vẫn xảy ra nhưng không đến mức có thể khiến bên trên chú ý đến.

Chính vì thế nên khi chuẩn bị có dấu hiệu thì 1 trong 2 bên sẽ tự giác hạ mình xuống và lẳng lặng rời đi trước khi ngòi nổ được châm lên, hiện tại cũng tương tự như vậy, đám người lớn cảm thấy khó chịu trước hành động của lũ trẻ.

Đúng hơn thì chúng cảm thấy sự "khó chịu" mà "ánh sáng" đã mang tới cho khu phố này nhưng bọn chúng chẳng thể làm gì cả, nhất là với kẻ bọn chúng thậm chí còn không thể dùng súng đạn để g·iết được như vậy.

Và đương nhiên bên phía lũ trẻ cũng biết rõ điều đó nên đã quyết định rời đi trước khi có bất cứ cuộc xung đột nào đó không may xảy ra, tất cả bọn chúng đều cùng nhau chạy về 1 hướng duy nhất.

Thấy vậy thì tử thần vô thức đi theo ngay sau lưng Armin để rồi điểm đến của hắn ta lại là căn nhà tồi tàn nhưng ấm cúng, với đầy ắp những đứa trẻ bên trong đó, đó là 1 cô nhi viện tồn tại trong 1 đất nước thối nát đến tận cùng.

Nơi đã dạy cho Armin sống như 1 con người đúng nghĩa và cũng là nơi mà tử thần được sinh ra, nhưng ngay cái lúc mà hắn muốn đi vào đó nhất thì hắn lại dừng lại trước ô cửa sổ kia, đôi khi có nhiều thứ đã quá muộn rồi.

Hồi ức là thứ sẽ mãi mãi thuộc về quá khứ và thời gian sẽ chẳng vì ai mà quay trở lại, tử thần hiểu rõ điều đó nên hắn mới cố gắng quên đi những ký ức này, Armin ở lại nhưng tử thần thì đã sớm rời đi với lý tưởng của bản thân.

"Anh không định vào sao?"

1 giọng nói từ phía sau vang lên, chất giọng trẻ trung, cao, là 1 cô gái, hơn cả chất giọng này còn thuộc vào khu vực Nam Âu già cỗi, 1 chất giọng cực kỳ hiếm nhưng với khả năng của tử thần thì có thể tìm ra được 1 số manh mối nhất định từ đó.

Hy Lạp cổ? Không phải là không có nhưng chưa đến độ như vậy, khả năng cao là 1 người Ý nhưng có xuất thân từ 1 gia tộc có liên quan đến những thời kỳ trước, thậm chí là rất rất lâu về trước, nhưng kiểu ngươi như này tại sao lại xuất hiện ở đây?

"Cảm xúc của anh thực sự rất dễ đoán đấy, những rung động với tầng số này thì khả năng cao là anh cũng giống như tôi rồi, anh cũng cảm nhận được điều đó đúng không? Rằng chúng ta sở hữu cùng 1 dạng năng lực."

"Tại sao cô dám chắc điều đó?"

Tử thần bắt đầu đổi giọng và mô phỏng thành chất giọng thuần Anh, dù sao hiện tại hắn cũng đang hóa trang bằng 1 bộ đồ liền thân, ngoại trừ chiều cao cùng tướng người ra thì đối phương không hề biết gì về hắn cả.

"Bởi vì chúng ta cứ như 2 cực nam châm vậy, không phải ngẫu nhiên mà anh lại đứng ngẫm người trước tiệm quán ăn gia đình này và tôi cũng chẳng điên đến mức đi lòng vòng nãy giờ với bộ đồ nóng nực này như 1 tên hề."

"Vậy tôi mời cô 1 tách cà phê rồi chúng ta cùng nhau ngồi xuống nói chuyện thì sao?"

"Ít nhất phải được 1 bữa ra trò chứ?"

"Hừm, cực nam châm ở đây là cái bụng đang reo của cô với ví tiền của tôi hay gì? Hơn cả cô không thấy ngại khi hỏi 1 người lạ bản thân mới gặp trên đường rằng liệu họ có thể sẵn sàng mời cô 1 bữa ăn hay không sao?

Cô không sợ tôi có ý đồ xấu à? Thậm chí với 1 khách du lịch như cô thì việc này càng trở nên rủi ro mới đúng, gia đình cô không nói gì về chuyện này hay sao? Rằng có rất nhiều vụ l·ừa t·iền hay b·ắt c·óc tốn tiền ở ngoài này ấy."

"Không, bố tôi là 1 người khá thoáng đấy, thật ra thì trên người anh có 1 chút hình bóng của ông ấy, hơn cả ông của tôi cũng nói rằng người không cần mặt mới là người thắng sau cùng, đương nhiên anh có thể từ chối nhưng có vẻ như anh không có ý định như vậy."

"Chẳng qua là tôi cũng có chút hứng thú với những thứ mà bản thân mình mới trải qua, hơn cả không phải cô tự mình muốn giải thích cho tôi về năng lực này hay sao? 1 bữa ăn coi như trả tiền cho thông tin này cũng không lỗ."

"Vậy tôi gọi món nhé?"

Cô gái với bộ đồ sói đó khi nghe được lời khẳng định đến từ tử thần thì ngay lập tức thốt ra 1 câu hỏi cho có rồi chạy vào trong chọn sẵn chỗ ngồi, tử thần cũng chẳng biết nói gì, thậm chí hắn còn có ý định rời đi bỏ lại cô ấy 1 mình nhưng khi thấy cô ta liên tục vẫy tay từ nói hắn mau vào thì cũng đành bó tay.