Chương 29: Sự quan tâm đến từ bên trên.
"Cái thư viện này của ngươi vẫn hoành tráng như ngày nào nhỉ? Nó kéo dài đến vô tận tức là vận mệnh của tộc ngươi sẽ không bao giờ bị cắt đứt, như thế này thì không cần phải lo lắng đến chuyện bị diệt tộc khi bản thân không chú ý tới."
"Không ai giàu 3 đời mà cũng chẳng ai khổ cả 3 thế hệ, kéo dài vô tận chưa hẳn đã là tốt, sóng gió trải qua cũng nhiều và quan trọng nhất là phải đề phòng những yếu tố bất thường có thể làm chệch hướng vận mệnh như ngươi chẳng hạn.
Hơn cả ta không tin 1 tên như ngươi tới đây mà không có mục đích, nhất là khi hiện tại rõ ràng ngươi là 1 trong những kẻ tiên phong của ngoài kia, thực sự thì ta không rõ đám cuồng chiến như các ngươi lắm, đấu tranh chừng đó rồi chưa đủ hay sao? Khoảng lặng như thế này dùng để nghỉ ngơi lại không dùng."
"Bọn ta khác với ngươi, ngươi còn có nơi để trở lại, hầu hết thế hệ đầu tiên của tộc ngươi đều bất tử cả, ngươi thực sự có nơi để trở về, không giống như ta, đi 1 lần khi trở về thì những kẻ từng quen biết đến nắm tro cũng không còn."
Tên đàn ông chủ thư viện kia sở hữu 1 mái tóc vàng uốn như sóng có hơi chổng lên trời cùng 1 cái vòng gai trên đầu, cơ thể thì mảnh khảnh, quần áo duy nhất là 1 tấm vải được cuốn lại trên người nhưng vẫn thể hiện ra được phong thái của 1 kẻ có học thức bậc nhất.
Còn với kẻ làm khách thì hắn là chàng trai với nước da trắng như tro với 1 lỗ hổng ngay giữa ngực, đi kèm với đó là mái vàng kim dài được thả xuống ngang eo, hắn ta không mặc áo nên cũng có thể dễ dàng thấy được những đường hằn màu đen chạy ra từ ngực hắn đến tứ chi và cặp sừng dê xoăn tít trên đầu.
Ánh mắt của hắn ta thể hiện rõ hắn ta là 1 kẻ cực kỳ khó đoán, 1 ánh mắt của 1 đứa trẻ ngây thơ, thứ mà bất cứ ai nhìn vào cũng tưởng là đến từ 1 thiên sứ hạ phàm nhưng với chủ thư viện, kẻ đã biết tên này từ trước đây rất lâu thì làm sao mà không rõ bản chất của hắn được cơ chứ?
Thậm chí có thể nói chủ thư viện còn già ngang bằng với bậc ông của ông của tên làm khách này, chủ thư viện còn là kẻ đích thân trải qua giai đoạn hòa hùng kia nên lại càng hiểu bản chất máu me của tên này.
"Bản chất của ngươi và ta khác nhau, ngươi không khát vọng thứ tình cảm tầm thường nhiều như ta, chính vì vậy nên ngươi không cứu bất cứ ai trừ khi kẻ đó là kẻ mà ngươi thực sự quan tâm đến, nên mới nói ngươi là 1 cá thể kế thừa những đặc tính tốt nhất của chủng tộc vô tâm nhất trong tất cả.
Ta ban đầu cũng tưởng bản thân cũng hệt như ngươi, là 1 kẻ máu lạnh bậc nhất, là kẻ châm ngòi cho 1 thời đại loạn lạc, là kẻ đã đẩy tất cả hướng tới c·hiến t·ranh d·iệt c·hủng hàng loạt, nhưng ta đã nhầm.
Đến cuối cùng thì ta cũng chỉ là 1 kẻ muốn được sự yêu thương của kẻ khác, ta và ngươi tuy giống nhau nhưng lại khác nhau đến lạ thường, nhưng cũng vì thế mà ta cũng đã thành thần sớm hơn dự kiến, đỡ phải vướng vào những rắc rối sau đó.
Mà lý do ngươi tới đây chắc cũng không phải vì để ngồi nghe ta nói mấy lời nói nhảm này đâu nhỉ? Thật ra thì ngay trước khi ngươi tới đây thì Giovanni đã mang tới cho ta 1 thông tin rất thú vị rồi, chắc đây cũng là lý do ngươi tới đây nhỉ?"
"Đúng vậy."
"Viva La Vida à? Không ngờ cái ngày này lại sớm đến như vậy, Louis XVI thực sự biến thành 1 tên hề sau khi lịch sử bị sửa lại đấy, với 1 kẻ ngoại lai như nó thì khi thức tỉnh kiểu gì cũng tới chỗ ta thôi, ta tin rằng ngươi đã chuẩn bị sẵn đường cho nó rồi nhỉ?
Vậy ngươi tới đây là nhằm muốn ta đặc biệt chú ý tới nó nhỉ? Ta tuy biết ngươi là 1 tên cực kỳ bất công, dù sao đến sống c·hết của con mình cũng chẳng quan trọng bằng 1 món đồ chơi thu hút được sự chú ý của ngươi nhưng ta thì lại khác đấy.
Cái trò chơi mà ngươi cùng con bạch tuộc kia dựng lên không thu hút được sự chú ý của ta, nếu muốn thì ta nghĩ ngươi nên tìm tên Doof kia thì hơn, tên kia tuy miệng nói cắt đứt các kiểu nhưng hắn vẫn luôn đặt rất nhiều sự chú ý đến tộc mình.
Với sự giúp đỡ của hắn ta thì kiểu gì món đồ chơi nho nhỏ này của ngươi cũng đi theo hướng mà ngươi muốn mà thôi, còn với ta thì không, Viva La Vida không phải là năng lực đủ mạnh, hơn cả lứa này cũng đã xuất hiện 1 đời sau đủ tốt rồi.
Nó đạt được sự chú ý của ta bằng chính năng lực của mình, nếu ta nghe theo lời của ngươi thì không khác gì phủ nhận sự cố gắng của đứa trẻ đó rồi dùng thần quyền của ta để giúp Viva La Vida đạt tới được vị trí mà đứa trẻ đó xứng đáng được nhận.
Mà ta tin chắc rằng con bạch tuộc kia cũng không hợp tác với ngươi đâu, mấy trò mèo của ngươi làm sao mà nó không biết được, chẳng qua là mắt nhắm mắt mở coi như không biết, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó.
Hơn cả ngươi nên nhớ rằng năm xưa ngươi được các cổ thần chú ý đến là thật nhưng nếu không có chúng ta thì sự thiên vị của thần chưa chắc đã tạo ra được 1 ngươi như hiện tại, cái gì cũng có duyên phận của nó, thứ ngươi đang cố làm căn bản là sự bất công dành cho những đứa trẻ ở thế hệ này.
Đây ngay từ đầu đã không phải là làm vì lợi ích chung của thế giới này, ta biết rằng lời nói của ta khó mà làm thay đổi được mạch suy nghĩ của ngươi nhưng ngươi nên nhớ rằng cái gì cũng có giới hạn của nó và đừng để đến lúc đó mới hối hận."
"Đây là 1 lời đe dọa?"
"Không hẳn, là do ngươi suy nghĩ quá nhiều mà thôi, hơn cả ngươi không thể thắng ta tại đây, có thể ngươi sẽ bằng 1 cách nào đó lật ngược được tình thế nhưng không phải trong cái thư viện này, mà thật ra thì nếu chuyện này mà dẫn tới sự rạn nứt giữa chúng ta thì cũng quá là buồn cười."
"Đúng vậy thật, nhưng tôi không tới đây vì đứa trẻ đó mà là vì 1 chuyện khác, tôi chỉ giúp nó 1 chút ở giai đoạn đầu mà thôi, hành trình sau đó của nó mới là thứ thú vị đáng để dõi theo chứ không nhất thiết phải theo con đường mà tôi dựng lên.
Lý do tôi tới đây là vì khu vực Thiên chúa."
"Hừm, nếu ngươi định nói về chuyện kia thì nó còn quá sớm, The First Fallen thậm chí còn chưa xuất hiện, vẫn chưa đến lúc Thánh hạ phàm, hơn cả không phải đứa trẻ nào cũng xứng đáng để nhận sức mạnh này.
Trừ thằng nhóc Viva La Vida là thuần chủng ra thì giờ huyết mạch của tộc ta đã sớm không còn lưu lại trên mảnh đất đó nữa rồi, tức tất cả bọn chúng đều sẽ phải trải qua nghi thức kia và chỉ cần linh hồn của chúng hơi yếu thôi cũng sẽ dẫn tới c·ái c·hết ngay tức khắc."
Mỗi khu vực đều có điểm đặc biệt của riêng mình và Thiên chúa cũng vậy, có điều giờ vẫn còn quá sớm cho tới khi Thánh hạ phàm, tất cả vẫn chưa đạt tới được điều kiện dù là thấp nhất để có thể sống sót qua được nghi thức thức tỉnh.
Đây là điều mà ai cũng biết, năng lực của tộc hắn là năng lực rất mạnh, thậm chí nó còn xâm lăng đến thần quyền của rất nhiều vị thần khác, nhưng nó không phải là dạng kế thừa, đúng hơn thì nó là gen ẩn trong mạch gen của tộc hắn.
Thuần chủng là để ám chỉ những kẻ có xuất thân từ tộc của hắn nhưng đó vẫn chưa phải là phân bậc cao nhất, hơn cả vì là gen ẩn nên đặc tính cũng rất khó di truyền, họ Trần của Việt trải qua chừng đó năm mà chỉ có mình Việt là thuần chủng nhưng cậu ta vẫn phải thông qua nghi thức thức tỉnh mới có thể nhận được năng lực của mình là đã đủ hiểu rồi.
Thật ra thì hầu hết thuần chủng đều như vậy, ít ra thì nó cũng đỡ đau hơn rất nhiều so với những thế hệ đầu tiên, thuần chủng rất khó thất bại trong nghi thức thức tỉnh, nhưng những kẻ tầm thường thì lại khác.
Như hắn ta vậy, dù hiện tại được cho là đầu nguồn của cả 1 tộc nhưng trên thực tế thì hắn chỉ là kẻ đầu tiên trong tộc trở thành thần mà thôi, trước hắn đã có rất nhiều tiền bối đi trước và xuất thân của hắn là kẻ ngoài tộc thông qua được nghi thức thức tỉnh.
Hắn hiểu rõ nghi thức thức tỉnh kia đáng sợ đến như thế nào nên mới nói rằng những người chơi, thậm chí là dân bản địa của khu vực Thiên chúa vẫn chưa sẵn sàng cho nghi thức thức tỉnh kia, nhưng phần thưởng cho những kẻ tầm thường vượt qua được thử thách cũng rất quý báu.
Ví dụ như hắn chẳng hạn, chỉ cần hắn thành công thức tỉnh thì tất cả mọi dòng dõi có cùng huyết mạch với hắn đang tồn tại đều thức tỉnh 1 cách vô điều kiện mà không cần phải thông qua nghi thức, năm xưa hắn đã thức tỉnh khi trên 120 tuổi, kết quả là đời con của hắn, đời cháu của hắn, đời chắt của hắn và cả những đứa nhỏ thế hệ mới nhất cũng đồng loạt thức tỉnh.
Thậm chí 4 đứa con mà hắn sinh ra sau khi thức tỉnh cũng hoàn toàn thức tỉnh sau khi lên 8 tuổi, chỉ là sự thức tỉnh vốn dĩ không dành cho kẻ yếu, dù được hưởng lợi từ hắn nhưng trong dàn con cháu vẫn có những kẻ quá yếu để chịu được sự thức tỉnh đó và c·hết đi.
Sau này thì sự ban phước kia cũng mất dần theo thời gian nhưng chỉ cần là thuần chủng thì đều có tỷ lệ rất lớn sẽ thông qua được nghi thức thức tỉnh nếu như ý chí hay linh hồn đủ kiên định, đương nhiên dòng dõi trong tộc của hắn thường không xuất hiện những kẻ yếu đuối như vậy.
Việt thật ra cũng là 1 kẻ yếu điển hình nhưng hắn ta biết rõ tên này đã cố gắng cho cậu ta tiếp xúc đến quỷ chủng nên linh hồn của nó đang được rèn luyện rồi, thậm chí hiện tại đã đến được mức vừa đủ để thông qua được nghi thức.
Nhưng thực sự thì hắn ta vẫn không hiểu nổi tại sao lại phải mất nhiều công sức như vậy cho 1 đứa trẻ mà như hắn nói là sẽ không tiếp tục nhúng tay vào sâu hơn nữa, đấy là còn chưa nói đến trong các tộc trên này có rất nhiều đứa có tiềm lực nhiều lần như vậy.
Bởi vì không tìm thấy được manh mối nên hắn ta bắt đầu suy ngược lên khả năng của Viva La Vida, đây không phải là 1 năng lực quá mạnh, cũng không có tiềm năng tiếp tục thức tỉnh lên bậc cao hơn.
Đặc trưng năng lực cũng có thể thông qua cái tên để đoán được ít nhiều chứ chẳng cần tới việc đọc nội dung bên trong, Viva La Vida tức là cho tới tận cuối đời, là khoảnh khắc cuối đời của Louis XVI trước khi bị đưa lên máy chém.
Nếu chỉ dựa theo tên thì thường hắn ta sẽ liên tưởng đến những năng lực cực mạnh nhưng chỉ hoạt động sau khi vật chủ c·hết, nó là 1 năng lực cực bóp, thậm chí còn hại cả chủ chỉ để nó có thể dùng được năng lực thực sự của mình.
Nhưng câu chuyện đằng sau Viva La Vida lại không đơn giản như vậy, nó là thứ tượng trưng cho khoảnh khắc thú tội cuối cùng của Louis XVI đối với con dân Pháp lúc đó, đáng tiếc là những lời đó đã bị tiếng trống cùng tiếng hò hét của đám chủ nhà máy áp đi.
Đó là những câu chữ bị lãng quên, không 1 ai biết hay thậm chí nhớ về nó, những lời thú tội cuối đời của Louis XVI cứ thế mà tan biến hoàn toàn trước cả khi kịp xuất hiện còn bản thân ông ta thì đầu lìa khỏi cổ trên máy chém tử thần.
Mỗi cá thể khi mới sinh ra đều đi kèm với 1 bài hát, 1 giai điệu riêng, nó có thể là thứ đã sớm tồn tại trong quá khứ hoặc chỉ mới xuất hiện ở hiện tại hay xa hơn là ở 1 tương lai nhưng không nghi ngờ gì khi nói nó chính đầu nguồn của năng lực.
Nó gắn liền với mỗi cá thể và dục vọng của mỗi cá thể đó chính là thứ định hình ra năng lực dựa trên vùng được bài hát khoanh vùng sẵn, thậm chí nó còn là tiền đề để năng lực có thể tiếp tục thức tỉnh lên bậc cao hơn trong tương lai.
Có điều theo như hắn ta thấy thì Viva La Vida không có tiềm lực nhiều đến như vậy, tuy đồng ý là vẫn cần thời gian để chú ý nhiều hơn nhưng có thể đạt tới độ cao kia thì ngay từ đầu 1 thứ nhân tạo không thể nào chịu nổi rồi.
"Vị kia đi được 1 lúc rồi thưa phụ thân."
Trong lúc vẫn đang chìm vào mạch suy nghĩ thì hắn ta lại bị 1 trong 4 đứa con của mình, Giovanni kéo lại thực tại, nhờ vậy mà hắn cũng nhận ra được 1 số chuyện rồi lại tiếp tục chán chường nằm lăn ra trên ghế.
"Có vẻ như mục đích của vị kia khi tới đây là chỉ để chúng ta nhớ lấy cái tên Viva La Vida này thôi."
"Đúng vậy, đúng là 1 kẻ cực kỳ khó đoán, nhưng mà kệ đi, dù sao thì hắn cũng đã thành công thu hút sự chú ý của ta rồi đấy, sau khi thời chiến kết thúc thì ta cũng đã bắt đầu khá chán với cuộc sống vô vị hiện tại rồi."
"Vậy chúng ta sẽ coi đứa trẻ đó như 1 thẻ đ·ánh b·ạc chứ thưa phụ thân?"
"Không, như ta nói rồi đấy, ban thưởng chỉ dành cho kẻ xứng đáng và muốn trở thành kẻ xứng đáng thì cũng không phải dễ, hãy để cho thời gian chứng minh xem liệu nó có phải là kẻ xứng đáng hay không?
Còn về chúng ta thì cứ bình chân như vại ngồi xem thôi, chẳng có lý do gì phải vội cả, nhưng cũng nhờ hắn tới đây nên ta mới nhớ lại bản thân cũng được giao phó cho 1 trong mấy khu vực kia, mà hiện tại nơi đó đang do ai quản lý vậy?"
"Centerfold thưa phụ thân."
"Hừm, Centerfold? Tại sao lại là đứa nhóc này? Tên nào duyệt đơn đề nghị của hắn vậy?"
"Nó không tự đề cử bản thân mà được chuỗi Queen đề cử thưa phụ thân."
"Queen? Đây là ý của bạn của ta sao?"
"Ông ta không lộ mặt nhưng có thể thông qua được 3 hội đồng đánh giá thì khả năng cao là ý nhiều cũng có 1 tay của ông ta, có điều tính tới hiện tại Centerfold vẫn làm ổn nên phụ thân không việc gì phải lo cả, chỉ cần hắn không quá ngu thì mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
"Haiz, vậy tạm thời bỏ chuyện đó qua 1 bên đi, thật ra thì nếu vụ lần này xảy ra sai sót thì ta lại có cớ để ép chuỗi Queen 1 khoảng thời gian thôi, mà đứa con lai trong lời đồn kia sao rồi? Tính tới hiện tại thì nó cũng tới độ tuổi trưởng thành rồi nhỉ?"
"Vẫn ổn thưa phụ thân, hơn cả nó gần đây còn nhận nhiệm vụ liên quan đến vụ lần này nên chắc hẳn cũng là 1 cơ hội tốt giúp nó hoàn thiện bản thân hơn, đương nhiên chỉ cần phụ thân ra lệnh thôi thì con sẽ đích thân can thiệp vào."
"Thôi đi, để con dính vào mấy cái sân chơi này thì không khác gì nói 'thư viện' chúng ta không cần mặt mũi, có điều nếu như có đứa nào đó ở thế hệ trước, không thuộc thế hệ này can thiệp vào thì cứ đánh chặn trước đi, năng lực của con rất thích hợp trong trường hợp như vậy."
"Đã rõ thưa phụ thân, con sẽ chú ý tới vụ này nhiều hơn."
"Mà huyết mạch của nó như thế nào rồi?"
"Tỷ lệ vẫn như cũ thưa phụ thân, 1/4 của chúng ta, 1/4 của hỗn mang gốc, 1/4 của quỷ và 1/4 của hỗn mang kiểu mới, nhưng không thể loại trừ trường hợp đây là thông số giả, dù sao tài năng như thế này ai cũng muốn có, làm ra 1 số chiêu trò cũng là hiển nhiên."
"Đúng là hắc hoàng tử của tộc hỗn mang, nếu pha này mà bị chúng ta c·ướp được thì không biết con bạch tuộc kia sẽ chặn đánh ta bao lâu nữa, mà kệ đi, nếu như con đích thân gặp nó luôn thì hãy đưa cho nó quyển sách này, coi như quà gặp mặt trước."