Chương 28: Vận mệnh khó dò.
"Tại sao ngài lại bỏ cung thay kiếm? Không phải ngài là cung thủ tài năng nhất trong 9 realms tính tới hiện tại sao? Đến cả phụ thân hay đám Light Elf cùng Dark Elf kia đều phải công nhận điều đó, rằng ngài là kẻ sinh ra là để dành cho cung thủ."
Thorin cuối cùng cũng đã di cư tới làng Dwarf, khoảng thời gian qua đã đủ nhiều để có thể đưa ra 1 quyết định và với cương vị là 1 trong những đứa con của Durinn thì tự thân nó cảm thấy mình phải có trách nhiệm với mong ước của cha.
Hiện tại thì Thorin đang phục vụ bên mảng chế tạo, là 1 trong 2 Dwarf có quyền lực nhất trong xưởng rèn, Dwarf còn lại là Pofin, 1 trong những đứa con của Ivaldi, 1 bên thì tập trung kế thừa di sản của cha mình còn 1 bên thì tập trung vào việc sáng tạo ra cái tôi của bản thân.
Những đứa con của Ivaldi là những đứa sinh sau đẻ muộn trong dòng dõi của Durinn, gặp thêm Phantom vẫn luôn ở bên cạnh nữa nên bọn chúng vẫn nhận được rất nhiều sự ưu ái đến từ ông ta và cũng không khó hiểu lắm khi chúng quyết định kế thừa di sản còn dang dở của cha mình.
Ngoài ra thì rèn đúc chỉ là 1 trong những thứ mà những đứa con của Ivaldi học được từ Durinn, bọn chúng còn học được thêm cả ước mơ cùng tư tưởng của ông ấy nữa, đó cũng chính là lý do mà bọn chúng là những Dwarf tiên phong dựng lên làng Dwarf thay vì phân tán ra ở ẩn như các anh chị em khác.
Còn về chủ đề mà Thorin đang nói thì cũng không sai đâu, Phantom hay Việt đều đã chứng minh bản thân là dạng cung thủ tài năng bậc nhất, tuy chưa đến thiên bẩm đặc thù nhưng khả năng xạ tiễn của cậu ta đã phát triển lên rất nhiều kể từ lần cuối cùng mà cả 2 gặp nhau.
Giờ thì cả nhánh Hunter cùng nhánh nỏ tiễn thủ đều vượt quá 50% trên thanh độ thành thạo rồi, chẳng mấy chốc là Phantom có thể đạt tới cực hạn và hướng tới việc phá bỏ giới hạn thêm 1 lần nữa để đạt tới nghề chuyển chức thứ 3 của nhánh này.
Lv 10 cho nghề nghiệp, lv 20 là chuyển chức lần 2, lv 30 là chuyển chức lần 3, nếu có thể đạt tới cấp độ kia thì Phantom có thể tính là 1 cung thủ lv 30 trở lên, đương nhiên vì chỉ số không theo kịp nên gặp rất nhiều khó khăn trên con đường này.
Nhưng cũng vì Phantom tự ngộ ra nên con đường này không phải là con đường gò bó do hệ thống tạo ra cho những người chơi tầm thường kia nữa, nó là 1 con đường cho những kẻ thức tỉnh, phá vỡ giới hạn có sẵn từ trước.
Đương nhiên Việt không phủ nhận rằng cậu ta hay nói đúng hơn là Phantom sở hữu 1 cơ thể cực kỳ có thiên phú với nghề cung thủ, bình thường để có thể đạt tới mức thông thạo của chỉ riêng 1 bộ pháp thôi cậu ta cũng đã mất tới cả tháng trời.
1 tháng này đương nhiên không chỉ học thôi mà còn phải liên tục cải tạo và sáng tạo ra thêm những thứ mới sao cho phù hợp với bản thân của hiện tại nhất, Việt không phủ nhận rằng mình có tài năng hơn những kẻ khác nhưng cậu ta biết rõ mình ở ngang đâu.
Có thể đạt tới được mức độ được gọi là cung thủ số 1 9 realms với chưa đầy 30 ngày căn bản là viễn vông, giống như kiếm vậy, Việt phải mất tận 1 năm trời chỉ để học được 1 bộ kiếm chiêu rồi biến nó thành cái của mình.
Ở cấp độ đó thậm chí còn không bằng được 2/3 những thành tựu mà Phantom đã đạt được trong chưa đầy 30 ngày ở trường huấn luyện kia, thậm chí cậu ta trước đó còn sử dụng 1 ngày cho mỗi loại phong cách chiến đấu có thể học được ở đó.
Nên lượng thời gian để Phantom có thể rèn luyện khả năng xạ tiễn của mình là đâu đó khoảng 20 ngày, căn bản là quá nhanh, thậm chí đến tận bây giờ cậu ta cũng chẳng rõ tại sao nó lại nhanh đến vậy dù nó vẫn đang tăng hàng ngày.
Cũng chính vì không nghĩ ra bất cứ lý do hợp lý nào nên Việt cũng chỉ biết quy cho do Phantom thực sự rất có tài với 2 chữ cung thủ, tuy không đạt tới cấp bậc bẩm sinh như Evada nói nhưng vẫn hơn những kẻ tầm thường khác như từ thủ đô tới rìa Alfheim.
"Ngươi nói rất đúng, ta có đủ tài năng để có thể nhanh chóng trở thành kẻ mạnh nếu như đi theo con đường cung thủ này, vừa có thể tiết kiệm thời gian mà cũng vừa nhanh chóng phá vỡ giới hạn của những hệ quy chiếu phổ thông."
"Vậy tại sao ngài là tốn công vào kiếm?"
"Bởi vì đó là đường mà ta phải đi."
Hiện tại Phantom đang đeo trên hông tổng cộng 6 thanh kiếm, mỗi thanh đại diện cho 1 loại kiếm chiêu mà cậu ta đã thành thạo, 6 năm cũng là khoảng thời gian mà cậu ta đã bỏ ra để luyện tập với kiếm.
Mỗi năm 1 thanh, nó không chỉ gắn liền với phong cách chiến đấu của Việt mà còn chỉ rõ ra rằng cậu ta đã thực sự nỗ lực, bỏ ra bao nhiêu thời gian để có thể đạt tới trình độ này, thật ra thì cậu ta vào lúc đó cũng rất tự tin vào bản thân.
Đến Ngô thị cũng phải công nhận việc này, dù sao để học được 1 bộ kiếm chiêu đạt tới mức thành thạo ở cấp bậc thầy thì đó là chuyện cả đời của rất nhiều người, không phải ai cũng có đủ tư chất để thấu hiểu được kiếm và càng hiếm ai có thể biến kiếm trong tay thành kiếm của mình.
Nhưng Việt thì lại khác, mỗi năm 1 thanh, 6 năm 6 thanh đại diện cho 6 loại kiếm chiêu mà cậu ta đã đạt tới mức độ siêu phàm, không chỉ biến nó thành cái của riêng mình mà còn cải tạo ra được bộ kiếm chiêu vượt qua giới hạn của tiền nhân đi trước.
Có điều sở hữu tài năng vượt trội là vậy nhưng thật buồn cười khi Việt lại thua vào cái ngày hôm đó, đương nhiên không thể phủ nhận rằng cậu ta đã chủ quan cũng như chỉ muốn chạy trốn thay vì tiếp nhận 1 trận chiến với cô ấy.
Đáng tiếc là tự bản thân Việt cũng hiểu rằng thua chính là thua, thua vào lúc đó cũng đã chính thức phủ nhận mọi cố gắng và tài năng của cậu ta, kiếm đã trở thành thứ ám ảnh, là lời nguyền ràng buộc cậu ta lại vào bàn tay của cô ấy.
Thua chỉ với 1 nhát chém, nó nhanh, nó thô bạo, nó sắc bén, nó đơn thuần nhưng lại có hiệu quả hơn bất cứ thanh kiếm nào mà Việt từng phải đối đầu khi so tài với những Ngô thị cùng lứa với cậu ta.
Nhát chém đó chứa đựng sự cuồng bạo của cô ấy, thứ tình yêu điên cuồng và độ ghen tuông đến cực hạn, không phải là Việt không thấy được nó, không phải là cậu ta không thể phản ứng lại kịp, chỉ là cậu ta đã chấp nhận lấy thứ tình yêu méo mó kia vào lúc đó.
Cái c·hết của Roger đã khiến Việt thấy rõ được sự điên cuồng của cô ấy nên cậu ta cố gắng chạy trốn khỏi nó nhưng vào cái thời điểm đó thì cậu ta đã chấp nhận nó và quyết định để cô ấy chém 1 nhát đằng sau lưng cậu ta.
Nó không chỉ là 1 lời tuyên bố rằng Việt sẽ mãi mãi bị ràng buộc với cô ấy mà còn ám chỉ rằng kiếm của cậu ta đ·ã c·hết, để cô ấy chém 1 nhát đằng sau lưng là cách mà cậu ta khẳng định tình yêu của bản thân nhưng cái giá phải trả chính là kiếm của cậu ta.
"Vì cô ấy mà kiếm trong ta đ·ã c·hết nhưng cũng vì cô ấy mà ta lại 1 lần nữa cần đến nó, cung thủ cũng được mà kiếm sĩ cũng được, miễn là có thể phục vụ cho mục đích chung cuộc của ta là phò tá cô ấy đến thẳng đích."
Nghe xong thì Thorin cũng chợt nhìn xuống cây búa trong tay mình, ông ta không thể hiểu được những gì mà Việt muốn truyền tải, tình yêu là 1 thứ gì đó rất mới lạ với ông ta cũng như những Dwarf khác.
Hầu hết các Dwarf tới với nhau đều là do ham muốn, sau này được Việt dạy cho những tri thức liên quan đến sinh học, sinh dục thì dần dần nó được ví 1 cách mỹ miều hơn là vì để tạo ra thêm đời sau.
Tuy giờ các Dwarf đã bắt đầu có dấu hiệu cảm nhận được vị ngọt của tình yêu rồi nhưng vẫn cần thời gian để trái tim sắt đá của bọn họ thực sự rung động có thể hoàn toàn hiểu được thứ cảm giác kỳ diệu này.
Đương nhiên với 1 Dwarf tới giờ vẫn còn độc thân như Thorin thì ông ta không hiểu được thứ tình yêu mà các Dwarf khác đang khát hao là chuyện bình thường mà thôi, dù sao ông ta vẫn chưa gặp được đúng mảnh ghép còn lại của đời mình.
"Tình yêu thật khó hiểu."
Nghe vậy thì Việt cũng chỉ cười trừ, nếu nó dễ hiểu đến vậy thì cậu ta đã chẳng thành ra như hiện tại, chủ yếu là do cô ấy quá khó đoán nhưng đương nhiên 1 phần cũng là do cậu ta thực sự khá đầu đất sau tất cả.
Sự cố gắng của Việt căn bản là bồng bột tuổi trẻ, dù sao ai cũng nghĩ là mình sẽ thành công khi mới ra đời lần đầu, cậu ta cũng vậy, cũng mang trong mình giấc mơ và hy vọng như bao kẻ khác, chỉ là thực tế nó tàn khốc hơn cậu ta tưởng quá nhiều mà thôi.
"Không cần phải cố gắng hiểu nó, duyên phận rất khó đoán, ta tin rằng rồi 1 ngày nào đó mùa xuân sẽ tới với ngươi thôi."
"Hệt như kẻ sát thần mà ngài kể?"
Thorin đang nhắc tới Kratos, tuy Phantom không thể tiết lộ trước những thứ có thể xảy ra nhưng cậu ta có thể thông qua thứ có trước để nói vu vơ về nó, nền của cậu ta là 3 anh em Odin, Vi và Vele g·iết c·hết Ymir.
Thứ đó đã xảy ra nên Phantom có thể kể 1 số chuyện dựa theo cái nền đó, có rất nhiều chuyện xảy ra với Kratos nhưng thứ duy nhất mà cậu ta có thể nói là về mối thù của hắn ta với các vị thần hệt như Dwarf dòng dõi Durinn với Aesir.
'Vậy hắn có thành công hay không?'
Durinn còn những Dwarf khác vừa ngồi nghe vừa thắc mắc về hồi kết của câu chuyện về 1 kẻ đã bị các vị thần làm mất đi tất cả để rồi để thù hận đeo bám lấy bản thân.
'Hắn thành công, đến cuối cùng thì hắn cũng đã thành công trả được thù nhưng cái giá phải trả chính là sự hủy diệt tại vùng đất của hắn."
'Hắn không hối hận sao?'
'Bị thù hận che mắt hệt như cảm giác chúng ta đang rơi vào 1 cơn say bí tỉ vậy, chỉ có khi thức giấc thì những thực tại do chúng ta gây ra mới gõ cửa xuất hiện rồi đeo bám lấy để rồi 1 lần nữa đẩy chúng ta vào 1 cơn say bí tỉ khác.'
'Vậy trả thù không phải là 1 sự lựa chọn chính xác?'
'Sai, trả thù có rất nhiều cách và đừng để bị thù hận đeo bám lấy mới là cách chính xác nhất, đừng để bản thân trở thành kẻ say đầu tiên trên bàn nhậu bởi lẽ chẳng ai biết được những kẻ còn tỉnh sẽ làm gì chúng ta khi đó, hãy là kẻ thức giấc đến cuối cùng.'
'Còn kết cục của tên kia thì sao? C·hết cùng với mảnh đất quê nhà đang dần sụp đổ của hắn?'
'Hắn g·iết các vị thần cũng đồng nghĩa là trả lại cho đất trời những quyền năng mà các vị thần đó đang nắm giữ, tuy ban đầu có hơi loạn lạc nhưng tự bản thân thiên nhiên đã tàn khốc ngay từ đầu và hãy để nó quyết định số phận của mảnh đất đó.'
'Vô thần là chính xác?'
'Không phải chính xác nhất nhưng chỉ có làm vậy thì phàm vật mới thực sự có thể có tiếng nói của mình, thần còn tồn tại thì thần vẫn sẽ ngự trị bên trên tất cả, thần vận hành tốt thì mọi thứ sẽ tốt đẹp còn không thì sẽ ngược lại.
Giống như việc địa chủ giao lại quyền sở hữu đất đai cho nông dân vậy, tuy ông chưa hiểu rõ nó nhưng chỉ cần biết rằng giờ đây quyền canh tác đã vào tay những Dwarf tham gia canh tác thay vì bị nhà nước do Motsognir cai trị giữ lại.'
'Nói rõ hơn được không?'
'Xã hội của sinh vật có trí tuệ thường rất phức tạp nhưng nó ít nhiều vẫn có rất nhiều điểm tương đồng nhau, hình hài ban đầu của xã hội là mẫu hệ, nơi mà các thành viên trong tộc tôn thờ mẫu thân của mình.
Với tộc Dwarf của ông thì rõ ràng đó là ông cùng Motsognir, mối quan hệ ràng buộc này vẫn chưa vị phá vỡ cho tới hiện tại, phát triển lên thì có bộ lạc nguyên thủy, tộc Dwarf không có giai đoạn này vì tất cả đều hiệu trung dưới trướng 2 thủy tổ của mình thay vì phân nhỏ ra rồi n·ội c·hiến qua lại.'
'Thú vị thật đấy, vậy tức là nếu không có kẻ đứng đầu nhất thống tất cả thì loạn chiến sẽ diễn ra thay vì hòa bình? Nhưng không phải nếu như tất cả đều cùng hướng tới hòa bình thì mọi thứ sẽ yên ổn hay sao?'
'Cái mà ông đang nói căn bản là bất khả thi vì ai cũng có lòng tham của mình cả, không phải tự dưng mà Odin cùng Vi và Vele lại g·iết Ymir, tương tự với ông cùng Motsognir vậy, thứ động lực giúp cả 2 leo lên tới đỉnh ngọn cây Yggdrasil này để cầu xin 1 ân huệ từ đại bàng vô danh không phải là lòng tham hay sao?'
'Hừm, rất đáng suy ngẫm, tuy ta cảm giác có cái gì đó sai ở đây nhưng không hiểu vì sao mà không thể phản bác lại được?'
'Có phải không? Thời đại loạn chiến mà mong muốn hòa bình căn bản là quá tham lam, hệt như trên Alfheim hiện tại vậy, cả Light Elf cùng Dark Elf đều có chí hướng của riêng mình và cuộc chiến này được bắt nguồn từ lòng tham của 2 bên.
Nhưng giờ mũi tên kèm theo chiến thư của 2 bên cũng đã được bắn ra khỏi cung rồi, không phải việc hy vọng có thể dừng chiến rồi đi tới hòa bình hiện tại đã quá muộn rồi hay sao? Nhất là khi rất nhiều Light Elf cùng Dark Elf đang đổ máu, hy sinh trên tiền tuyến để tuân theo mệnh lệnh của bề trên cũng như làm theo đức tin của mình.
Giống như Nidavellir này vậy, ban đầu nó chẳng có gì cả ngoại trừ đất đá cùng khoáng sản các thứ, không phải nơi thích hợp để phát triển sự sống, nhưng vì lòng tham của ông cùng Motsognir nên nó đã thành 1 realm thích hợp để sự sống phát triển.
Tham lam không phải lúc nào cũng là xấu, đôi khi nó cũng là nguồn động lực của tất cả chúng ta tiếp tục vận động trên con đường mang tên ước mơ, minh chứng rõ nhất là việc ông đã thành công và giờ ông lại mong muốn 1 thứ gì đó khác.
Rồi cứ dần dần mãi như vậy cho tới hiện tại, bên trong ông đến cuối cùng vẫn đọng lại cảm giác mọi thứ vẫn chưa đủ, thực tế do với lý tưởng của ông luôn luôn tồn tại 1 khoảng cách rất lớn và cái cảm giác luôn luôn không đủ đó cũng chính là lòng tham.'
'Vậy mọi hành động đều khởi nguồn từ lòng tham dù ít hay nhiều?'
'Nhân quả tuần hoàn, nghiệp lực dễ kiếm, công đức khó tìm, cái gì cũng có cái giá của nó, quan trọng nhất vẫn là đừng để bản thân khi c·hết rồi mới thấy hối hận vì những hành động của mình trong quá khứ.
Tên kia đã đạt được sự yên bình sau cùng, sử thi hào hùng máu me của hắn kết thúc chỉ để mở ra cho hắn 1 đầu đường mới, 1 đầu đường có thể giúp hắn ta thực sự thanh thản, 1 đầu đường mở ra 1 kết cục mà hắn ta vẫn luôn mong chờ.'
'Dù đã g·iết nhiều đến như vậy?'
'Đúng vậy, dù hắn đã g·iết cả thần, cả người nhưng đến cuối cùng sự bình yên vẫn tới với hắn.'
'1 câu chuyện bất công.'
'Mỗi kẻ khi sinh ra đều mang trên mình 1 vận mệnh của riêng bản thân, Ymir cũng vậy, Primordial lửa cùng băng kia cũng vậy, tất cả đều có sứ mệnh của riêng mình, bản thân câu chuyện không bất công mà là do người kể chuyện khiến nó trở nên bất công với kẻ này nhưng hào hùng với kẻ khác.
Tam sao thất bản, truyền miệng chính là thứ bóp méo 1 câu chuyện nhất, 1 đồn 10, 10 đồn lên hàng trăm, hàng ngàn, thứ tôi kể chưa chắc đã là 1 câu chuyện thực sự, hơn cả không có bất cứ câu chuyện nào là bất công hơn câu chuyện nào cả.
Không ưu ái ai hơn ai chính là sự công bằng tuyệt đối, kẻ mạnh được sinh ra thì cũng có nghĩa là kẻ yếu đang tồn tại, rất cay nghiệt nhưng đó là bản chất của mọi thứ, câu chuyện chỉ thành bất công dựa theo lời kể chuyện của người dẫn truyện còn với thế giới, thứ đã sớm tồn tại trước vạn vật thì đó chỉ là 1 trong vô số những câu chuyện mà nó được nghe qua.
Nhưng trên đời này không có cái gì là tuyệt đối, thiên mệnh 50, lúc tuyệt vọng nhất thì thần c·hết cũng chỉ dám thu 49, vẫn luôn tồn tại 1 đường sinh sau tất cả, quan trọng là ngươi có bắt lấy được hay không mà thôi.
Giống hệt như câu chuyện trên vậy, nếu hắn ta tiếp tục làm con rối cho các vị thần thì không khác gì đã tự đi vào cửa tử trước mặt, vậy nên hắn mới điên cuồng đấu tranh, đó là đường sinh của hắn, tuy chỉ là may mắn nhưng hắn vẫn đi đúng đường.
Đến cuối cùng thì mùa xuân cũng đã đến với hắn như 1 lẽ thường tình sau 1 mùa đông kéo dài tưởng chừng như vô tận, cuối cùng hắn cũng đã thành công băng qua cánh đồng tuyết kéo dài đến tận đường chân trời kia để tới được vườn hoa muôn màu.'