Chương 11: Quyền chủ động.
"Đau, đau, em có thể làm nhẹ nhàng 1 chút được không?''
Hiện tại cả 2 vừa tắm xong nên cô ấy đang giúp Việt xử lý phần v·ết t·hương trên vai bằng thuốc sát trùng đặc chế của Ngô thị, tuy không rõ thành phần của "thần dược" này là gì nhưng nó được đặt trong 1 chiếc hũ nhỏ và trên đó được niêm phong 1 chữ 受伤 trông rất nguy hiểm.
Đương nhiên Việt giờ như cá nằm trên thớt rồi nên cũng chẳng giãy dụa được nữa, nhưng đúng thật là nó rát thật, cảm giác còn đau hơn cả lúc khi mới bị cô ấy cắn, Adrenaline cũng chẳng thể giúp cậu ta tránh đi cơn đau dữ dội này được.
Mà Việt hiện tại đang cởi trần, mặc cỗi cái quần trong bộ đồ ngủ còn cô ấy thì là người duy nhất mặc áo, với cái dáng người của cô ấy thì đương nhiên cái nào này không rộng thùng thình đến độ có thể che được hết phần bên dưới.
"Thuốc đắng dã tật còn thuốc sát trùng rát thì lại càng có hiệu nghiệm thôi, đáng tiếc là phần thịt này sẽ mất kha khá thời gian mới tái tạo lại được, nên trong thời gian sắp tới anh phải ăn nhiều chất vào hoặc thực hiện cấy ghép thịt hoặc dùng thử hợp chất H.P."
"H.P là viết tắt của cái gì? Health Point à?''
"Không, Hyper Potion."
"Chẹp, Ngô thị đúng là biết đặt tên thật đấy, mà thay vì lo lắng cho khả năng hồi phục của anh thì không phải đáng lý ra giờ này em nên về phòng và say giấc à? Còn quần áo nữa, làm ơn mặc đồ tử tế vào đi."
''Đừng lo em không ngại đâu.''
Cô ấy thốt ra với 1 vẻ mặt không hề có cảm xúc xấu hổ xen lẫn vào, đúng là cô gái mà Việt quen biết.
"Đúng vậy, em không ngại nhưng anh ngại được chưa? Hơn cả trẻ con mà không ngủ đúng giờ giấc thì không lớn được đâu, vậy nên về phòng dùm anh cái."
Nghe thấy như vậy thì cô ấy thay vì tiếp tục để ý tới Việt thì lại bắt đầu mò mẫm bộ ngực quá khổ so với cùng lứa của mình rồi 1 lần nữa nhìn về phía cậu ta với 1 ánh mắt cực độ lên án.
"Té ra như này là chưa đủ với anh, nói thẳng ra thì em hơi bị tự tin đấy, nhưng có vẻ như trước 1 tên biến thái, dâm tặc, ấ·u d·âm như anh thì chừng này vẫn chưa đủ, nhưng em có 1 cách giúp nó to ra nhanh chóng đấy, anh muốn thử không?"
"Đừng tưởng anh không biết em đang toan tính cái gì, tất cả đều hiện lên hết trên mặt của em đấy nên đừng mơ."
"Hừm, đúng là nhu nhược mà, cả lúc nãy tắm chung nữa, em không nghĩ ra được tại sao anh lại có thể như vậy được, mà trả anh cái áo này."
Nói rồi cô ấy cởi cái áo ra rồi ném vào mặt Việt xong rồi cứ trần như nhuộng vậy rời khỏi phòng cậu ta, đúng là con cháu Ngô thị, không biết giữ giá với con mồi của mình, thậm chí có thể nói là không có bất cứ sự ngại ngùng nào.
Khả năng cao là sáng mai kiểu gì cô ấy cũng bằng 1 cách nào đó xuất hiện trên giường Việt mà thôi, dù cậu ta có khóa cửa đi chăng nữa thì vẫn vậy, tất cả là bởi vì cô ấy là người xây cái gaming house này nên cô ấy có chìa khóa phòng của mọi căn phòng.
Thật ra thì Việt có tính tới chuyện chặn cửa nhưng khả năng cao là cô ấy cũng đã sớm đào sẵn 1 cửa ẩn để thông sang đây rồi nên cậu ta cũng kệ, để cho cô ấy muốn làm gì thì làm, miễn là không đi quá xa là được.
Nói về chuyện yêu đương của Ngô thị thì cũng coi nó như 1 chuyện đi săn vậy, tục bắt người của bọn họ hoàn toàn không chừa bất cứ đường thoát nào cho con mồi của mình nhưng đi săn thì cũng tùy vào tính cách của kẻ đi săn.
Có kẻ thì trực tiếp bằng mọi giá lôi con mồi về và cũng có kẻ thích đẩy con mồi vào bước đường cùng để nó giãy dụa trong vô vọng rồi khi nó thấm mệt rồi thì kẻ săn mồi sẽ mang tới cho nó cơn tuyệt vọng kinh khủng nhất.
Cách thể hiện thì Ngô thị thường thuộc ở dạng đầu tiên hơn, đó chính là tìm được kẻ mạnh khác giới xong trực tiếp đè ra luôn, giờ tuy đã đỡ rồi khi bọn họ phải mang về nhà trước nhưng Ngô thị cũng chẳng quan tâm liệu đối phương có thích hay không đâu.
Còn dạng thứ 2 tuy là bên thiểu số nhưng lại tàn độc hơn rất nhiều, bọn họ chơi đùa tình cảm rồi khi đối tượng tương tư, thậm chí là yêu đến lú cả đầu luôn thì bọn họ sẽ cho 1 chút drama hàn xẻng vào để trêu chọc con mồi của mình.
Giống như mẹ của cô ấy ngày trước cũng vậy, trêu đùa với tình cảm của người cha xấu số kia đến mức ông ta không gượm dậy nổi, thậm chí là suy sụp vì nó thì bà ấy mới lôi ông ta về rồi nuông chiều hệt như vật nuôi của mình vậy.
Lần trước Việt gặp ông ấy thì vẫn chưa hết suy sụp tinh thần nhưng ông ấy cũng đưa ra 1 số lời khuyên cụ thể để tránh bị kiểm soát bởi dạng Ngô thị như 2 mẹ con nhà này, đây cũng là dạng khó xử lý nhất.
Đầu tiên là về chuyện tình cảm, dù ở dạng 1 hay dạng 2 thì bọn họ cũng cực kỳ điên, chẳng qua là cách biểu hiện nó cực kỳ khác, dạng 1 thì bắt về xong cho uống dược luôn, còn dạng 2 thì sẽ từ từ nhưng đừng bao giờ cho bọn họ thứ mà bọn họ muốn.
Bố của cô ấy ngày xưa cũng là 1 nhà văn người Đan Mạch có tiếng với 1 số tác phẩm như D'Capiro hay Baron of Highland hoặc Hill of Sword, v.v, tức 1 đại thi hào của thế kỷ trước, mẹ của cô ấy ngày xưa cũng là 1 trong những fan trung thành hay tới những buổi ký tặng sách của ông ấy.
Lúc đó ông ấy cũng khá lãng tử, có không ít mối tình và qua lại cũng không ít cô gái nên đương nhiên quen biết thêm 1 người cũng chẳng sao, tất cả chẳng có gì để nói cho tới khi đêm đầu tiên diễn ra còn sau đó thì ông ấy thành ra như bây giờ luôn.
Điều này có nghĩa là dạng 2 là dạng yêu kiểm soát nhưng lại nhẹ nhàng không thô bạo, ban đầu thì thường không biểu lộ ra ngoài quá nhiều nhưng nếu đã trải qua 1 số giai đoạn thông chốt rồi thì căn bản đã quá muộn để khứ hồi, nên ông ấy nhắc nhở cậu ta về chuyện cố gắng kiềm chế càng lâu càng tốt.
Bởi vì chỉ cần Việt mà trở thành người chủ động trong mối tình này thôi là không khác gì cậu ta đang bật đèn xanh để thả con quái vật kia ra cả và hiện tại cậu ta đang đau đầu với nó, cậu ta vừa bật đèn xanh cho cô ấy rồi.
Đương nhiên Ngô thị cũng rất văn minh khi chỉ chấp nhận hôn nhân 1 vợ 1 chồng từ hơn 2000 năm trước cho đến tận bây giờ, chắc 1 phần cũng là do bọn họ đã tồn tại quá lâu mà chưa bao giờ gặp qua kiếp nạn nào cả nên tộc nhân cũng quá nhiều.
Làm như vậy cũng là để hạn chế việc đẻ quá nhiều, mà về căn bản thì dạng 1 là "tình yêu" thô bạo còn dạng 2 là "tình yêu" thầm kín, còn của cô ấy thì cả 2, vừa bộc lộ rất rõ mà cũng vừa muốn kiểm soát người mình yêu.
Nhưng đương nhiên phần bộc lộ thì cô ấy cũng thể hiện ra rằng mình thực sự yêu Việt thôi, không hề có ý định che đậy còn phần mà cô ấy che đậy chính là độ điên trong tình yêu của cô ấy, lúc mà cậu ta cố gắng chạy trốn khỏi cô ấy là lúc mà cô ấy biểu lộ ra 1 chút.
Giờ thì vì Việt đã thông chốt cho cô ấy rồi nên giờ cô ấy đã bạo hơn thấy rõ, nếu hiện tại mà cậu ta để cho phần dục vọng kiểm soát bản thân và vượt quá làn ranh kia rồi thả phần còn lại bên trong cô ấy ra thì chắc chắn là đi luôn.
"Sống kiểu này đúng là sống không bằng c·hết nhưng nếu chơi ngu bước qua làn ranh kia luôn thì còn thảm hơn nữa nên phải cố gắng mới được, không thể để cô ấy chiến thắng được, mà thôi ngồi viết báo cáo cho hạ hỏa vậy."
Sau đó thì Việt với 200% công lực của mình bắt đầu ngồi lên bàn máy tính để viết báo cáo cũng như những giả thuyết của cậu ta về cốt truyện của những thế giới, Bắc Âu cùng Hy Lạp thì đã đại khái biết được các mốc thời gian.
Nếu đổi về thời đại con người thì chắc là thời kỳ Công Nguyên rồi, Midgard mới được thành lập nên tại Bắc Âu con người đang dần dần xuất hiện, bên Hy Lạp thì ở khúc chuyển giao giữa thời của Uranus cùng Kronos nên còn lâu con người mới xuất hiện, phải tới tận khi 2 anh em là Prometheus cùng Epimetheus trưởng thành mới được.
Từ giờ đến đó cũng phải cả trăm năm sau, vẫn còn sớm chán, chủ yếu là do thời đại con người trong từng tôn giáo thường rất khác nhau nữa, như Bắc Âu thì xuất hiện khá trễ, phải hàng ngàn năm sau khi sáng thế.
Hy Lạp thậm chí còn xa hơn nhưng vì thần của Hy Lạp tác động xuống con người nhiều hơn nên chuyện con người phát triển nhanh chóng cũng rất dễ hiểu, dù sao trong thần thoại Hy Lạp thì con người cũng góp mặt rất nhiều, khác với thần thoại Bắc Âu nơi mà Midgard gần như lặn mất tăm.
Trong thuyết sáng thế của Thiên Chúa thì con người cũng xuất hiện rất sớm, chắc hẳn giờ mấy sự kiện như Lilith cùng Azazel đã sớm trôi qua rồi nên mới có quỷ dưới địa ngục, điều này cũng có nghĩa là thời đại con người cũng đã bắt đầu khá lâu rồi.
Chẹp, có quá nhiều chuyện cần phải giải quyết, may mắn là nhờ có kinh nghiệm viết guide book từ trước nên Việt cũng có 1 dàn bài cơ bản cho mình để bám theo đó mà viết nhưng thực sự thì Unknown World quá khó đoán.
Người chơi có thể tác động đến cốt truyện quá nhiều, theo như Việt tra cứu được trên diễn đàn thì bên sever Phật giáo đã có 1 số người bắt đầu tự lập môn hộ riêng cho mình do Tất Đạt Đa vẫn chưa có giác ngộ.
Thậm chí có nhiều người chơi còn muốn ảnh hưởng đến hành trình cảm ngộ của Tất Đạt Đa, việc này khiên ông ta sẽ đi lệch đường dù sớm hay muộn thôi, bên Đạo giáo cũng vậy, bây giờ đang ở kỷ Hồng Hoang sau khi khai thiên của Bàn Cổ.
Lúc mà Hồng Quân lão ta đang giảng dạy cho 6 đệ tử của mình là Nguyên Thủy, Thông thiên, Thái Thượng, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn cùng Nữ Oa, đương nhiên những người chơi cũng muốn xen 1 chân vào đó.
Thậm chí hiện tại vẫn đang là thời kỳ tam đại tộc là Phụng, Lân cùng Long, sau đại kiếp tới thì yêu tộc cũng mở ra 1 đường dựng lên Thiên Đình yêu tộc lấy Thái Nhất cùng Đế Tuấn làm đầu và cũng dẫn tới sự can thiệp của 12 tổ vu.
Vậy là Đạo giáo được lấy theo mô bản của Phong Thần Ký dị bản, chắc hẳn La Hầu các thứ cũng xuất hiện rồi, người chơi có khi cũng có thể thông qua tiểu thuyết để thu lượm các bảo vật thất lạc khắp tam giới từ trước.
Sau đó Việt tiếp tục vừa ngẫm nghĩ vì viết báo cáo cho tới tận hơn 2 giờ sáng thì cậu ta mới lê lết cái thân xác đã quá kiệt sức của mình tới giường rồi trực tiếp lăn ra ngủ, quả đúng là 1 ngày quá mệt mỏi theo nhiều nghĩa.
Sáng hôm sau, Việt tỉnh dậy với 1 cơ thể rất nặng nề, hệt như bị bóng đè vậy và đúng như cậu ta nghĩ, mình đúng là bị đè thật, kết hợp thêm v·ết t·hương ngày hôm qua nữa thì giờ cậu ta lại càng thêm ê ẩm hơn.
Mà giờ v·ết t·hương mới bắt đầu đau này, cả tay trái của Việt căn bản là di chuyển thôi cũng đau, thậm chí phần vai còn cực kỳ đau nhức nữa, đúng là không biết tâm ý của bệnh nhân gì cả, đêm nào cũng đè kiểu này thì chắc tay cậu ta liệt luôn quá.
Mà tướng ngủ của cô ấy đúng là xấu thật, vẫn hệt như ngày xưa, hơn cả gương mặt ngây thơ vô số tội này thì khó ai mà tin được cô ấy cùng là 1 người với Châu tiểu thư ngày vào ngày hôm qua lắm.
"Đừng giả vờ ngủ nữa, mà sáng nay còn nhiều việc lắm nên anh không có thời gian để vờn với em đây, mà hơn cả là anh cũng phải thực sự rất biết ơn em vì không đã đi quá xa, mà thật ra nếu em muốn thật thì lúc nào đè anh xuống chẳng được."
Việt vừa xoa đầu cô ấy vừa nói, thực sự thì đây là thói quen luôn rồi, dù sao cả 2 cách nhau cũng tận 8 tuổi, lúc mà cậu ta 10 tuổi thì cô ấy cũng mới chỉ 2 tuổi nên thường rất hay xoa đầu cô ấy dù cho 1 năm cả 2 không gặp nhau được bao nhiêu lần cả.
"Vậy sao anh không thử chủ động đi, như đêm qua ấy."
Cô ấy bắt đầu ngồi lên bụng của Việt rồi vuốt ve lấy phần ngực, đương nhiên là cũng chẳng mặc gì cả nên có thể nói rằng phần áp vào bụng của cậu ta thực sự không phù hợp 1 chút nào, cả 2 chỉ cách nhau có 1 lớp áo.
"Hừm, 1 góc nhìn rất thô thiển nhưng mà đến thời điểm cần thiết thì anh sẽ tự chủ động, còn về em thì như em đã biết rồi đấy, anh không thể ngăn được nếu như em thực sự muốn, nếu đến em cũng chưa muốn thì tại sao lại phải vội."
Nghe xong thì cô ấy cũng trực tiếp lấy 1 tay vuốt tóc lên rồi hạ người xuống hôn Việt xong lại đứng lên rồi nhảy xuống giường.
"Không phải là không muốn mà là khoảng bồi thường cho anh, chắc hẳn anh đã nghe qua phụ thân của em nói về 2 dạng người trong Ngô thị rồi nhỉ? Đó là góc nhìn của ông ấy với tư cách là 1 nhà văn cũng như là 1 người từng qua lại với rất nhiều mối tình.
Mẹ ban đầu cũng tới tìm ông ấy không phải để xin giống hay gì cả, chẳng qua chỉ là thực sự ngưỡng mộ cách mà ông ấy miêu tả nhân vật chính của mình, như D'Capiro kể về 1 người công nhân bị chính xã hội xung quanh gò bó, ép buộc, gán lên người những tội danh khác nhau.
Nhưng người công nhân đó vẫn mỉm cười chấp nhận tất cả những thứ đó như 1 lẽ thường tình hiển nhiên, ông ta thực sự trở thành 1 nơi để xả cơn tức tối của mọi người trong cái công xưởng đen xịt, không thấy tương lai đó.
Châm ngôn nổi bật nhưng của ông ta là con người căn bản là 1 chiếc xe chở đầy những thứ rác thải được tạo ra bởi cuộc sống thường nhật, như tiền thuê nhà, con cái, nơi sống thậm tệ, hàng xóm không thân thiện, v.v.
Tất cả đều là những chiếc xe chở rác nhưng quan trọng nhất là bọn họ không biết bãi rác ở đâu cả nên sẽ thường cố gắng nhồi nhét lên những chiếc xe chở rác trông vừa cỡ với mình, là những mục tiêu có thể đổ rác được.
Nhưng nếu chiếc xe chở rác kia cũng phản ứng lại thì không khác gì ném rác lẫn nhau, việc này chỉ khiến không gian xung quanh bị ảnh hưởng nghiêm trọng chứ rác trên xe bọn họ vẫn chưa vơi đi chút nào.
Hành động chấp nhận của người công nhân kia căn bản chính là giúp những người khác đổ đi những gánh nặng trong lòng của mình, ban đầu thì những người khác sẽ bị mặc cảm tội lỗi nhưng lâu dài thì bọn họ coi đó là chuyện hiển nhiên phải làm.
Có điều khi ràng buộc cuối cùng của ông ta là cô con gái mất đi vì d·ịch b·ệnh thì cuối cùng ông ta cũng đã thực sự tự do, vừa đi trên đường ngâm nga ca khúc của những người công nhân vừa tận hưởng cảnh trời mưa.
Tuy ông ta cười vì biết rằng mình cuối cùng cũng đã không còn bất cứ ràng buộc nào với xã hội nữa nhưng cảnh tượng cũng thật buồn vì lý do đó, nước mưa đã cuốn trôi đi phần người yếu đuối nhưng sáng lạn của ông ta, thứ duy nhất còn lại ở chính là 1 D'Capiro tự do, có điều là sống nhưng không khác gì đ·ã c·hết.
Sau đó gặp qua vài lần thì mẹ đã bị ông ấy cuốn hút, nhưng cũng đồng thời sợ hãi việc ông ấy sẽ rời xa mình khi nhận ra sự thật, có điều sau đó anh cũng biết rồi đấy, ông ấy chấp nhận phần đó của mẹ và quyết định trèo cao lên giường của bà ấy rồi sau đó thì có em."
Cô ấy vừa tươi cười vừa lấy 2 ngón trỏ ấn vào lún đồng tiền của mình để tỏ ra thật dễ thương nhưng với cái cơ thể kia thì đã không còn tính là dễ thương nữa rồi.
"Vậy anh có quyền tự quyết đúng không?"
"Về căn bản là vậy nhưng em cũng muốn thử xem liệu anh có thể kiên trì được bao lâu nữa? Nói dễ hiểu ra thì em có hơi chút hối hận nên vẫn muốn anh chủ động sớm 1 chút, nhưng đương nhiên miễn anh không chủ động thì em vẫn tôn trọng nó cho tới khi kỳ hạn 5 năm kết thúc."
Ngay lúc này thì cô ấy cũng nhìn về phía đầu giường, Việt cũng theo qua đó nhìn về hướng đó và phát hiện ra 1 bộ đồ đã được sắp xếp ngăn nắp từ trước, vậy ra đây chính là cuộc sống mà cậu ta phải trải qua trong 5 năm sắp tới.
Thế là Việt bắt đầu lấy cái quần nhỏ được đặt trên cùng kia ra rồi tiến hành quá trình giúp cô ấy mặc đồ, đúng là 1 cảm giác khó thể tưởng tượng được, vừa làm thì cậu ta vừa tưởng tượng về cảnh thay tã cho cô ấy ngày trước để đảm bảo rằng mình không đè cô ấy ra.