Uất Hận

Chương 34: Người Đó Có Phải Là Anh?




Sau khi thăm mộ mẹ xong, Tư Mộ dẫn tất cả đến một cái chồi lá giữa một cái hồrộng, ở đây mọi người đều cảm thấy thoải mái với không khí trong lành vốn có của thiên nhiên tươi sáng. Cái nắng không gây gắt như mọi khi, nắng ấm vừa, gió thoảng dịu dàng tạo nên sắc thái hài hòa dễ chịu. C°

Mặt hồ đọng lại từng gợn sóng nhẹ động đậy, giữa không gian yên ắng bỗng Thành Khải có một cuộc gọi đến, anh định không bắt máy nhưng rồi nhìn tên người gọi thì anh cũng đành phải nghe máy.

Chẳng biết đầu dây bên kia nói gì, nhưng khi tắt máy anh nhìn Thanh Tâm và Minh Hoa một cách nghiêm túc rồi nói.

- Nhiệm vụ, chỗ cũ khu C của thành phố S, đứa cầm đầu cho nó liệt dương.

(12)

Thanh Tâm gật đầu nhận nhiệm vụ, Minh Hoa tuy hơi tiếc nuối vì còn muốn đi chơi với Tư Mộ nhưng cũng phải chấp nhận nhiệm vụ rồi rời đi cùng Thanh Tâm. Bỗng nhiên Minh Hoa quay lại nói.

- Đợi anh nha Tiểu Mộ nào về anh tới rước em về nhà!

Thành Khải cất lời cắt ngang dòng suy nghĩ rước người về nhà của Minh Hoa.

- Từ nay Tư Mộ ở với tôi rồi khỏi rước. 12'

Minh Hoa không tin vào tai mình liền đưa mắt nhìn Tư Mộ nhưng rồi nhận lại một cái gật đầu và một câu nói làm tim Minh Hoa như tan nát.

- Dạ đúng rồi, từ nay em ở cùng Thành Khải vì lí do đã hứa ạ! (2)

Minh Hoa ủ rũ rời đi vẻ bề ngoài như ghim Thành Khải vì đã cướp Tư Mộ đi, nhưng nào ai biết được bên trong

Minh Hoa đang vui muốn nhảy cẫng lên khi thấy OTP mình đang đẩy thuyền chuyển đến ở chung nhà kia mà.

Một ngày yên ắng trôi qua, Tư Mộ và Thành Khải chào tạm biệt với ông Đàm xong cũng rời đi về lại thành phố.



- Đi với anh, nhé? #Thành Khải

Thành Khải đưa bàn tay về phía Tư Mộ, miệng phát ra những lời nói nhẹ nhàng, dịu dàng chờ đợi Tư Mộ đáp lại.

Tư Mộ gật đầu, giọng nói vui tươi thanh thoát trả lời. (4)

- Dạ.

Tư Mộ nhẹ đặt bàn tay mình lên tay Thành Khải, lòng bàn tay của cả hai áp vào nhau một cách dịu dàng, cái nắm tay của Thành Khải tuy nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, đảm bảo sẽ không để lạc mất Tư Mộ.

Từ gốc nhìn này Tư Mộ có thể nhìn rõ cổ tay của Thành Khải, cậu đưa mắt nhìn nhưng rồi lại không tin vào thứ mà mình vừa nhìn thấy. Đúng là trên cổ tay phải của Thành Khải có một vết thương, không quá lớn, vết thương y chang như trong giấc mộng lơ mơ lan man khi sáng. Trong khoảnh khắc này tâm trí Tư Mộ nổi lên một dòng suy nghĩ.

- " Chẳng lẽ.. người đó là anh, Thành Khải có phải là anh không? Em... " (3°

* Cạch *

Tiếng mở cửa xe phát ra phá vỡ dòng suy nghĩ nửa vời của Tư Mộ, Thành Khải mở cửa xe cho Tư Mộ vào bên trong, khi nhìn thấy gương mặt thần thờ của Tư Mộ, anh nhẹ giọng hỏi.

- Em vẫn ổn chứ? Nếu lần sau em muốn đến đây anh vẫn sẽ đến với em, anh hứa đấy. (1

Tư Mộ nhìn anh, nở một nụ cười tươi rồi nói.

- Em ổn mà không sao đâu, ừm! Anh hứa rồi đấy nhé!

Trong khoảnh khắc này, lí trí của Thành Khải sắp không vững tâm rồi anh liền đưa tay xoa nhẹ đầu Tư Mộ và ngoảnh mặt đi trên vành tai còn vương chút đỏ ửng. Thành Khải rời đi, quay lại ví trị lái xe của mình rồi khẽ khọt nhìn Tư Mộ, cậu vẫn chăm chú nhìn và ghi nhớ cảnh vật xung quanh, chiếc xe dần lăn bánh rời đi trong đêm tối.

Nếu không vì có nhiệm vụ thì Tư Mộ đã được ở đây chơi tận mấy ngày. 6°



-" Anh thật muốn hôn em ngay tại lúc này, muốn em là của anh nhưng biết phải làm sao đây khi em còn chẳng nhớ anh là ai, Tư Mộ anh sợ phải mất em, anh sợ em sẽ ghét bỏ và sợ anh, anh sợ lắm.." #Thành Khải

(13)

Thành Khải đã thầm suy nghĩ và nhẫn nhịn lại ham muốn của bản thân, anh chờ ngày Tư Mộ nhớ lại tất cả, nhớ lại anh và lời hứa khi xưa, Thành Khải chỉ chờ có vậy thôi nhưng anh cảm thấy thật mông lung khi đến giờ cảm giác của Tư Mộ khi đối diện với anh còn quá xa cách.

Tim Thành Khải bỗng chốc nhói lại, nhưng anh vẫn sẽ chờ, Tư Mộ nghiêng đầu nhìn Thành Khải đang tập trung lái xe, rồi dựa lưng vào ghế miệng khẽ nói.

- Thành Khải, anh đã từng thích ai chưa?

Thành Khải đang lái xe nhưng nghe Tư Mộ hỏi thì nhẹ giọng trả lời.

- Anh có, đã từng thích một người, nhưng hiện tại thì không còn thích nữa mà là yêu. C

Lời nói với ánh mắt Thành Khải đều hướng về ẩn ý về Tư Mộ, nhưng trong phút giây nào đó Tư Mộ khẳng định anh là cậu bé trong giấc mơ ngày nào, vậy hiện tại anh yêu ai? Tư Mộ bỗng chốc yên lặng vẫn khẽ gật đầu trước lời nói khi nãy của Thành Khải.

Tư Mộ lại tò mò cất tiếng hỏi tiếp.

- Vậy người đó có yêu hay thích anh không?

Thành Khải cũng nhẹ giọng trả lời cậu.

- Khi xưa chắc hẳn là có nhưng hiện tại thì anh không biết nữa.

Khi lời nói vừa phát ra trái tim của Tư Mộ tự nhiên thắt lại, có một cơn đau nhẹ thoáng qua, Tư Mộ nở một nụ cười nhẹ nói nhỏ.

- Vậy à.?