Ông Đàm là một người bạn thân nhất của mẹ Tư Mộ, cũng là người đàn ông mà ông Quyết cho rằng là cha của Tư Mộ. Cũng vì ghen tị và nghe lời xảo quyệt từ miệng của người đàn bà thâm độc là bà Ninh. (1)
Căn nhà ở vùng quê của thành phố B, căn nhà nhỏ nhưng ấm áp đầy đủ. Tư Mộ đi lại cất giọng nói lớn. (2)
- Bác Đàm ơi! Là cháu Tư Mộ đây ạ!
Khi vừa nói dứt câu cánh cửa nhà liền mở tung ra, người đàn ông nhìn không mấy kém cạnh gì ông Quyết bước ra ngoài đôi mắt hoe đỏ, giọng run rẩy nói.
- L-là cháu thật sao? T-Tư Mộ.
Có ai đủ dũng cảm để tin một người đã chết đứng trước mặt mình kia chứ, Tư Mộ cũng biết bản thân mình bây giờ đã được biết đến là đã chết mất xác, Tư Mộ khẽ gật đầu trả lời. (3°
- Dạ vâng, là cháu Diệp Tư Mộ đây ạ, chuyện dài lắm chút cháu sẽ kể cho bác nghe.
Ông Đàm xúc động mà ôm chầm lấy cậu sau bao năm không gặp lại, cảm xúc của ông vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Từ ngày mẹ Tư Mộ mất ông đã con Tư Mộ như ruột thịt của mình vì biết cậu thiếu tình thương gia đình.
Nhưng cũng vì lời trân trối của mẹ Tư Mộ.
- Anh Đàm, Tiểu Mộ còn nhỏ em thì chẳng còn thời gian bao lâu, chúng ta là bạn từ nhỏ anh có thể trông coi và chăm sóc thằng bé giúp em sau này nhé?
- Được...
(2).
Sau khi ông Đàm đã ổn định được cảm xúc của bản thân, Tư Mộ cũng lần lượt giới thiệu về những người đã giúp đỡ và coi mình là người thân trong suốt thời gian qua. Cùng nhau đi vào trong nhà Tư Mộ kể lại toàn bộ câu chuyện cho ông Đàm nghe.
Nghe xong ông muốn nổi máu xông thiên vì thủ đoạn hèn hạ và ác độc đấy, ông Đàm đứng dậy khỏi ghế kêu Tư Mộ đi theo mình vào một căn phòng nhỏ. Còn lại cả đám người Thành Khải hoang mang chờ đợi. (5°
Họ đi đâu vậy nhỉ? #Minh HoaSao mà biết được mà em hỏi anh. #Thanh TâmThành Khải âm thầm theo dõi và quan sát xung quanh căn nhà, anh cứ cảm giác người bác này của Tư Mộ có chút quen thuộc, chẳng phải lúc nhỏ Tư Mộ thường đến nhà bác ấy chơi hay sao? Nhưng rõ ràng lúc trước là ở thành phố A mà.
Trong đầu anh nổi lên hàng loạt suy nghĩ nhưng rồi cũng mặc kệ vì anh nghĩ ông Đàm về đây vì mẹ Tư Mộ và về lại quê hương của mình mà thôi.
Ở nơi vùng quê mát mẻ, bầu trời trong xanh thong thả lửng lơ, từng hàng cây xanh cao vút, có những cánh đồng rộng lớn cò bay thẳng cánh. Những con đường mòn quen thuộc. Cũng tại nơi đó có một căn nhà nhỏ, căn nhà cấp 4, không lớn nhưng lại đầy đủ tiện nghi. 23
Sau nửa tiếng đồng hồ Tư Mộ cũng đã ra khỏi phòng trong sự chờ đợi của mọi người, Tư Mộ hào hứng kêu gọi mọi người cùng mình đi thăm mộ của mẹ. Minh Hoa đã lấy lại tinh thần và thể lực, Minh Hoa và Tư Mộ nắm tay nhau đi trước. Tư Mộ rón rén hỏi Minh Hoa.
- Thành Khải nói anh hôm nay không dậy sớm nổi, anh bị không khỏe chỗ nào ạ? (43
Minh Hoa chớp chớp mắt nhìn Tư Mộ rồi lắc đầu ngán ngẩm nói nhỏ vào tai Tư Mộ.
- Không,...À ờm đúng là không khỏe thật... tại anh bị hành thôi em.
Tư Mộ ngây thơ không kịp loading liền hoàng nhìn Minh Hoa.
- Hành?
Minh Hoa chỉ hơi bất ngờ hỏi lại Tư Mộ.
- Nè đừng nói em chưa bị đề nha.? (4)
Tư Mộ gật đầu chắc nịch khi hiểu ra vấn đề, rồi mặt hơi đỏ lại khi nhìn thấy dấu vết đỏ như muỗi đốt trên cổ Minh Hoa, không phải chỉ một mà tận vài vết. Minh Hoa cũng sốc khi nhìn thấy cái gật đầu của Tư Mộ, mặc dù biết là
Tư Mộ chưa bị vậy lần nào nhưng Minh Hoa vẫn sốc trước sự ngây ngô của cậu.
Thành Khải và Thanh Tâm đi phía sau thì không hiểu Tư Mộ và Minh Hoa đang nói gì chỉ nhìn nhau rồi nhún nhẹ vai tỏ ra không biết.
Đi một đoạn đường ngắn thì nhìn thấy một căn nhà mổ, nơi đó chỉ có duy nhất một ngôi mộ, đó là mộ của bà
Diệp mẹ của Tư Mộ. Người đời gọi bà là Phu nhân Diệp nhưng có ai mà biết được bà chỉ có cái gọi là mang danh cao cả mà chả thật sự là phu nhân được yêu quý như lời đồn thối.
- Ở đó, là nhà mồ của mẹ em! #Tư Mộ
Cậu nói trong niềm hạnh phúc lân cận, Thành Khải đi lên ngang hàng với Tư Mộ đưa bàn tay nắm lấy tay Tư Mộ dắt tay cậu đi về phía trước, Tư Mộ nhìn xuống cánh tay đang thả lỏng để Thành Khải nắm rồi lại cười nhẹ trên môi, cậu nắm chặt lấy bàn tay anh theo linh cảm giống như chẳng muốn để tuột mất. C°
- Haizz, boss à, anh lại cướp người của em nữa rồi!!! #Minh Hoa
Thanh Tâm kéo nhẹ tay Minh Hoa.
- Ai là người của em, boss đặt cọc trước rồi. Anh mới là của em đây này.
Mở cửa bước vào trong nhà mồ đi lại gần nơi để nhang, mỗi người một nén hương cúi lạy như lời hỏi thăm đến nơi linh thiêng thật xa xôi. Tư Mộ nhìn vào di ảnh của mẹ không khỏi nghẹn ngào, nhưng cậu không khóc mà lại nở một nụ cười như không muốn làm bà lo lắng.