“Nơi này là ngự hoa viên, dọc theo hànhlang gấp khúc đi về hướng đông chính là Khôn An Điện của Hoàng Hậu, hướng nambên kia là… ”
Lôi Hổ có chút không tình nguyện đảm nhậnvai trò hướng dẫn tình huống trong cung cho ta, tuy hắn nói năng có chút khôcứng nhưng lại rất tường tận. Cũng khó trách, hắn vốn là thống lĩnh ngự tiềnthị vệ, là hồng nhân trước mặt Hoàng Thường, người bình thường có cơ hội gặp gỡcũng sẽ cho hắn ba phần mặt mũi, vậy mà hiện giờ hắn lại phải theo ta náo loạnkhắp nơi. Ta tin tưởng nếu không phải vì mệnh lệnh của Hoàng Đế thì hắn đã sớmchạy mất dạng từ thuở nào rồi. Ta nhìn ngắm ngự hoa viên trăm hoa đua nở cùngđoàn thái giám cung nữ lẽo đẽo bám theo phía sau, quyền lực quả nhiên kỳ diệua! Chẳng qua chỉ là vài câu nói của một lão nhân, từ một kẻ vài ngày trước vẫncòn giãy dụa trong cảnh tiến thoái lưỡng nan như ta hiện tại đã trở thành nữquan được mọi người kính nể. Hoàng Đế cố ý tỏ vẻ sủng ái ta, dĩ nhiên, ta nhanhchóng trở thành hồng nhân trong mắt mọi người, xung quanh trừ bỏ kẻ cung kínhthì chính là kẻ nịnh hót. Ta không còn là quân cờ như trước kia nữa… ách… vẫnlà quân cờ, chẳng qua người chơi cờ đã đổi thành Hoàng Đế. Ta vừa đi ngang dọctrong thâm cung ngự viện vừa cảm thán thế sự như ván cờ, không thể đoán đượcbước tiếp theo.
“Thanh Nguyệt! Thanh Nguyệt!”
“Á! A, Lôi Hổ, chuyện gì vậy?”, ta thu nhặtlại suy nghĩ lan man của mình rồi mỉm cười nhìn về phía Lôi Hổ. Vẫn như cũ, đáptrả nụ cười của ta là một đôi mắt thập phần bất mãn. Lôi Hổ là người thẳngtính, có bao nhiêu khó chịu sẽ tập trung hết lên mặt hắn. Người thế này có thểở chung một chỗ nhưng ngẫu nhiên có thể khiến người khác cảm thấy xấu hổ a!
“Còn hỏi chuyện gì, rốt cuộc ngươi có ngheta nói không?”, sắc mặt hắn trầm xuống, hơn nữa, hai bàn tay cũng tiện thể xiếtchặt lại. Ý tứ thật rõ ràng, ta mở miệng nói không nghe thử xem, hắn sẽ ăn tươinuốt sống ta ngay lập tức.
“Có, đương nhiên có nghe, ngươi tiếp tụcđi!”, người này là tâm phúc của Hoàng Đế nha, tương lai ta còn phải hợp tác vớihắn, không thể đắc tội được!
“Thật sự có nghe?”, hắn rõ ràng không tinnên nghiêng đầu liếc mắt nhìn ta một cách lạnh nhạt, “Được rồi, vừa nãy ta nóinhiều như vậy ắt hẳn ngươi cũng đã tìm được một người khai đao rồi, đúngkhông?”
“Ách… cái này… ta… ”, đợi hắn hỏi tới tamới nhớ, Hoàng Đế biết thời gian của chính mình không còn nhiều nên muốn nhanhchóng xác lập địa vị của ta trong cung, cũng thuận lợi cho việc tập trung nhiềulực lượng sau này. Hắn đã suy nghĩ được một biện pháp cực kỳ tổn hại, chính làđể ta chọn một phi tần thích hợp trong hậu cung để xuống tay lập uy. Phươngpháp này mặc dù thiếu đạo đức nhưng quả thật rất hữu dụng. Chỉ là những gì LôiHổ vừa nói ta cũng không mấy để ý, dù có để ý cũng vô dụng, đám nữ nhân tronghậu cung này ta chẳng biết ai, ta thật sự không biết tìm ai để gây phiền toáia!
“Thanh - Nguyệt - Nữ - Quan”, Lôi Hổ kêu gằntừng tiếng một.
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, ta đangsuy nghĩ đây!”, cùng hắn ở chung vài ngày ta cũng đại khái đúc kết được vàikinh nghiệm. Thời điểm hắn mang cả chức lẫn tên ra gọi một lần như vậy chính làlúc hắn vô cùng tức giận. Aiz, ta làm người thật không dễ dàng!
“Vậy ngươi nghĩ ai thích hợp?”
“Lôi Hổ, nếu chúng ta trực tiếp đến cửa nhàngười ta để gây phiền toái thì cũng không dễ dàng a! Mà cho dù có muốn gâychuyện cũng không biết lấy chuyện gì để gây, đến lúc đó ngược lại sẽ bị người tamắng cho không mở miệng ra được, thật khó coi nha!”
“Cũng đúng, vậy ngươi nói chúng ta phải làmsao bây giờ?”
“Đi tìm người khác gây phiền toái chi bằngchúng ta cứ ôm cây đợi thỏ, đợi người khác đến tìm chúng ta gây phiền toái,nhưng vậy xuống tay cũng thoải mái một chút”, thế này là thế nào, đánh chết tacũng không tin có một ngày chính mình lại chờ mong người khác tìm đến gây phiềntoái.
“Ôm cây đợi thỏ? Nếu con thỏ kia không xuấthiện thì sao? Đừng quên, Hoàng Thượng vẫn đang chờ kết quả của ngươi”
“Cái này… ” đúng là một vấn đề nan giải, ailại nhàn rỗi mà đến tìm ta gây phiền toái a! Nhất thời không tìm được biệnpháp, ta đành phải tùy cơ ứng biết. Nhìn thấy đoàn thái giám cung nữ đi theophía sau, ha ha, có rồi, rõ ràng vận khí ta đang tốt lắm, để xem ai xui xẻo,“Lôi Hổ, trước tiên ngươi hãy tìm một chỗ tránh đi, trăm ngàn lần không được đểngười khác nhìn thấy ngươi”
“Gì chứ? Hoàng Thượng ra lệnh cho ta bảo hộan toàn của ngươi, ta làm sao có thể tùy tiện tránh đi?”
“Ta nói ngươi tìm một chỗ tránh đi chứkhông bảo ngươi bỏ đi. Nhanh lên, ngươi ở đây sẽ hỏng bét!”, tên đầu gỗ nàythật sự không còn biện pháp với hắn a! Người nào trong cung lại không biết hắnlà tâm phúc của Hoàng Đế, có hắn ở đây, ai còn dám tiến lên gây sự với ta.
“Thật sao?”, hắn nghi ngờ nhìn ta, thấy tagật đầu cam đoan mới chịu nghe theo, “Ta sẽ tránh mặt phía sau hòn giả sơn kia,nếu cần thì ngươi cứ phất tay, ta sẽ lập tức đến hỗ trợ”
Thật khó khăn đem Lôi Hổi giấu sau hòn giảsơn, chờ hắn ẩn nấp thỏa đáng ta mới quay trở lại đám thái giám cung nữ mà cườithật tươi, “Ta muốn bắt bướm, tất cả các ngươi chạy đi bắt bướm cho ta, ai bắtđược nhiều nhất sẽ có thưởng”, vừa nói ta vừa chạy ào vào biển hoa, tiếng cườitrong vắt hoàn toàn che giấu nỗi sợ hãi bên trong đôi mắt. Thật đáng châm chọc,ta chưa bao giờ có cơ hội chơi đùa, hôm nay chơi đùa cũng là vì lập mưu tínhtoán sâu xa như thế.
Váy trắng như tuyết dưới ánh mặt trời tỏaánh hào quang, ống tay áo tung bay như cánh hoa trong gió, ta tận lực làm tiếngcười của mình truyền đi càng xa càng tốt, “Các ngươi còn đứng đó làm gì? Cònkhông mau… ắc!”, Lôi Hổ bay trở lại đây, một bàn tay của hắn bịt chặt miệng talại.
“Không muốn sống nữa sao? Nơi này là nộicung, ngươi cứ hô to gọi nhỏ như vậy vạn nhất làm kinh động đến phượng giá củavị nương nương kia, ngươi có mấy cái mạng cũng không đủ!”, Lôi Hổ từ phía sauôm chặt khiến ta không thể động đậy, bàn tay của hắn còn che luôn mũi ta a!
“Ắc… ắc… !”, Lôi Hổ ngu ngốc, hắn muốn giếtchết ta sao? Bị hắn ôm cứng như vậy ta đã không thở nổi, hắn lại còn che luônmũi ta lại. Chết tiệt, ta càng giãy dụa thì hắn càng ôm chặt. Tên chết tiệtnày, trong óc hắn là cái gì? Lão thiên a, về sau ta còn phải hợp tác với tênngu ngốc này sao? Ta thật sự khóc không ra nước mắt. Nói tóm lại, trước mắtphải thoát khỏi “ma chưởng” của tên đầu gỗ này rồi hẳn nói.
Ta bị ngạt thở, hô hấp càng lúc càng khókhăn, đúng vào thời điểm ta định co chân dẫm cho hắn cái biết mặt thì bên cạnhđột ngột xuất hiện liên tiếp vài chưởng, đi kèm theo đó là một tiếng quát lớn,“Lôi Hổ, ngươi muốn làm gì? Còn không mau buông tay”, sau đó là một trận quyềncước giao tranh.
Tốt quá, ta rốt cục cũng đã được giảithoát, không khí nhanh chóng ùa vào phổi. Cũng may có người đến, bằng không tađã bị tên đầu gỗ ngu ngốc này hại chết! Ta vừa thở hổn hển vừa mở miệng mắng,“Lôi Hổ chết tiệt, ngươi muốn ta ngạt… Diên Tử… !!!”. Ta choáng, tại sao hắnlại xuất hiện ở nơi này? Nếu ta nhớ không lầm thì các vị vương tử đều bị lệnhcưỡng chế đóng cửa khổ học a, hắn là con trai của Thừa Tướng, lại sao lại xuấthiện trong hậu cung?
Không khí thật sự không tốt! Diên Tử cùngLôi Hổ như hai con gà chọi đang nhìn nhau trừng trừng, hai tay hai chân còn dâydưa một chỗ. Diên Tử phát điên thì có thể lý giải được, hắn trước giờ vẫn chưabình thường được ngày nào. Nhưng tại sao vẻ mặt của Lôi Hổ lại phẫn nộ như thế?Hai người bọn họ đã từng có thù oán sao? Nói gì thì nói, trước tiên phải táchbọn họ ra, cũng không thể để bọn họ làm hỏng chuyện của ta, “Ngươi mất trí hả?Đã quên ta dặn dò thế nào rồi sao?”, ta lôi kéo Lôi Hổ lui về sau vài bước, bởivì ghi hận hắn vừa rồi suýt chút nữa hại chết mình nên ta âm thầm hạ thủ, dùngsức cấu mạnh vào cánh tay hắn.
“A!”, thật không ngờ nha, một người luyệnvõ như hắn chẳng qua chỉ bị cào cấu một chút liền kêu to như thế, lại còn nherăng trợn mắt nhìn ta, chuyện này thật… phi thường, “Ngươi cấu ta đau a!”,thanh âm to đến độ hai vành tai của ta cũng phải rung lên.
“Ngươi muốn chết hả? Việc quái gì lại phảirống lên như vậy, ta không điếc a!”, ta xù lông hét trả lại, rống cái gì màrống, đến tận bây giờ ta đã đánh qua hắn lần nào đâu, đây chỉ mới là lần đầutiên, hắn nói cứ thể ta đây chuyên ngược đãi hắn không bằng.
“Được, được, ta không rống, ngươi đừng cấunữa có được không? Ở đây còn có người ngoài a!”, hắn vừa cười đùa vừa trốntránh những ngón tay của ta, mà lời nói của Lôi Hổ cũng thật cổ quái!
“Ngươi… !”, ta thật sự không biết phải nóigì, đầu óc người này… ta thua, nói nhiều lời cũng vô ích.
Ta cùng Lôi Hổ vẫn chưa phân thắng bại rõràng thì Diên Tử bên kia đã dựng lên cuồng phong bão tố, “Ngươi nói cái gì? Ailà người ngoài? Thanh Nhi, ngươi đến đây cho ta!”, ánh mắt Diên Tử lại bắt đầuđỏ lên, dấu hiệu chứng tỏ hắn đang nổi điên.
“Ta… !”, thật sự kinh khủng, người này luônkhiến người khác có ấn tượng đáng sợ. Lại nói ảnh hưởng trước kia khó phai mờ,tuy rằng hiện tại ta đã có Hoàng Đế làm chỗ dựa nhưng bóng ma quá khứ vẫn còntồn tại. Vừa nghĩ ngợi lung tung ta vừa bước thụt lùi, thật sự muốn đòi mạng a,hai mắt Diên Tử đã bắt đầu sung huyết.
“Phong công tử”, Lôi Hổ bất động thanh sắctiến lên một bước đem ta giấu phía sau lưng hắn, thân thể cao lớn khôi ngô củahắn hoàn toàn che khuất đôi mắt ăn thịt người của Diên Tử, “Vị này là ThanhNguyệt cô nương, nàng chỉ mới tiến cung không lâu, là nữ quan được Hoàng Thượngđích thân ngự chỉ thân phong. Phong công tử hẳn là đã nhận lầm người”
A! Cảm giác sát khí suy giảm không ít, talặng lẽ ló đầu tìm hiểu sự tình liền bắt gặp đôi mắt của Diên Tử đã khôi phụcmột màu đen sâu, tuy rằng sắc mặt hắn vẫn như trước tái xanh nhưng phỏng chừngsẽ không nổi điên nữa. Ta an tâm không ít, đoán rằng phía trước đã “sóng yênbiển lặng” nên từ từ dịch chuyển ra khỏi vị trí sau lưng Lôi Hổ mà tiến lênđứng sóng vai với hắn.
“Vậy sao! Hóa ra là Thanh Nguyệt nữ quan”,rốt cuộc Diên Tử vẫn là Diên Tử, chỉ trong chớp mắt đã nhìn thấu huyền cơ, cơntức giận của hắn cũng theo gió bay đi, bộ dáng ăn chơi trác táng bình thườngđược khôi phục một cách nhanh chóng, “Vừa rồi là ta đường đột làm nữ quan kinhsợ, thật sự mạo muội rồi! Chỉ là nhìn nữ quan rất giống một vị bằng hữu của ta,cũng không biết nữ quan có nguyện ý đến đến tiểu trạch của ta một lần để ta cóthể nhân tiện thiết yến bồi tội?”
“Phong công tử, chúng ta còn có hoàng mệnhtrong người, thật sự không thể nán lại nơi này. Thịnh tình của công tử chúng tasẽ nhớ kỹ, chờ ngày sau sắp xếp thỏa đáng sẽ lại đến quấy rầy”
Lời nói của Lôi Hổ vừa khách khí vừa hữulễ, hoàn toàn không có sai lầm. Cũng không biết vì sao ta nghe thấy có chút mấttự nhiên, chỉ là trong nhất thời không hiểu được rốt cuộc mất tự nhiên ở chỗnào, đành phải cho qua. Hoàn hảo có hắn ở đây, bằng không ta thật sự không biếtphải một mình đối phó với Diên Tử như thế nào.
“Lôi thống lĩnh, ta đây đang hỏi chuyệnThanh Nguyệt nữ quan, hai tai của ngươi thật vừa thính vừa rộng a!”
“Phong công tử… !”, ta nâng tay chặn nganglời nói của Lôi Hổ. Vừa rồi là vì chuyện xảy ra quá đột ngột không kịp trở tay,nhưng hiện tại ta đã bình tĩnh lại. Diên Tử là tâm phúc của Tam điện hạ, cũnglà người Tam điện hạ cực kỳ coi trọng, hắn có thể đứng ở đây chứng tỏ hắn cùnghậu cung có quan hệ sâu đậm, tương lai nói không chừng Tam điện hạ sẽ lên ngôiHoàng Đế, bất luận nhìn theo phương diện nào thì việc trở mặt với hắn cũngkhông sáng suốt, “Vị này là Phong công tử sao? Lần đầu gặp mặt, Thanh Nguyệthữu lễ”, ta cúi đầu hành lễ, nếu không cần đắc tội thì ta sẽ không đắc tội vớihắn, “Chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm, thịnh tình của công tử Thanh Nguyệt xinnhớ kỹ. Chỉ là Thanh Nguyệt còn có việc phải làm, ý tốt của công tử chỉ có thểđợi ngày sau tái nhận”
“Thanh - Nguyệt”, Diên Tử phát ra hai chữnày bằng giọng điệu vô cùng bất mãn, nhưng việc đã đến nước này hắn cũng khôngthể làm gì, đành phải nương theo lời nói của ta mà đáp trả, “Nếu nữ quan đã cóviệc trong người thì ta cũng không dám làm chậm trễ. Chỉ là nữ quan có thể chota một ngày chính xác được không, để ta có thể sớm an bài”
“Cái này… ”, ta nhìn sang Lôi Hổ có chútkhó xử, kỳ thật Phong phủ là nơi sớm muộn cũng phải đến. Muốn đạt thành ýnguyện của Hoàng Đế thì không thể xem thường thế lực của Thừa tướng, về phầnthì khi nào đến thì cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng, ta phải tìm một thời cơ thíchhợp. Nhưng hiện tại hắn đã trực tiếp hỏi ra như vậy, ta không thể không cho hắnmột câu trả lời vừa lòng. Đành vậy, “Nội trong tháng này ta sẽ đăng môn báiphỏng”
“Được, một lời đã định”, Diên Tử cũng biếtđây chính là câu trả lời duy nhất ta có được nên hắn mỉm cười xoay người bướcđi. Còn chưa đợi ta thở một hơi thì hắn bỗng nhiên quay trở lại đứng đối diệnvới Lôi Hổ, hắn nói ra một câu làm người ta phun máu, “Lôi Hổ, ngươi mới làngười ngoài!”
Lôi Hổ bị bất ngờ mà ngắc ngứ, chờ hắn kịpphản ứng thì Diên Tử đã đi khá xa, nhìn vẻ mặt hắn đỏ bừng bừng mà không có nơiphát tiết, ta chỉ có thể im lặng lắc đầu. Đầu óc của Lôi Hổ nếu muốn đấu vớiDiên Tử… thật sự kém quá xa.
“Thanh Nguyệt, ngươi nên tránh xa tiểu tửnày một chút, nhưng ngươi cũng không cần sợ hắn”, Lôi Hổ uất nghẹn nửa ngày mớinói được một câu.
Tránh xa một chút? Ta còn muốn mượn sức từthế lực Thừa tướng a! Thật không biết trong đầu Lôi Hổ đang nghĩ gì, khó tráchHoàng Đế lo lắng cho hắn, lại càng muốn mang ta từ ngoài cung ném vào nơi này.Căn cứ theo tính tình ngay thẳng của hắn mà nói, tương lai không bị đám vươngtử hồ ly kia ăn tươi nuốt sống mới là lạ. Haizzz, hết thảy để sau rồi nói, việctrước mắt không thể không lo. Hoàng Đế vẫn đang ngồi chờ ở Kiền Đức Điện a! Hômnay dù thế nào cũng phải tìm một nàng phi tử khai đao mới được.
Ta lười dài dòng với Lôi Hổ, hơn nữa vừarồi bị Diên Tử nháo nhào một phen nên cũng chẳng còn tâm trí giả vờ vui vẻ, taquay đầu nói với đám cung nữ thái giám, “Tất cả các ngươi đi bắt bướm cho ta,càng làm ầm ĩ càng tốt, ai náo loạn nhất ta sẽ thưởng… ”, ta phát hiện mìnhkhông mang theo túi tiền nên đành phải hướng Lôi Hổ xòe tay, đợi hắn thả vàotay một đĩnh vàng ta mới tiếp tục nói, “Ai náo loạn nhất ta sẽ thưởng khối vàngnày!”
Bọn cung nữ thái giám bắt đầu vui đùa ầm ĩ,ta kéo Lôi Hổ ngồi xuống một chiếc ghế đá, trong đầu không thể không tái hiệnlại ánh mắt sung huyết của Diên Tử vừa rồi, còn có bộ dáng ngày đó của hắn khichế ngự xe ngựa. Mỗi lần nhớ mỗi lần mong là mỗi lần tâm tư thêm phiền muộn.
“Lôi Hổ, tại sao Diên Tử lại xuất hiệntrong nội cung? Hắn cùng vị nương nương kia có quan hệ sao?”
“Ngươi không biết?”, Lôi Hổ có chút kì quáinhìn ta rồi nói tiếp, “Đương kim Hoàng Hậu là thân muội muội của Phong Thừatướng, cũng chính là cô cô của Phong Dật Dương. Có mối quan hệ này hắn đươngnhiên có thể thường xuyên qua lại chốn hậu cung”
“Vậy sao!”, khó trách hắn lại kiêu ngạo nhưvậy, ô dù của hắn so với hiểu biết của ta còn to hơn gấp mấy lần.
“Thanh Nguyệt, ngươi ngồi đây làm gì? Đểbọn họ bát nháo như vậy có ích lợi gì sao?”, xem ra Lôi Hổ vẫn chưa hiểu.
“Chờ thỏ”, ta thật sự không muốn giải thíchthêm, haizz!