Tuyết Ti Thiên Thiên Nhiễu

Chương 26




Lần đầu tiên bị bắt cóc, ta cảm thấy khôngsao cả, có lẽ là vì xuất phát từ một chút ý niệm không thể lý giải được, thậmchí còn vui sướng khi người khác gặp họa. Lần thứ hai bị bắt cóc, ta chỉ cảmthấy nhàm chán, ba phần mang theo tâm tình đùa giỡn, bảy phần bình tĩnh xemngười khác diễn trò, ta nhớ rõ mình còn vẫy tay chào tạm biệt. Hiện tại đã làlần thứ ba, lần này thì ngược lại, ta chỉ cảm thấy buồn cười. Không biết có aibị bắt cóc nhiều hơn ta không?

Hắc y nhân ôm ta chạy về phía trước. Hắntuy rằng che mặt nhưng hầu như không sợ bị người phát hiện bộ dáng của mình.Hắn chạy rất nhanh, phải nói là khinh công rất cao diệu, cước bộ di chuyển cóquy luật chứng tỏ đây là tốc độ bình thường của hắn, tuyệt đối không vì nguyênnhân cướp người mà ra sức bỏ trốn. Ta bắt đầu hoài nghi, hắn có cần ôm ta chạytrên đường cái như vậy không? Tại sao không tìm một con ngựa hoặc một chiếc xengựa có phải tốt hơn không?

“Có thể thả ta xuống để ta tự đi không?”,ta cố gắng giữ chặt cánh tay hắn để cơ thể có thể thẳng hơn một chút. Suốt dọcđường, người này đều ôm chặt thắt lưng ta khiến cả người ta bị uốn cong từ đầuxuống chân, máu cũng đã dồn xuống đỉnh đầu, cảm giác càng lúc càng choáng váng.Không được, nếu cứ để như vậy chỉ sợ ta sẽ bị người bắt cóc lần thứ tư. Ta hyvọng là “bị người bắt cóc lần thứ tư” chứ không phải là “bị người đoạt mạng tạilần thứ tư”, “Căn cứ theo kinh nghiệm của ta, ngươi nhất định có thể mang tađến nơi mình muốn (cả hai lần trước đều rất thành công), mà ta nhất định khôngtrốn thoát”

Hắn hoàn toàn không để ý đến ta, thậm chítạm dừng một chút cũng không, cánh tay ôm ngang thắt lưng ta tăng thêm lực đạokhiến ta suýt tắc thở.

“Nếu ngươi không để ta xuống, ta liền gàolớn lên để mọi người nghe thấy, để kế hoạch của chủ tử ngươi thất bại”, khôngcòn biện pháp, không thể yêu cầu thì chỉ còn cách đánh cuộc với vận khí củachính mình. Đầu ta bị khí huyết dồn xuống nên bắt đầu cảm thấy choáng váng,cũng không biết mình có đoán đúng hay không?

Lần này có phản ứng, hắn dừng cước bộ, tựanhư lo lắng điều gì đó. Trong nháy mắt, ta bổng dưng cảm thấy phía sau gáy đaunhói, trước mắt là một màn tối đen, sau đó… ta chẳng còn biết gì nữa.

Có thể tỉnh lại là tốt rồi, dĩ nhiên, nếukhông phải bị nước hất tỉnh thì còn tốt hơn. Nước tạt vào người thật lạnh, còncó chút đau đớn, đãi ngộ lần này so với lần trước kém hơn rất nhiều. Bất quá,không sao, đây mới đúng là đãi ngộ dành cho tù binh, không phải sao? Ta vẫnbiết thân phận của mình, đãi ngộ như vậy ngược lại khiến ta cảm thấy an tâm hơnnhiều, chí ít cũng không cần đấu tâm đấu trí. Ngẫm lại mấy ngày nay ta đều cốgắng để chính mình sống sót, nhưng dòng nước lạnh vừa rồi lại khiến ta khôngcòn khát vọng sinh tồn như vậy nữa. Muốn sống, đó là vì đã từng có ảo tưởng, đãtừng có một cuộc sống tự do tốt đẹp. Nhưng ta không nên quá tham lam, thứ muốncó đã từng có, không phải sao? Ta vĩnh viễn chỉ là một công cụ, không hơn khôngkém, có được một khoảng thời gian hạnh phúc như lúc trước xem như ta buôn báncó lời rồi!

“Nếu đã tỉnh thì quỳ gối trả lời, hỏi gìđáp nấy, không có chỉ thị thì không được phép ngẩng đầu”

Thanh âm kia thật uy vũ, trong thanh âm cókinh bỉ, có mệnh lệnh. Rất tốt, đây là thái độ ta đã quen thuộc. Ta theo lờiquỳ gối cúi đầu, thân mình có chút run rẩy, động tác cũng chậm hơn rất nhiều.Cũng may hai bàn tay không bị trói nên ta có thể chống đỡ thân thể không để ngãxuống. Không biết hắn sẽ đối phó ta thế nào, bất quá là phúc thì không phảihọa, là họa thì trốn không khỏi, giả vờ mạnh mẽ không phải là sở trường của ta.

Khụ… khụ… vài tiếng ho rất nhỏ vang lên,hóa ra trong phòng không chỉ có hắc y nhân, vẫn còn một người nữa. Người nàyhẳn là một lão nhân cao tuổi bị bệnh, hơn nữa bệnh cũng khá nặng vì thanh âm hokhan rất yếu ớt, trong lúc ho còn khò khè vài lần, chính là hiện tượng ứ đàmlàm hơi thở không thông. Ta không biết đó là bệnh gì, chỉ biết có rất nhiềungười khốn khổ vì bệnh này mà chết, dường như còn có thể ho ra máu. Nguyên laikẻ có tiền cũng mắc phải loại bệnh này, đây cũng xem như công bằng, đối diện“ma bệnh” ai cũng như nhau.

“Ngươi tên gì?”, lão nhân vừa thở phì phòvừa bắt đầu đặt câu hỏi. Thanh âm này mặc dù rất suy yếu những vẫn cảm nhậnđược uy nghiêm.

Ta cúi đầu không nhìn về phía trước, chỉ cóthể nương theo bóng người hắt lên vách tường mà mơ hồ nhận biết có hai người,một người đang đứng, một người đang ngồi. Mà người đang đứng kia khẽ khom lưng,dáng vẻ dường như rất cung kính.

“Nhạc Thanh”, ta đại khái đã đoán được lãonhân này là ai. Hiện tại đang là buổi tối, ta vẫn còn muốn nhìn thấy thái dươngngày hôm sau a, vậy nên đêm nay không thể chết được. Tuy nhiên, ta vẫn khônghiểu tại sao hắn vẫn còn muốn nói chuyện với ta, trực tiếp xuống tay giết chếtta không phải sẽ nhanh hơn sao. Quên đi, sống lâu thêm một chút cũng không phảilà chuyện xấu.

“To gan, ngươi dám trả lời như… như… thế… ”,hắc y nhân tức nhận là vậy nhưng nửa ngày vẫn không thể nói hết câu, hắn cóchút xấu hổ không biết phải làm thế nào. Trong lúc nhất thời nóng nảy, ta dườngnhư nghe thấy tiếng bước chân di chuyển về phía trước.

Ta biết hắn muốn nói gì, chỉ là một khi nóira sẽ tiết lộ thân phận của lão nhân kia. Hắn bực mình vì ta đáp lời bất kínhnhưng lại không biết sửa lại thế nào cho đúng. Hắn vốn là một người thẳng tính,chỉ sợ phen này sẽ bị mắc nghẹn a! Nghẹn chết luôn là tốt nhất, vừa nãy còn dámxiết mạnh thắt lưng của ta. Thật sự buồn cười! Nói đến cùng ta chỉ là một ngườichết, mặc dù tiết lộ thân phận thì đã sao? Không lẽ hắn còn lo lắng một ngườichết sẽ đi bêu riếu thân phận của bọn họ sao? Hoặc là một nô tỳ như ta căn bảnkhông có tư cách biết được duyên cớ? Sợ bị ta làm bẩn sao? Trên thế gian này,ai có thể so sánh bẩn sạch hơn ai? Có trời mới biết!

“Được rồi, chỉ là việc nhỏ không đáng nhắctới, đừng để ý. Tiếp tục hỏi đi”, lão nhân xem ra rất hiểu tính tình của hắc ynhân, người này… dù bệnh nhưng cũng không hồ đồ.

“Mạt… tuân lệnh”, hắn thật cung kính, thậtkính ngưỡng, chỉ là vừa mới đáp lời một nửa đã ngừng lại. Ta tin tưởng bộ dạnghiện tại của hắn rất thú vị.

“Nghe nói ngươi muốn… làm kế hoạch của tathất bại, nói thử xem, là kế hoạch gì a?”, thời điểm lão nhân nói lời này dườngnhư rất cao hứng, chữ “ta” phát âm cũng rất cổ quái, dĩ nhiên, điều này có thểlý giải.

Ta phải trả lời thế nào a, nếu ta trả lờitất nhiên phải bộc lộ thân phận của lão nhân, nhưng lại không thể không trảlời. Quên đi, dù sao cũng chết, ta đã sống cẩn thận mười mấy năm, lúc sắp chếtta cũng muốn đơn giản thống khoái một chút. Nghĩ đến đây, ta dập đầu cúi lạymột lần, “Chẳng lẽ không phải bệ hạ vì muốn bảo trụ ba vị hoàng tử nên phải bắtcóc nô tỳ đến đây sao?”

Một tiếng hít sâu vang lên trong phòng, cổcủa ta liền rơi vào một bàn tay cứng rắn, đầu bị ép phải ngẩng lên. Người tómchặt cổ ta vẫn là hắc y nhân kia, chỉ là khăn che trên mặt đã kéo xuống để lộmột khuôn mặt hình chữ điền. Người này mày rậm, mắt hổ sáng ngời, nhãn quanghữu thần, mũi cao môi dày, hàm răng cắn chặt, đôi mắt nhìn trừng trừng tựa nhưcó thể bóp chết ta bất cứ lúc nào. Trên thực tế, tay của hắn cũng không ngừngtăng lực.

“Lôi Hổ, để nàng nói xong!”, ta nghĩ lầnnày mình chết chắc rồi, chỉ là Hoàng Đế lại không muốn ta chết quá nhanh.

“Tuân lệnh”, cổ được buông lỏng, không khíbỗng nhiên ào vào phổi khiến ta ho kịch liệt. Hắc y nhân đã trở về vị trí đứngphía sau lưng Hoàng Đế.

“Nhạc Thanh, ngươi làm sao biết thân phậncủa trẫm?”, Hoàng Đế vỗ ngực bảo dưỡng hơi thở, cố nén vài tiếng ho khan, lúcnói chuyện cũng phải ra sức. Chỉ là ánh mắt kia thật lợi hại, tựa hồ có thểnhìn thấu lòng người.

“Ngay cả Nhị điện hạ cùng Tam điện hạ cũngkhông dám ngỗ nghịch, người như thế trong thiên hạ ngoài bệ hạ ra còn có ngườikhác sao?”

“Vậy sao? Ngươi cũng thật thông minh?”,Hoàng Đế hiển nhiên đã nghe Lôi Hổ thuật lại quá trình bắt cóc ta nên cũngkhông cảm thấy kỳ quái, “Nói vậy, ngươi nói cho trẫm nghe xem, trẫm… rốt cuộcđang nghĩ gì?”

“Ba vị điện hạ đều nằm trong lòng bàn taybệ hạ, vị Lôi Hổ đại nhân này cũng không cố ý che giấu thân phận, chính là muốncảnh cáo các vị điện hạ, thánh ý anh minh, có chừng có mực. Chiếc khăn đen chemặt kia chính là muốn lưu lại một bậc thang cho các vị điện hạ để có thể vịnvào lý do “không biết không có tội” để né tránh chuyện phát sinh sau này. Vềphần bệ hạ cho người bắt cóc tội nữ đến nơi này chính là vì phụ thân của tội nữlà người của Tứ điện hạ, mà Tứ điện hạ lại vì che chở cho gia phụ nên mới phạmtội khi quân phạm thượng. Khi quân là tử tội, bệ hạ muốn tha thứ cho Tứ điện hạnên Lạc Châu trinh liệt bài không thể bị lật đổ, Nhạc Thanh hiển nhiên cũng đãsớm tự sát, làm sao lại có thể giữa đêm khuya vắng mà la hét tại ngã tư đườngđể mọi người cùng biết?”, ta biết gì liền nói ra hết, chỉ e là Tứ điện hạ dùkhông phải chết nhưng cũng không tránh khỏi vận mệnh bị giáng quyền a.

“Ngươi làm sao lại biết?”, có lẽ vì quá mứckinh ngạc nên Lôi Hổ quên mất quân thần chi lễ, Hoàng Đế vẫn chưa mở miệng màhắn đã vội vàng lên tiếng. Lời vừa ra khỏi miệng hắn đã cảm thấy không ổn nênvội vàng quỳ xuống trước mặt Hoàng Đế, “Vi thần tội đáng chết vạn lần”

Xem ra vị Lôi Hổ này rất được sủng ái, tuyrằng hắn quỳ thỉnh tội nhưng vẻ mặt hoàn toàn không sợ hãi mà chỉ có cung kính.

Quả nhiên Hoàng Đế tùy tiện khoát tay khôngtra cứu, “Được rồi, đứng lên đi”

“Nhạc Thanh, câu hỏi của Lôi Hổ trẫm cũngrất muốn biết, nói xem, ngươi từ khi nào lại suy nghĩ cẩn thận như vậy?”

“Chính tại thời điểm Nhị điện hạ dừng tayđể Lôi Hổ đại nhân mang tội nữ đi”

Lại là một tiếng hít sâu, vị Lôi Hổ này quảthật không giấu được nội tâm. Ngẫm lại cũng đúng, Hoàng Đế tâm cơ khôn ngoannhư vậy, nói không chừng chỉ có loại nhân tài thẳng tính như hắn mới có thể ởlại bên cạnh Hoàng Đế.

“Không sai, không sai, ngươi rõ ràng là mộtđứa nhỏ rất thông minh”, Hoàng Đế nở nụ cười, tinh thần thoạt nhìn khá hơn rấtnhiều, uy nghiêm trong mắt cơ hồ biến mất, hiện tại nhìn hắn rất giống một vịtrưởng giả hiền lành, “Ngươi lại nói xem, hiện tại trẫm đang suy nghĩ điều gì?”

Lúc vừa tỉnh lại, ta thật sự “yên tâm” rằngmình sắp phải chết, chỉ không hiểu tại sao Hoàng Đế vẫn chưa chịu xuống taygiết ta cho xong việc. Hỏi tới hỏi lui nửa ngày, suy nghĩ của ta cũng dần dầnthanh tĩnh. Hoàng Đế một khi đã hỏi ra vấn đề như vậy, ta nếu không còn khônghiểu thì sẽ là đồ ngốc.

Ai cũng sợ chết, mặc dù thân lâm tuyệt cảnhnhưng chỉ cần có một đường sống liền mạnh mẽ giữ lấy không buông, mà hiện tạiđã trông thấy tia hy vọng này, “Bệ hạ, Nhạc Thanh trưởng nữ của Nhạc gia tạiLạc Châu dĩ nhiên đã thủ tiết tự sát. Dân nữ là Thanh Nguyệt, một nữ tử mồ côiphụ mẫu, thân thế không người dựa vào, cầu xin Thánh Thượng khai ân thu nhận,hoàng ân thâm sâu đồng ân tái tạo, dân nữ tan xương nát thịt cũng khó báo hoàngân”, ta khấu đầu ba cái, từ giờ trở đi, ta hy vọng lão hoàng đế này có thể sốnglâu một chút, hắn sống thêm một ngày chính là ta được sống thêm một ngày, chỉcần hắn còn sống, mạng của ta có thể bảo trụ lại.

“Ha ha ha, tốt, tốt, tốt, từ hôm nay trở đingươi chính là nữ quan phụng bút của trẫm, từ nay về sau thế gian không cònngười gọi là Nhạc Thanh nữa”

Hoàng Đế hiển nhiên rất cao hứng, ngay cảlúc ho cũng cao giọng cười, cười đến nước mắt cũng tuôn ra, bàn tay vỗ về lồngngực của mình. Gặp phải tình huống này, ta nhanh chóng tiến lên thay hắn vỗngực giúp bình tâm thuận khí. Lôi Hổ cũng nhẹ nhàng đập đập lưng hắn, thoạtnhìn động tác này vô cùng bình thường nhưng thủ pháp lại vô cùng quen thuộc. Màhắn đối với quyết định của Hoàng Đế cũng không ngạc nhiên, người này được thậpphần sủng ái a! Xem ra tháng ngày sau này còn phải kết nối quan hệ tốt với hắnmới được.

Lão hoàng đế được ta cùng Lôi Hổ trước sauhỗ trợ thuận khí, hơi thở hổn hển dần dần hồi phục, hắn liền xua tay nói, “Đượcrồi, tâm tình hiện tại của trẫm rất tốt, các ngươi cũng không cần xoa xoa đậpđập nữa, trẫm còn có lời muốn hỏi”

Ta cùng Lôi Hổ nhanh chóng rút tay lại rồilui ra một bên chờ đợi. Hoàng Đế tươi cười nhìn ta, mà đến lúc này ta mới cótâm tình nhìn kỹ bộ dáng của Hoàng Đế. Nói chung mặt mũi cũng hiền lành nhưngánh mắt tuyệt đối linh hoạt, có chút phong vị của lão ngoan đồng. Cảm giác nàykhiến ta nhận ra lão hoàng đế này cũng không đáng sợ như vậy, hắn thật sự… cóchút thân thiết, có chút hiền hòa.

“Nha đầu”, rốt cuộc đã là người một nhà nênxưng hô của Hoàng Đế đối với ta cũng thay đổi, “Trẫm nói ngươi biết, kỳ thậttrẫm đã sớm biết ngươi, Tề Nhi cùng Phong tiểu tử đánh nhau ở quán trọ củangươi trẫm cũng biết. Ngôn hành cử chỉ của ngươi đều có người bẩm báo với trẫm.Trẫm vẫn cảm thấy ngươi là một đứa nhỏ thông minh, hôm nay thấy được quả nhiênkhông sai. Ngươi nói xem, trẫm vì sao phải lưu ngươi lại?”

“Bệ hạ đứng đầu thiên hạ, thánh minh quảquyết, mưu tính sâu xa, một nô tỳ như ta làm sao có thể hiểu được?”, vuốt môngngựa nhất định phải làm, chẳng những phải làm mà còn làm sao cho khéo, biếtphân nặng nhẹ để khỏi vướng chân ngựa. Ta nhận ra Lôi Hổ đang vụng trộm trừngmắt liếc mình một cái. Ta không thèm để ý, nịnh nọt cũng là một học vấn caothâm, hắn thẳng tính thế này chỉ sợ cả đời cũng học không xong.

“Nha đầu lẻo mép”, hiệu quả không sai, HoàngĐế rõ ràng vô cùng thưởng thụ lời tâng bốc này, mặt mày hớn hở nhưng vẫn cố giảvờ giận dữ trừng mắt nhìn ta, “Nghĩ như thế nào liền nói thế đó, nói sai trẫmcũng không trách ngươi”

“Lời của nô tỳ đều là sự thật, bệ hạ anhminh chuyện này thiên hạ đều biết. Không tin ngài cứ hỏi Lôi Hổ xem, hắn sẽkhông nói dối”, khinh thường ta vuốt mông ngựa phải không? Xem ta đạp ngươixuống nước thế nào! Ta cũng không tin ngươi dám nói không phải. Bắt cóc ta nửangày, còn đánh ngất ta, thù này cũng phải tìm cơ hội trả lại a.

“A! Thật vậy sao?”, Hoàng Đế tâm tình rấttốt liền quay sang hỏi Lôi Hổ, ngay cả ho khan cũng không thấy.

“Lời Thanh Nguyệt nữ quan nói không sai”,Lôi Hổ vốn dĩ sùng kính Hoàng Đế là sự thật, lời này nói ra cũng không khó.

“Ha ha ha, Lôi Hổ, ngươi dũng mãnh bấtphàm, chỉ là tâm tính rất ngay thẳng, có đôi khi thật sự không thú vị a!”,Hoàng Đế tuy là thở dài liên tục nhưng trong giọng nói ẩn chứa tia vui mừng lẫntán thưởng, tóm lại vẫn là khen ngợi. Có thể thấy Lôi Hổ rất được Hoàng Đế sủngái, người bình thường không thể sánh bằng.

“Bệ hạ, vi thần… ”, hắn định thay mình biệnhộ vài câu, chỉ là không biết phải nói gì mới thích hợp, hắn trừng mắt liếcnhìn ta một cái.

“Được rồi, được rồi, ngươi cứ như vậy làđược rồi”, an ủi Lôi Hổ vài câu, Hoàng Đế lại nhìn ta một lần nữa, “ThanhNguyệt, vẫn là câu hỏi vừa rồi, ngươi không được qua loa, thành thật trả lờicho trẫm”

Ta quỳ gối hành lễ, biết là không cho hắnmột câu trả lời thuyết phục thì không xong. Ta sắp xếp lại suy nghĩ một lượt,lại thêm chỗ này một chút, chỗ kia một chút, “Bệ hạ lưu lại nô tỳ chính là vìbệ hạ nhân từ, gặp nô tỳ cơ khổ, tay chân cũng có chút lành lặn nên muốn giữlại bên người, có lẽ sẽ có chút tác dụng”, ta liếc trộm Hoàng Đế một lần, pháthiện hắn vẫn như trước mỉm cười, có thể thấy được câu tâng bốc này đang pháthuy hiệu quả, “Thứ hai, có nô tỳ ở lại hầu hạ bên cạnh bệ hạ, ba vị hoàng tử sẽtrở nên cực kỳ hiếu thuận, mỗi ngày đều đến thỉnh an nên bệ hạ có thể an tâmkhông ít”, kỳ thật là bọn họ sẽ thành thật hơn không ít. Ta đã bắt được mấuchốt vấn đề, bọn họ nhìn thấy ta một lần sẽ bất an một lần.

Tác dụng thứ ba ta cũng không cần nói ra.Lão hoàng đế này xem ra ôm bệnh đã lâu, phỏng chừng ngay cả hắn cũng biết thờigian của mình cũng không còn nhiều. Dưới loại tình huống này, trận tranh đấugiữa các vị hoàng tử càng thêm kịch liệt, thủ đoạn cũng sẽ càng thâm hiểm,huynh đệ kết thù là chuyện sớm hay muộn. Lão hoàng đế bệnh đã lâu như vậy,không cần nói triều đình văn võ từ sớm đã kéo bè kết phái, ngay cả cung nữ tháigiám ắt hẳn cũng đã phân bang phụng chủ. Vậy nên hắn không thể tin ai, Lôi Hổtuy rằng trung dũng nhưng tiếc là tính tình quá mức… ách… chính trực, căn bảnkhông phải là đối thủ của đám vương tử hồ ly kia. Ngày hắn băng hà, một trậnhuyết tinh là không thể tránh khỏi, tiết mục huynh đệ tương tàn luôn là phầnoanh liệt nhất. Vậy nên hắn cần thu nhận một người không ngã về bên nào, hyvọng một ngày nào đó thể bảo trụ hai đứa con còn lại của hắn. Về phần vì saolại là ta… Aiz, làm Hoàng Đế thật bi ai! Nhiều năm ngự trị trên kim điện, hắncũng không tìm được người nào khác. Dù sao hắn cũng đã tha chết cho ta, cũngxem như có ân với ta.

Hoàng Đế thật sự tán thưởng, sự khinhthường của Lôi Hổ chuyển thành kính nể, mà theo tình huống hiện tại thì có thểnói là ta đã thoát thân khỏi tuyệt cảnh làm quân cờ dưới tay kẻ khác mà trởthành thân tín của Hoàng Đế, tương lai còn có khả năng thao túng sinh tử củavương tử. Nhân sinh… thật khó nói trước!