Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 391: Nhập học (7)




Chẳng mấy chốc, những thiếu niên kia đã lựa chọn xong cho mình những tân sinh, đến cuối cùng, chỉ còn sót lại người nhỏ tuổi nhất trong đám tân sinh chính là Quân Vô Tà.

Một thiếu niên không kịp tranh cướp tân sinh về phía mình, nhíu mày nhìn Quân Vô Tà, vẻ mặt đánh giá nhìn Quân Vô Tà vóc dáng gầy nhỏ một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt chán ghét, thái độ hết sức miễn cưỡng.

“Ngươi mới có mười bốn tuổi?” Thiếu niên nhíu mày đi tới trước mặt Quân Vô Tà, vẻ mặt sốt sắng.

Quân Vô Tà chỉ lạnh nhạt gật đầu đáp lại, không thèm để ý đến thái độ khó chịu của thiếu niên kia.

“Giới linh hệ gì?” Thiếu niên kia lại hỏi.

“Hệ thú”.

“Hừ!” thiếu niên khẽ chửi rủa một tiếng, quay đầu lại nói với thiếu niên dẫn đầu đám tân sinh, nói: “Ta là khí linh, tên nhóc này ta gánh không nổi”.

Thiếu niên dẫn đầu có chút không kiên nhẫn cau mày, thông thường người hướng dẫn tân sinh phải có cùng hệ giới linh với tân sinh, không cùng hệ giới linh hay không cùng phương pháp tu luyện, dù có mang danh là hướng dẫn đi chăng nữa thì cũng không thể chỉ dạy được bất cứ thứ gì về phương pháp tu luyện linh lực.

Những tân sinh đã chọn được nhóm đều không có ý tốt mà mỉm cười chế giễu Quân Vô Tà bị bỏ lại còn mỗi một mình.

Trong lòng bọn họ ban đầu vốn còn có đôi chút ngưỡng mộ xen lẫn đố kỵ với Quân Vô Tà, nhưng giờ phút này tất cả đều hóa thành cười nhạo.

Cho dù tên nhóc này may mắn được Cố Ly Sinh nhìn trúng thì đã sao? Lúc này không phải đang bị các sư huynh ghét bỏ hay sao.

Một đám thiếu niên đang hả hê cười thầm trong bụng.

Trước sự chê cười của đám tân sinh và sự ghét bỏ của thiếu niên kia, Quân Vô Tà không hề nhúc nhích, chỉ đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía họ, đáy mắt không có bất kỳ sự dao động nào.

“Thú linh? Vậy thì giống với hệ giới linh của ta rồi!” Một giọng nói sang sảng từ trong đại điện vang lên, chỉ thấy ngay sau đó là một thiếu niên khí chất vô cùng hiên ngang, khuôn mặt anh tuấn, vóc dáng cao lớn, ánh nắng xuyên qua từng bước chân tiến vào đại điện, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân, vừa nhìn thấy liền khiến người ta có cảm giác thân thiết bội phần.

Đám đệ tử ở trong đại điện vừa nhìn thấy thiếu niên kia xuất hiện, trên mặt đồng loạt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Còn đám tân sinh thì không biết thiếu niên kia là ai, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng cạnh sư huynh của mình, im lặng không hé răng nửa lời, chỉ dám nhìn theo người kia đang bước nhanh về phía họ, một thiếu niên với nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.

“Phạm sư huynh! Sao huynh lại ở đây?” Thiếu niên kia còn đang mải nghĩ lý do từ chối việc tiếp quản Quân Vô Tà, vừa nhìn thấy thiếu niên cao lớn liền ngây cả người, đáy mắt lộ rõ vẻ bối rối.

Phạm Cẩm khẽ cười một tiếng, giơ tay lên vỗ vỗ bả vai của thiếu niên kia, nói: “Các ngươi đến tiếp đón các sư đệ sư muội, đương nhiên ta cũng muốn đến xem.”

Nói xong, ánh mắt Phạm Cẩm liền hướng về phía Quân Vô Tà đang bị bỏ lại một bên, ánh mắt của hắn không hề có chút gì khinh thường, chỉ nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới rồi nói: “Ngươi vẫn chưa được sư huynh nào thu nhận sao?”

Quân Vô Tà thoáng nhìn qua Phạm Cẩm, không hề có ý định mở miệng đáp lại.

Mà trong cơ thể nàng, Hắc Miêu đang không ngừng giơ móng vuốt cào cào.

Thu nhận cái gì chứ!

Chủ nhân của ta lại cần người khác phải thu nhận sao!

Thiếu niên vừa từ chối nàng thì ho khan một tiếng, nói: “Phạm sư huynh, không phải ta không muốn thu nhận hắn, mà là... Thực ra hệ giới linh của ta và hắn không giống nhau, có thu nhận thì cũng chỉ là dạy hư học sinh thôi!” Vốn dĩ thái độ vừa rồi của hắn là cao ngạo và ghét bỏ, vậy mà trước mặt Phạm Cẩm đều hóa thành ý tốt. 

Phạm Cẩm cười khoát tay một cái, nói: “Việc này ngươi không cần phải bận tâm nữa, nếu như hệ giới linh của ngươi và hắn đã khác nhau như thế, vậy giao tiểu tử này cho ta chỉ dẫn là được rồi, lâu rồi ta cũng chưa thu nhận sư đệ.”

Phạm Cẩm nói xong, liền quay về phía Quân Vô Tà, đáy mắt ẩn chứa nụ cười thân thiện.

“Cái gì? Phạm sư huynh… Huynh… Huynh định thu nhận hắn sao?” Thiếu niên kia kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, nghi ngờ không biết có phải lúc nãy mình đã nghe nhầm rồi không.

“Đúng vậy! Ta thấy tiểu tử này rất vừa mắt, tự nhiên muốn thu nhận thôi!” Phạm Cẩm nở nụ cười ôn hòa.