Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 390: Nhập học (6)




Ta sẽ chữa khỏi cho nó.” Quân Vô Tà hé mắt. Trước khi tới học viện Phong Hoa, nàng vẫn chưa hoàn toàn nghĩ ra cách, chỉ có thể dựa vào nước suối trời, nhưng lại được tận mắt chứng kiến thuật phục linh của Cố Ly Sinh, Quân Vô Tà phần nào đã có ý thức ghi nhớ thuật phục linh trong đầu.

Hắc Miêu chỉ cọ cọ vào lòng bàn tay Quân Vô Tà.



Ngày sát hạch cuối cùng ở học viện Phong Hoa cũng đã kết thúc. Phần lớn thanh niên ở đây được trúng tuyển vào phân bộ, chỉ có một số người được gia nhập bản bộ.

Quân Vô Tà và với mười mấy người cùng nhau gia nhập bản bộ, chỉ là từ đầu đến cuối, nàng bị mọi người xung quanh xa lánh, lúc nào cũng đi ở cuối hàng.

Trước hôm Quân Vô Tà được Cố Ly Sinh để mắt tới, những thanh niên ở đây đã sớm lan truyền ra, có thể gia nhập được vào bản bộ đều phải là những người vô cùng tài năng. Bọn họ ngay từ khi còn nhỏ đã rất tự lập, vào được học viện Phong Hoa, ai nấy đều có suy nghĩ trong đầu là phải gia nhập được phân viện Phục Linh. Nhưng không ngờ rằng, vị trí ấy lại bị một tên tiểu quỷ tầm thường tước mất, đương nhiên có chút không cam lòng.

Dẫn đầu đoàn học sinh vào học viện là một thiếu niên khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, trước ngực có đeo miếng ngọc bội khắc hình ba ngôi sao, dọc đường đi không hề mở miệng lấy một lần, ngay cả khi có một thiếu niên khác đến bắt chuyện thì cũng bị ánh mắt lạnh băng của hắn ta dọa cho phát sợ.

Học viện Phong Hoa không hổ danh là một trong ba học viện hàng đầu, kiến trúc ở mỗi nơi trong trường đều xa hoa lộng lẫy đến mức khó tin, nhưng cái sự xa hoa ấy lại không hề có vẻ gì là phàm tục, mà ngược lại bầu không khí ở đây rất trong lành. Mỗi nơi đi qua, ánh mắt mỗi tân sinh đều chưa từng nhàn rỗi mà nhìn ngắm tất cả mọi thứ xung quanh, hận không thể ngay lập tức thu hết những gì vừa nhìn thấy ở học viện vào trong trí nhớ.

Sau khi dẫn mọi người đến một điện, thiếu niên dẫn đường bỗng nhiên dừng lại, hắn quay lại và nhìn vào đám đông thiếu niên đang đứng đằng sau, mặt không chút thay đổi nói: "Những tân sinh vào trường, sẽ có sư huynh sư tỷ đến chỉ dẫn các ngươi".

Thiếu niên kia vừa nói xong, từ phía đại điện đằng sau bỗng xuất hiện hơn mười thiếu niên diện mạo tuấn tú, trước ngực ai nấy đều đeo ngọc bội. Bọn họ cũng chỉ khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, trên mỗi miếng ngọc bội đeo ở trước ngực đều có khắc hình ba ngôi sao.

Học viện Phong Hoa trước nay luôn rất quy củ, đều là giao tân sinh cho các học sinh cũ làm quen một lượt, đương nhiên điều này chỉ là giới hạn đối với các đệ tử có thể dễ dàng vượt qua kỳ sát hạch đầu tiên, được gia nhập vào bản bộ, còn đối với những người từ phân bộ thăng lên thì sẽ không có đặc quyền này.

Ai nấy đều hiểu rằng, sau này phần lớn thời gian đều sẽ phải dựa vào các sư huynh, nên không khỏi hưng phấn mà ngẩng cao đầu, dùng ánh mắt đầy hy vọng hướng về phía các thiếu niên đang đứng trước mặt.

“Đây chính là những tân sinh của năm nay sao? Chẳng có gì đặc biệt!” một thiếu niên trước ngực đeo ngọc bội uể oải ngáp một cái, nhìn những những tân sinh trước mặt này, hắn chỉ thấy vô cùng phiền phức.

Chỉ dẫn tân sinh, nghe thì có vẻ hấp dẫn nhưng trên thực tế lại là việc mà các đệ tử như hắn không muốn làm nhất.

Những tân sinh bước vào học viện Phong Hoa, về cơ bản là không biết gì về quy tắc trong trường. Thế nên bọn họ không chỉ sẽ phải giải thích từng thứ một mà còn phải phân chia thời gian tu luyện của bản thân để chỉ dẫn cho những tân sinh. Việc này đối với họ mà nói vừa nhàm chán lại vừa lãng phí thời gian, mà một khi họ đã nhận trách nhiệm tiếp quản thì sẽ phải mất ít nhất hai năm để có thể đá thứ phiền phức ấy đi.

Nếu như không bị chọn trúng, bọn họ chắc chắn sẽ không nguyện ý mà đi tiếp nhận mớ phiền phức này.

Bởi, vì những lí do đó mà tất cả đệ tử ở học viện Phong Hoa không có một chút cảm tình nào dành cho tân sinh, trên mặt càng không nên nhắc tới cái gì mà thần sắc tốt.

Trong đầu luôn luôn tâm niệm chết sớm đầu thai sớm nên các đệ tử của học viện Phong Hoa này đành tiện tay chỉ một tên đệ tử mới mà mình thấy có vẻ vừa mắt.

Phương thức lựa chọn của bọn họ thực ra rất đơn giản, lấy độ tuổi làm chuẩn, tuổi càng lớn thì họ càng bớt lo, còn nếu như quá nhỏ thì chỉ càng gây thêm phiền phức cho họ mà thôi.