Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 347: Sống sót (3)




Trong nháy mắt, ngoại trừ Túy Liên, mọi người đều bị luồng sáng ấy đẩy ra!

“Dựa vào các ngươi! Chưa đủ bản lĩnh giết ta.” Người đàn ông cười lạnh lùng, đáy mắt nhóm lên vẻ giận dữ, hắn chưởng vào bụng Túy Liên, mặt của Túy Liên hiện vẻ đau khổ. Chỉ thấy vô số ánh sáng từ cơ thể Túy Liên tỏa ra, trong nháy mắt, Túy Liên không còn động đậy, lửa xanh khắp người đã tiêu tan, thân thể hóa thành những hạt tinh quang, trở thành một đóa Thương Ngự Tuyết Liên trong tay của người đàn ông kia.

Nện đóa Thương Ngự Tuyết Liên không còn sức sống đó vào người Quân Vô Tà, người đàn ông áo trắng cười lạnh lùng: “Ta sẽ cho các người cái chết đau khổ tột cùng.”

Quân Vô Tà nằm bất động dưới đất, nhìn Thương Ngự Tuyết Liên lăn dài trên mặt, vốn dĩ là đóa hoa trắng không tì vết, xinh tươi thuần khiết, bây giờ đã trở nên khô héo, mất đi hơn nửa số cánh hoa, dường như có thể tàn bất cứ lúc nào.

“Ngươi vẫn chưa kết thúc?” Bỗng nhiên vang lên một cái âm thanh lạnh lùng, người đàn ông áo xám bị Dạ Sát quấn lấy bước chân đã xuất hiện trước mắt mọi người, một tay hắn đang túm lấy Dạ Sát máu me đầm đìa.

“Hoạt động một chút thôi, sắp kết thúc rồi.” Người đàn ông áo trắng hé mắt nói.

Người đàn ông áo xám không kiên nhẫn khẽ hừ một tiếng.

Đột nhiên, Dạ Sát bị ngất đi đã cử động lại!

Hắn cố gắng thoát khỏi tay người đàn ông áo xám, huyết dịch toàn thân tập trung vào lòng bàn tay hắn, một đường hào quang tạo thành từ huyết dịch đột nhiên tấn công về phía người đàn ông áo trắng, một phát đâm xuyên lồng ngực người đàn ông áo trắng.

Dạ Sát dùng hết sức mạnh còn lại, thả một con rắn khổng lồ màu đen ra, con rắn đó tích tắc bơi đi, dùng đuôi cuốn theo những người đang nằm dưới đất!

“Đại tiểu thư! Ta đưa các người đi!”

Vừa lúc âm thanh Dạ Sát thốt ra, trong nháy mắt, cơ thể của hắn nổ tung! Sức nổ mạnh mẽ kéo theo người đàn ông áo xám gần đó vào trong vụ nổ!

Trong tích tắc!

Núi đất rung chuyển!

Hắc Xà mang theo Quân Vô Tà và những người khác lao xuống núi với tốc độ nhanh nhất!

Gió loạn tứ phía, xen lẫn mùi máu tanh nồng nặc, vụ nổ của Dạ Sát tạo thành làn sương màu máu bao phủ cả ngọn núi.

Quân Vô Tà được Hắc Xà dùng đuôi quấn lại, trong lòng ôm lấy Thương Ngự Tuyết Liên đã khô héo, nhìn chằm chằm vào làn sương máu của vụ nổ.

Mãi đến lúc Dạ Sát tự nổ, nàng cũng không biết tên của người này, rốt cuộc là cái gì...

Không chống cự nổi linh hồn bị thương nặng, Quân Vô Tà lâm vào tình trạng ngủ mê.



Không biết đã ngủ bao lâu, Quân Vô Tà bừng tỉnh trong giấc mơ.

Làn sương máu đó đã in sâu trong đầu nàng, nàng dường như lại trở về với mảnh đất chết chóc đó.

“Cô tỉnh rồi!” Một tiếng gọi mềm dịu thình lình vang bên tai Quân Vô Tà, Quân Vô Tà ngước nhìn, ra là một thiếu nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh giường, đang nhìn nàng một cách ngạc nhiên với cặp mắt mở to long lanh như nước.

Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, nàng không cảm nhận thấy sự nguy hiểm từ người thiếu nữ này, đôi mắt nàng rủ xuống, phát hiện bên cạnh là một bóng dáng nhỏ nhắn, quen thuộc.

Hắc Miêu trầm trầm ngủ, trên người quấn vòng quanh mấy tầng băng vải, thân thể nho nhỏ cuộn thành một cục, tựa ở bên gối Quân Vô Tà.

"Lúc đầu sư phụ muốn mang nó đi trị liệu, nhưng nó lại không muốn rời khỏi cô nửa bước, nhưng cô yên tâm, sư phụ đã ổn định linh hồn của nó, nghỉ ngơi thêm một thời gian sẽ khỏe thôi." Cô gái đáng yêu chú ý tới ánh mắt Quân Vô Tà, cười híp mắt nói lời trấn an.