Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 438




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Nàng nhìn về phía Mộ Khinh Ca, tựa hồ không thể tin được. Thiếu niên trạc tuổi nàng cư nhiên có thể tạo thành động tĩnh lớn như vậy!

Mộ Khinh Ca mỉm cười: "Trang chủ muốn lấy ta ra để đổi thưởng sao?" Nàng âm thầm lặng lẽ chuẩn bị, tùy thời tiến vào trạng thái chiến đấu.

"Vô Cấu sơn trang không tranh quyền thế, làm như vậy đối với ta có chỗ tốt gì? Lại nói, ngươi cũng coi như là ân nhân ta, ta tuyệt sẽ không lấy oán trả ơn. Ta chỉ là muốn biết, ngươi rốt cuộc là người nào?" Cung Tuyết Nhai lập tức biểu lộ thái độ của mình.

Cung Giáng Tuyết cũng khôi phục lại khỏi khiếp sợ, mở miệng nói: "Mộ công tử yên tâm, Vô Cấu sơn trang tuyệt sẽ không làm chuyện thất tín bội nghĩa."

"Huống chi Vạn Kiếm Phong còn không thể làm gì được ngươi, ta có thể bắt ngươi sao?" Cung Tuyết Nhai lại bồi thêm câu, cười khổ nói: "Ta chưa ngốc đến nỗi lấy trứng chọi đá. Kết cục của Vạn Phong thành ở ngay trước mắt, chẳng lẽ ta không lo lắng Vô Cấu sơn trang sẽ biến thành Vạn Phong thành thứ hai sao?"





Mộ Khinh Ca nhẹ giương khóe miệng. Nụ cười mang theo vài phần tự tin và đường hoàng, tựa hồ điều Cung Tuyết Nhai lo lắng đích xác có khả năng trở thành sự thật.

Nhưng mà, nàng bây giờ căn bản không có một chút linh lực nào.

"Có thể lấy sức một mình quấy Vạn Phong thành đến long trời lở đất, hơn nữa gϊếŧ chết trưởng lão Luyện Đúc Tháp, trọng thương Hắc Mộc trưởng lão Vạn Thú Tông. Sự tích như vậy tuyệt không phải người bình thường có thể làm được. Hiện giờ ngươi ở Nhung quốc đã xem như là công địch, chẳng lẽ ngươi không sợ sao? Hay là nói ngươi căn bản không phải người Nhung quốc, cho nên không quan tâm?" Cung Tuyết Nhai trực tiếp hỏi.

Mộ Khinh Ca cười nói: "Ta xác thực không phải người Nhung quốc. Chỉ là biến thành địch của cả Nhung quốc không phải điều ta muốn. Nếu đối phương muốn mạng ta, ta không thể bởi vì sợ hãi mà thúc thủ chịu trói."



"Vậy... Vậy dám hỏi Mộ công tử đến từ nơi nào? Là Địch quốc, Vũ quốc... Không, Vũ quốc không có khả năng. Thế lực Vạn Thú Tông trải rộng Vũ quốc, nếu ngươi là người Vũ quốc hẳn sẽ không chính diện xung đột với Vạn Thú Tông. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ ngươi là người Thánh Nguyên đế quốc! Là một thế gia đệ tử!" Cung Tuyết Nhai càng nói về sau, ngữ khí càng kích động.

Tựa hồ xác minh suy đoán của mình, ánh mắt nàng sáng ngời, bổ sung: "Đúng rồi! Thám tử trở về còn nói, ngươi dùng thân phận trưởng lão tổng viện Dược Tháp tiến vào Vạn Phong thành. Ngươi quả thật là trưởng lão Dược Tháp?"

Cung Tuyết Nhai nói một hồi, Mộ Khinh Ca chỉ mỉm cười không nói.

'Trưởng lão Dược Tháp? Hắn trẻ tuổi như vậy! Cư nhiên có thành tựu như thế, đây là nhân vật thiên tài của Thánh Nguyên đế quốc sao?' Cung Giáng Tuyết khiếp sợ trong lòng.



Chờ Cung Tuyết Nhai nói xong, thời điểm Cung Giáng Tuyết khiếp sợ, Mộ Khinh Ca mới lảng tránh mấy vấn đề này: "Trang chủ rốt cuộc muốn nói gì?"

Cung Tuyết Nhai giờ phút này đã bình tĩnh lại, nàng không quên ước nguyện ban đầu của mình.

Nàng nhìn nữ nhi, phảng phất hạ quyết tâm, nói với Mộ Khinh Ca: "Không biết Mộ công tử hiện giờ đã có hôn phối chưa?"

Vấn đề này...

Ánh mắt Mộ Khinh Ca hơi tối, nói thật: "Trong nhà đã có thê thất." Nàng đích xác cho Liên Liên thân phận thê tử, nói như vậy không phải nói dối.

"Đã có thê thất..." Nghe thấy đáp án này, Cung Giáng Tuyết thấp giọng nỉ non một lần, giọng nói tràn đầy mất mát.

Thậm chí, cặp mắt thu thủy của nàng đều ảm đạm xuống.

Nhưng Cung Tuyết Nhai vẫn chưa thất vọng, mà bình tĩnh nhẹ gật đầu: "Lấy tài mạo của Mộ công tử, thú thê sớm là chuyện bình thường." Nói xong, nàng nhìn về phía con gái, đột nhiên hỏi: "Mộ công tử, ngươi cảm thấy nữ nhi của ta thế nào?"
Mộ Khinh Ca thở dài trong lòng.

Nàng đã đoán được Cung Tuyết Nhai muốn nói cái gì rồi.

Nàng đứng lên, nói với Cung Tuyết Nhai và Cung Giáng Tuyết: "Thiếu trang chủ mọi thứ đều tốt, chỉ là ta từng hứa hẹn kiếp này chỉ cưới một thê, vĩnh viễn không nạp thiếp. Cho nên..."

"Không thể tưởng được Mộ công tử còn là người si tình." Cung Tuyết Nhai cảm thán, trong giọng nói không giấu được tiếc hận.

Nàng dường như không chịu từ bỏ, lại nói: "Mộ công tử là trưởng lão Dược Tháp, vậy khẳng định là Luyện Đan sư. Làm Luyện Đan sư có thể sử dụng dị hỏa để luyện đan, chỉ sợ là cùng chung mộng tưởng. Nếu ta nguyện ý lấy dị hỏa làm của hồi môn thì sao? Ngươi có nguyện thay đổi lời thề?"

"Mẫu thân!" Phản đối đầu tiên không phải Mộ Khinh Ca, mà là Cung Giáng Tuyết.

Nàng bội phục lời thề ước của Mộ Khinh Ca với thê tử, càng không muốn dùng bộ dáng thấp hèn gả vào Mộ gia.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca đảo qua Cung Giáng Tuyết, nói với Cung Tuyết Nhai: "Trang chủ, không biết ta có thể nói chuyện riêng với ngài vài câu được không?"

Cung Tuyết Nhai vui vẻ, nói với Cung Giáng Tuyết: "Giáng Tuyết, con ra ngoài trước đi."

Cung Giáng Tuyết nhíu mày kháng nghị: "Mẫu thân, con không gả." Nàng cũng có tôn nghiêm, hôm qua Mộ Khinh Ca đã từ chối, hôm nay lại từ chối thêm một lần. Chẳng lẽ còn muốn nàng tiếp tục cầu gả sao?

Thanh âm Cung Tuyết Nhai nghiêm khắc hơn vài phần: "Con ra ngoài trước đi."

Cung Giáng Tuyết thấy không thể khuyên can mẫu thân, đành nói với Mộ Khinh Ca: "Mộ công tử, ta kính nể huynh. Huynh không cần vì bất kỳ nguyên nhân gì mà vi phạm tâm ý của mình."

Dứt lời nàng nhìn mẫu thân thật sâu, mới xoay người rời khỏi đại điện.

Chờ Cung Giáng Tuyết rời khỏi, Cung Tuyết Nhai nói với Mộ Khinh Ca: "Quy củ của Vô Cấu sơn trang, nói vậy Mộ công tử đã nghe qua. Ta hy vọng có thể tìm một hôn phu đáng tin cậy cho Giáng Tuyết, cũng hy vọng người này có thể giải trừ lời thề của Vô Cấu sơn trang, có thể chiếu cố Giáng Tuyết cả đời. Ta không muốn nó lại đi vào con đường của tổ tông và ta. Mộ công tử là người trong rồng phượng, ta tin tưởng ngươi có thể làm được."
Mộ Khinh Ca sau khi nghe xong, lại lắc đầu: "Trang chủ, ta muốn nói không phải là hôn sự của lệnh ái. Lệnh ái có quyền lựa chọn người mình thích, cùng nam tử mình thương cả đời, mà ta không phải là lựa chọn của nàng. Nàng muốn, ta không cho được."

"Chỉ bởi vì nguyên nhân thê tử ngươi sao?" Cung Tuyết Nhai vội vàng nói.

"Cũng không phải, nguyên nhân ở bản thân ta." Mộ Khinh Ca nói.

"Vậy ngươi muốn nói với ta điều gì?" Cung Tuyết Nhai có chút không vui chau mi.

Mộ Khinh Ca coi như không nhìn thấy mặt nàng không vui: "Điều ta muốn nói chính là vì sao chỉ có phu quân các đời Trang chủ mới có thể được một lần cơ hội thu phục Bạch Cốt Yêu Diễm?"

Nàng vừa dứt lời, hai con ngươi Cung Tuyết Nhai bỗng chốc co rụt lại, sau đó thoải mái cười nói: "Ta biết nha đầu kia sẽ tìm ngươi. Cũng tốt, nếu đã nói thẳng ra rồi, ta cũng không giấu giếm."
Nói xong, nàng trầm mặc xuống, như đang sửa sang lại câu nói trong đầu.

Lát sau, nàng chậm rãi nói đến bí văn có quan hệ với Cung gia mấy nghìn năm.

"Rất lâu trước kia, trên mảnh đất tuyết, Cung gia có một vị tiểu thư bị hôn phu vứt bỏ, mới nghĩ tới tự sát ở đây. Lại trong lúc vô tình gặp một cao nhân, được cao nhân hết sức trợ giúp. Sau đó, nàng cùng vị cao nhân ấy sinh sống hơn nửa tháng trên đất tuyết, nàng kể chuyện mình gặp phải, cũng giận dỗi nói nam tử trong thiên hạ không thể tin. Nam tử chỉ coi nữ nhân như công cụ sinh dục. Nếu có một ngày nàng có thể quật khởi, cũng muốn coi nam tử như công cụ sinh sản..."

Cung Tuyết Nhai cười khổ một chút, lắc đầu tự giễu: "Không nghĩ tới, nguyện vọng của nàng ấy đạt thành rồi. Vị cao nhân kia thực hiện nguyện vọng cho nàng, giúp nàng xây dựng nên Vô Cấu sơn trang, để nàng trở thành nữ vương ở đây. Hơn nữa, vị cao nhân hạ cấm chế xuống, phu quân Trang chủ sau khi hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường thì phải rời đi, sinh hạ nam tử cũng phải mang theo cùng. Điều kiện như vậy có lẽ hà khắc quá mức, cao nhân sợ các nam nhân không muốn tới cửa, vì thế bày cấm chế, chỉ cần kết phu thê với Trang chủ các đời Vô Cấu sơn trang thì sẽ có được một cơ hội thu phục Bạch Cốt Yêu Diễm. Tham lam là nguồn gốc của tội lỗi, cao nhân tin tưởng chỉ có lợi dụ như vậy, Vô Cấu sơn trang sẽ không mất truyền thừa. Tựa hồ, hắn nhận định không ai có thể mang Bạch Cốt Yêu Diễm đi."
Mộ Khinh Ca nghe vậy nhíu mày, cảm thấy hai kẻ định ra quy củ này đúng là có tâm lý biếи ŧɦái!

Cấm chế khảo nghiệm nhân tính, mà nhân tính cố tình lại không chịu được khảo nghiệm.

 "Không phải phu thê, thì không thể tiếp xúc Bạch Cốt Yêu Diễm sao?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Đây mới là vấn đề mấu chốt.

Cung Tuyết Nhai nhìn về phía Mộ Khinh Ca, thần sắc có chút phức tạp. Thiếu niên trước mắt chưa bao giờ che giấu độ hiếu kỳ với Bạch Cốt Yêu Diễm, nhưng lại từ chối cưới nữ nhi nàng: "Bởi vì muốn tiến vào cửa động đặt Bạch Cốt Yêu Diễm, phải cần phu thê hai người mới có thể mở ra."