Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 437




Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Mộ công tử, huynh nguyện ý cưới ta không?"

Lời nói của Cung Giáng Tuyết đột ngột tới không kịp phòng bị.

Khiến Mộ Khinh Ca chấn động bay hết ba hồn bảy phách!

Sao tự nhiên lại bàn đến chuyện cưới hỏi thế? Hai người rõ ràng quen biết chưa đến một ngày đi! Lại nói, bình thường ân cứu mạng đều là người bị cứu lấy thân báo đáp, sao tới Vô Cấu sơn trang thì trái ngược, biến thành người cứu đi lấy thân báo đáp?

Mộ Khinh Ca hoang mang đến im luôn.

Cung Giáng Tuyết rũ mắt, hàng mi dài che khuất cảm xúc trong mắt nàng.

Nàng không dám nhìn ý nghĩ chân thật của Mộ Khinh Ca giờ phút này, chỉ thấp giọng nói: "Quy củ sơn trang, chỉ có phu quân nhiều đời Trang chủ mới có thể tới chỗ Bạch Cốt Yêu Diễm, có cơ hội thử một lần."

'Thì ra là thế.' Mộ Khinh Ca cuối cùng đã hiểu. Nàng lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Cung Giáng Tuyết chân thành nói: "Nếu quy củ là thế, vậy thì Thiếu trang chủ không cần vì giúp ta mà ủy khuất mình."





Cung Giáng Tuyết bỗng chốc ngẩng đầu. Cặp mắt đẹp tựa thu thủy nhìn về phía nàng, trả lời rõ ràng từng chữ: "Ta không cảm thấy đây là ủy khuất."

Mộ Khinh Ca trầm mặc.

Cung Giáng Tuyết sẽ yêu nàng?

Coi như Cung Giáng Tuyết chính mình thừa nhận, nàng cũng sẽ không tin tưởng.

Thích một người, tuy không cần nói lý do, nhưng dù sao cũng phải cần có quá trình nhân quả. Tổng không có khả năng cứ như vậy mà thích, còn nguyện ý trả giá như thế.

Nàng là hạng người gì, nửa chính nửa tà, lúc tốt lúc xấu. Cung Giáng Tuyết còn không hiểu rõ, đã có thể dễ dàng nói lời yêu sao?

Trong lòng Mộ Khinh Ca bị một đoạn cảm tình dây dưa không rõ, cắt bỏ không được. Căn bản không tin Cung Giáng Tuyết sẽ vì thấy một mặt của mình mà yêu mình.

"Nếu Bạch Cốt Yêu Diễm bị thu phục, sẽ dẫn đến cái gì?" Mộ Khinh Ca đột nhiên hỏi.



Cung Giáng Tuyết bình tĩnh trả lời: "Nếu Bạch Cốt Yêu Diễm bị mang đi, vậy lời hứa năm đó tổ tiên ta đáp ứng vị tiền bối kia sẽ bị đánh vỡ. Vô Cấu sơn trang có thể giải tán, người trong sơn trang bao gồm Trang chủ có thể tự do lựa chọn ra ngoài sống."

Mộ Khinh Ca mím môi nói: "Xem ra, Bạch Cốt Yêu Diễm đối với các ngươi mà nói không chỉ vinh quang, mà còn là xiềng xích."

Xiềng xích?

Cung Giáng Tuyết sửng sốt, tựa như đang gặm nhấm những lời này của Mộ Khinh Ca.

Nói thật chính xác.

"Vậy nếu ta có thể lấy đi Bạch Cốt Yêu Diễm, lời thề bị phá, ngươi cũng không phải lo lắng gì. Chỉ có phu quân của Trang chủ mới bị thôi đúng không?" Mộ Khinh Ca dẫn dắt.

Hàng mi thanh tú của Cung Giáng Tuyết hơi chau, như đang tự hỏi lời Mộ Khinh Ca nói.

Giây lát, nàng nói: "Nhưng quy củ ở trước mắt đấy, sao có thể phá?"



'Tâm tư cô nương này thật tỉnh táo!' Mộ Khinh Ca than một câu. Vốn định nói lái dẫn người ta một vòng, không ngờ lại thất bại.

Cảm giác thất bại quanh quẩn trong lòng Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca trầm mặc một lát, trong lòng suy tư: Nếu Vô Cấu sơn trang có quy củ như vậy, tất có thêm lệnh cấm gì đó. Tổng không có khả năng chỉ là lời nói suông.

Vậy làm sao bây giờ? Thật sự phải cưới Thiếu trang chủ Vô Cấu sơn trang sao?

Nhưng nàng vốn là nữ, sao có thể cưới một nữ tử khác?

Mộ Khinh Ca lắc lắc đầu, nói với Cung Giáng Tuyết: "Vậy đa tạ hảo ý của Thiếu trang chủ. Ta không thể vì Bạch Cốt Yêu Diễm mà hủy hoại hạnh phúc cả đời của Thiếu trang chủ."

"Mộ công tử không cần để tâm, ta đường đột nói chuyện này vốn là không đúng. Nếu đã vậy, ta về trước, không quấy rầy Mộ công tử nghỉ ngơi." Cung Giáng Tuyết mỉm cười, sau đó đeo khăn che mặt lên trước mặt Mộ Khinh Ca, rồi xoay người rời đi.
Mộ Khinh Ca không chú ý tới lúc nàng quay người, trong mắt toát ra sự mất mát.

...

Mộ Khinh Ca tu luyện cả đêm.

Tuyết ở Vô Cấu sơn trang rơi xuống suốt đêm. Khi Mộ Khinh Ca ra cửa phòng, ý xuân tràn ngập trong viện cũng biến thành tuyết phủ trắng xóa.

Hai tiểu nha hoàn hầu hạ trong viện ngây thơ nghịch ngợm, chơi tuyết đến là vui vẻ.

Thấy Mộ Khinh Ca đi ra, mới vội ném quả cầu tuyết đã vo tròn xuống, chạy đến trước mặt Mộ Khinh Ca.

Kỳ thật, Mộ Khinh Ca cũng không cần các nàng hầu hạ.

Nhưng vẫn tùy ý để các nàng bưng nước ấm, dâng bữa sáng thanh đạm.

Vừa dùng xong, Thải Vi đã xuất hiện trước cửa viện.

Nàng khom người hướng Mộ Khinh Ca, mới nói: "Mộ công tử, Trang chủ chúng ta cho mời. Thiếu trang chủ cũng đi, sai nô tỳ tới đón ngài."

Mộ Khinh Ca nhẹ lau khóe miệng, mới đứng lên, nói với nàng: "Vậy phiền dẫn đường."
Nói vậy là người Vô Cấu sơn trang phái đi tìm hiểu Vạn Phong thành đã trở lại.

Mộ Khinh Ca bình tĩnh tự nhiên đi theo Thải Vi đến đại điện sơn trang. Quả nhiên người bên trong ngoại trừ hai mẹ con Cung Tuyết Nhai chính là người được phái đi tìm hiểu tin tức kia.

Thấy Mộ Khinh Ca đi vào, Cung Tuyết Nhai mới nói với người nọ: "Trên đường vất vả, ngươi trước hết đi xuống nghỉ ngơi đi."

Người nọ khom người lui xuống, chỉ là thời điểm đi ngang qua Mộ Khinh Ca, mang theo vài phần hiếu kỳ nhìn mấy lần.

Cũng chính là vì mấy lần nhìn này, làm cho Mộ Khinh Ca biết có một số việc, Cung Tuyết Nhai đã biết.

Hơi suy tư, Mộ Khinh Ca mỉm cười không hề để ý.

"Mộ công tử mời ngồi." Cung Tuyết Nhai chỉ vào vị trí bên trái mình.

Mộ Khinh Ca nghe lời tiêu sái ngồi đến vị trí lúc trước, nhẹ phẩy một thân cẩm bào, thoải mái hào phóng, không hề xấu hổ.
Vừa ngồi xuống, nàng đã cảm giác cặp mắt nhìn chằm chằm mình. Nâng mắt nhìn, thấy đôi mắt thu thủy của Cung Giáng Tuyết.

Thải Vi hoàn thành nhiệm vụ, không có mệnh lệnh của Trang chủ, không dám ở lâu. Sau khi cúi người, liền tự động lui xuống. Trong đại điện chỉ còn lại ba người các nàng, Cung Tuyết Nhai mới nâng chung trà lên nói với Mộ Khinh Ca: "Mộ công tử, đây là loại trà mới chỉ có ở Vô Cấu sơn trang ta, có thể thanh tâm nhuận phổi, ngươi thử xem."

"Được." Mộ Khinh Ca nâng chung trà lên đặt bên môi nhấp một ngụm. Quả nhiên như lời Cung Tuyết Nhai nói, cảm giác tươi mát dễ chịu lan đến tim phổi, gột rửa tâm tình.

Dùng xong một chén trà, Cung Tuyết Nhai mới đặt xuống, chậm rãi mở miệng: "Người sơn trang phái đi Vạn Phong thành đã trở về sáng nay. Vạn Phong thành đích xác như lời Mộ công tử nói, hiện giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, lão tặc Vạn Kiếm Phong càng là sứt đầu mẻ trán. Chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không rảnh tìm tới Vô Cấu sơn trang ta gây chuyện."
Ánh mắt Mộ Khinh Ca hơi lóe, thong dong cười nói: "Có thể giải nguy cho sơn trang, ta ngay tại đây chúc mừng Trang chủ."

"Là bản Trang chủ phải đa tạ ngươi." Cung Tuyết Nhai cười nói: "Nếu ngươi không kịp thời mang tin tức đến, chỉ sợ hôm nay sẽ là một cục diện khác."

Dứt lời, nàng chuyển mắt nhìn về phía Cung Giáng Tuyết, nói: "Giáng Tuyết, con thay mẫu thân cảm tạ Mộ công tử đi."

Lông mi Cung Giáng Tuyết run nhẹ, nghe lời mẫu thân đứng lên, nghiêm túc cúi người hướng Mộ Khinh Ca: "Giáng Tuyết đa tạ ân cứu giúp của Mộ công tử đối với mẫu thân ta, đối với Vô Cấu sơn trang."

Mộ Khinh Ca đứng dậy né qua, nói với Cung Giáng Tuyết: "Chỉ là một câu mà thôi, sao đáng giá để Thiếu trang chủ và Trang chủ nhớ trong lòng như thế?"

Cung Tuyết Nhai cười đến ưu nhã, đoan trang đại khí. Nàng khẽ gật đầu với Cung Giáng Tuyết, ý bảo người sau ngồi xuống, mới dùng ánh mắt ý vị không rõ nhìn về Mộ Khinh Ca, chậm rãi nói: "Chỉ là thám tử mang về một thứ, ta không nhìn ra là cái gì. Không biết Mộ công tử có biết hay không."
"Ồ?" Hai mắt Mộ Khinh Ca hơi nhíu, nở nụ cười.

 Đầu ngón tay Cung Tuyết Nhai nhẹ phẩy trang giấy bên người nàng. Trang giấy phiêu phiêu bay giữa không trung, thế nhưng dường như có ý thức bay tới hướng Mộ Khinh Ca, trực tiếp dừng trên bàn nàng.

Mộ Khinh Ca rũ mắt, dừng trên trang giấy kia.

Phía trên vẽ một bức họa, gương mặt có hai ba phần tương tự với nàng. Còn viết kèm ba chữ to 'lệnh truy nã'.

Mộ Khinh Ca nhẹ cười, dùng ngón tay vén trang giấy lên, nhìn về phía Cung Tuyết Nhai: "Trang chủ muốn nói cái gì?"

Nụ cười Cung Tuyết Nhai vẫn như trước: "Mộ công tử không định giải thích chút gì sao?"

Ngay cả Cung Giáng Tuyết cũng mang theo thần sắc lo lắng trong mắt nhìn về phía nàng.

Mộ Khinh Ca câu môi cười: "Ta không có lời nào để nói."

Ánh sáng trong mắt Cung Tuyết Nhai chợt lóe, thanh âm ẩn ẩn có chút kích động: "Nói như vậy, ngươi thừa nhận người trong lệnh truy nã là ngươi? Vạn Kiếm Phong thê thảm, Vạn Phong thành hỗn loạn đều do một mình ngươi gây nên?"
Cung Tuyết Nhai nói khiến ánh mắt lo lắng của Cung Giáng Tuyết biến thành khiếp sợ.