Chơi Gian Lận
Bình đài tầng thứ mười lăm lúc này sóng lực bùng nổ ầm ầm chấn động, khí lãng càn quét tứ tung, ba nguồn lực lượng cường hãn đang hung hăng vây quét về phía Hàn Trác phía trên, trận pháp khổng lồ phía trên đỉnh đầu tựa như một cái cối xay ầm ầm vận chuyển đè ép xuống làm tăng thêm trọng lực ngăn cản bước chân của Hàn Trác, phía sau còn không ngừng có hai đạo kiếm ảnh và chưởng ấn liên tục kích phóng ầm ầm hướng Hàn Trác mà oanh kích điên cuồng, đám người này ra không hề cố kỵ, không vì ngoại hình của Hàn Trác chỉ là một đứa trẻ mười tuổi mà nương tay với hắn.
Mà lúc này Hàn Trác cũng là đang gian nan chống đỡ hàng loạt công kích và trận pháp đang đè ép xuống, cộng thêm trọng lực tràng ở tầng mười lăm đã tăng mạnh bắt đầu có ảnh hưởng trực tiếp đến hắn, làm suy giảm khả năng hoạt động trên một mảng lớn, tuy nhiên Hàn Trác vẫn cắn răng cố gạt bỏ hết nhưng công kích kia, chỉ là hắn không ngờ đến ở bên trên trận pháp lại đột nhiên thò ra một đầu quyền cự đại mang theo uy thế ngập trời bất ngờ oanh kích xuống, Hàn Trác tránh né không kịp liền bị một quyền đánh lên người làm hắn bay ra một đoạn sát với đường biên của bình đài, thiếu điều muốn rơi xuống. Hắn cố lấy lại thăng bằng để không bị rơi xuống, nhưng trong miệng lại phun ra máu tươi.
Người áo choàng đen ở tầng mười bốn thấy đắt thủ hắn liền cười ha ha hả bước chậm chạp từng bước đi lên tầng mười lăm, trận pháp to lớn trên đỉnh đầu vẫn đang vận chuyển mỗi lúc một nhanh hơn, khi người áo choàng đen này đặt chân lên đến tầng thứ mười lăm thì hắn cười lạnh một tiếng nhìn Hàn Trác, ngón tay khẽ điểm một cái lập tức từ trung tâm trận pháp lại hiện ra một đạo chưởng ấn khổng lồ hướng Hàn Trác mà phách xuống, ý đồ muốn đem tên nhóc này đánh xuống khỏi bình đài. Đột nhiên từ dưới tầng chín bắn ra một mũi chủy xé gió mang khi khí tức cuống bạo bay thẳng lên đâm xuyên qua đạo chưởng ấn to lớn kia rồi phóng thẳng lên trung tâm trận pháp, ầm một tiếng tòa trận pháp to lớn nổ tung khiến cho người áo choàng đen bị phản lực chấn cho bạo lui về phía sau, hắn kinh hãi nhìn lại tầng chính liền thấy Tôn Dương đang nhìn mình chằm chằm.
Hàn Trác đứng vững thân hình, hắn lau đi máu trên khóe miệng rồi nhìn xuống phía Tôn Dương cất tiếng cười cười nói." Cảm tạ ngươi Tôn Dương, ta thật quá sơ xuất xem nhẹ trọng lực tràn của Đấu Đài Tháp này rồi…"
" Không có việc gì? Ngươi nhanh giải quyết hắn đi rồi thong thả mà lên… Những người khác ta sẽ giúp ngươi cản…" Vừa nói Tôn Dương vừa liếc mắt nhìn hai người đang đứng song song trên bình đài với mình, hiển nhiên hắn chậm chạp không tiến lên nguyên nhân cũng là vì muốn kìm kẹp hai người này để tranh thủ cho Hàn Trác, đây là chuyện mà hai người bọn hắn trước đó đã bàn bạc với nhau sẵn, trong hai người bọn hắn chỉ cần một người có thể đi lên để giành lấy vị trí thứ nhất là được, còn một người thì đi phía sau vừa chậm rãi vừa kiềm chế những người khác. Kết quả cuối cùng nếu lấy được phần thưởng thì Bích Huyết U Tuyền sẽ thuộc về Tôn Dương còn Hàn Trác thì hứng thú với Thủy Đồ Thần Điện.
" Ha ha được, vậy để ta đá hắn xuống xong rồi tính tiếp…" Hàn Trác cười hung hăng lớn tiếng nói.
" Hắc hắc ngươi muốn đá ta xuống đài cũng đâu có dễ như vậy?..." Người áo choàng đen kia như nghe được chuyện hài cười quái dị.
" Ồ xem thường ta sao? Vậy thì ta cho ngươi thấy nha, ta rất mạnh đó…" Vừa nói xong trên người Hàn Trác bùng cháy lên một ngọn lửa màu lam, ngọn lửa cháy hừng hực nhưng lại không có một chút hơi nóng nào, mà ngược lại còn tỏa ra khí tức âm hàn lạnh lẽo đến cực độ. Hắn phiêu phù giữa bình đài huy động trường thương trong tay hóa thành một thương ảnh màu lam cự đại cắm mạnh xuống bình đài quát lớn vang dội." Hàn Băng Hỏa Diễm - Băng Phong Vạn Lý…" theo âm thanh của hắn, giữa không gian cũng bắt đầu vang lên từng tiếng răng rắc như đang bị đông kết, nhiệt độ cũng trong nháy mắt bị hạ xuống không phanh, ở trung tâm vị trí trường thương cắm xuống thì đang liên tục xoáy tròn tạo ra một tầng lốc xoáy, từ bên trong đó theo nhịp độ lốc xoáy mà bắn ra hàng tỷ mũi băng nhận dày đặc hư không, khắp bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất đâu đâu cũng có băng nhận khủng bố bao trùm, thật không chừa một kẻ hở để cho người tránh né.
Nhìn vô số băng nhận mang theo lực lượng phô thiên cái địa đang bao trùm xuống, người áo choàng đen lúc này cũng là hãi hùng kh·iếp vía hoàn toàn không có đường để tránh né, chỉ còn một cách duy nhất là nhảy ra khỏi bình đài bay xuống dưới thì may ra mới có thể thoát được. Trong tình buông này ngay cả trận pháp cũng chỉ sợ là không ngưng tụ ra kịp thời để chống đỡ. Hắn cắn răng thầm mắn Hàn Trác chơi dơ một tiếng rồi cũng tung người tự động nhảy ra khỏi bình đài, trực tiếp bỏ đi tư cách tham gia thi đấu, nếu còn gắng gượng ở lại nơi này dù không bị ti tỉ băng nhận kia xuyên thành tổ ong thì cũng bị loại hỏa diễm quái dị này đốt cho thành băng điêu.
Những người tầng dưới và khán giả bên ngoài nhìn thấy một màn này cũng bị dọa cho kh·iếp sợ không thôi, một chiêu này của Hàn Trác còn khủng kh·iếp hơn Băng Phong Bạo trước đó không biết bao nhiêu lần, một chiêu xuất ra liền áp đảo tứ phía, trên trời dưới đất đều bị phong kín không một khe hở, cộng thêm khí tức hàn băng đáng sợ như vậy quả thật quả thật muốn g·iết một cường giả Chân Vương cũng không phải chuyện khó.
Mà ở bên trong đài quan sát, Hàn Tứ là tứ thúc của Hàn Trác đang không ngừng lắc đầu cười khổ. " Cái thằng nhóc này như thế nào lại chạy đến Đấu Trường chọc phá rồi. Một mình hắn ở trên đó xuất ra lực lượng khủng bố như vân thì còn ai mà dám thi đấu nữa…"
" Tứ gia, việc này e sẽ có chút phiền phức a… Nếu để cho người khác biết tiểu thiếu gia của Hàn gia cũng nhảy vào thi đấu thì chỉ sợ là bị người ta nói chúng ta chơi ăn giang đi cài người vào đấu đài a…" Một người thanh niên là quản sự đứng bên cạnh hướng Hàn Tứ nói.
" Cái này ta cũng đã nghĩ tới rồi, chỉ có điều cái thằng ranh con này ở Đại Hàn Các không ai là không biết, cho nên chuyện mà ngươi nói sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi… Bây giờ cứ tạm thời để cục diện như vậy, cứ quan sát tiếp xem thế nào cái đã…" Hàn Tứ cũng có chút suy nghĩ đau đầu với tên tiểu ôn thần nhà mình, nếu như chuyện lần này mà có người soi đến thì khẳng định là sẽ có không ít người phẫn nộ.
Lại nói bên phía Hàn Trác, sau khi không còn rào cản thì hắn thở phào nhẹ nhõm thu lại trường thương rồi lại hướng lên tầng mười sáu cất bước nặng nề đi lên. Tôn Dương lúc này cũng đã lên đến tầng mười ba, hắn cảm nhận trọng lực tràng mỗi lúc một nặng dần khiến cho bước chân của mình cũng bắt đầu có chút khó khăn.
Tầng mười bảy, tầng mười tám, tầng mười chín tầng hai mươi…. Tầng hai mươi lăm, Hàn Trác bước lên tầng thứ hai mươi lăm này thì hắn gần như đã không còn trụ nổi nữa bước tiếp theo nữa, phải dừng lại nghĩ để lấy sức, trên trán và toàn thân hắn đã dính đầy mồ hôi hột. Trọng lực tràng ở tầng này đã tăng cường độ lên không biết bao nhiêu lần, ngay cả cường độ thân thể của một Chân Vương mà cũng không trụ nổi thì biết nó bá đạo như thế nào rồi đấy, mới tầng hai lăm mà đã vậy, nếu lên đến tầng ba mươi mà còn cố gượng thì khả năng bị trọng lực ép cho nứt vỡ xương cốt cũng không phải không có khả năng.
Lúc này ở trên Đấu Đài Tháp cũng chỉ còn lại hai người Hàn Trác và Tôn Dương, còn những người khác sau khi nhận ra hai tên này đã bắt tay nhau g·ian l·ận thì đã sớm bỏ cuộc, ngay cả hai người thanh niên nam nữ kia cũng vậy, lần cuối cùng khi bọn họ muốn bạo xuất hết lực lượng để vượt qua hắn mà đi lên, nhưng lại bị Tôn Dương cầm ra một đóa hoa sen trong suốt tỏa ra lực lượng định trụ cường đại đính tại chỗ khiến bọn họ cũng hết chỗ nói, cuối cùng đành bỏ cuộc để lại hai cái ôn thần này ăn gian chơi với nhau.