Chậm Rãi Đi Lên
" Ta nhắc lại một lần nữa trong lúc thi đấu không được phép g·iết người, một khi đặt chân lên bình đài đầu tiên mà b·ị đ·ánh rơi xuống thì lập tức bị loại… Ta tuyên bố trận đấu bắt đầu…" Tiếng hô vang của người chủ trì vừa dứt, ngay lập tức có vô số bóng người bay v·út ra hướng Đấu Đài Tháp mà bay đến, người đầu tiên đặt chân lên bình đài đầu tiên là một tên nam tử trẻ tuổi với tư thái ngạo nghễ, người này đứng hiên ngang trên bình đài vững vàng, mắt nhìn hàng loạt bóng người như dã thú đang lao đến hắn cười lạnh một tiếng lập tức hai tay như ảo ảnh trong nháy mắt đánh ra không biết bao nhiêu chưởng hướng đám người phách đi. Hắn ha ha cười to một tiếng. " Ha ha ha các ngươi muốn cùng ta tranh, đừng có mơ…" Hắn cất tiếng cười cao ngạo sau khi bức lui một đám người thì phi thân nhảy lên bình đài thứ hai, đang định nhảy lên bình đài thứ ba thì chợt sống lưng hắn lạnh buốt một trận, ở phía sau hắn đột nhiên bắn ra hàng loạt công kích như mưa rào hướng hắn mà oanh kích, có quyền có ấn có chưởng có chỉ, có kiếm khí có đao pháp, có thương ảnh có câu liêm. Ngay lập tức tên này còn chưa vui mừng được bao lâu thì đã b·ị b·ắn như chim non rụng xuống.
Một đám người theo đó cũng đồng thời bị đá văng ra khỏi bình đài, cũng theo chân tên nam tử kia trực tiếp bị loại. Lại có một người khác nhân cơ hội nhảy lên, lần này hắn rút kinh nghiệm của tên trước, đem ra bảo khí phòng hộ lợi hại lưu chuyển quanh thân để ngăn chặn công kích, thế nhưng dưới vô số ám kình lợi khí dày đặc đồng loạt công kích thì bảo khí của hắn cũng không trụ được lâu liền bị oanh đến vỡ vụn, hắn cũng rất nhanh nối bước tên kia mà rơi xuống. Ở bình đài số một và số hai trọng lực tràng vẫn còn yêu cho nên lúc này đã có rất đông người đang liên tục thi triển quyền cước tranh đấu, cứ có người lao lên thì lại có một người khác b·ị đ·ánh rơi xuống, tuy nhiên vẫn chưa có ai có thể đặt chân lên bình đài số ba, bởi vì một khi có người nhảy lên thì ngay lập tức sẽ bị hàng loạt công kích bắn rụng xuống, tình thế rơi vào đấu đá quyền cước dằn co dữ dội.
Lúc này hầu hết cường giả Chân Vương vẫn chưa có ai động thủ, bọn họ đang chờ đợi có một người đứng ra dọn đường hoặc để cho đám người kia loại bỏ bớt chướng ngại rồi mới ra tay, mà Tôn Dương cũng đồng dạng là đang đợi cái cơ hội này, hắn nhìn một đám người đang đánh đến hoa dung thất sắc bên trên mà than thở, quả thật quần ẩu đánh loạn kiểu này đúng là cách tốt nhất để tuyển ra những người mạnh một cách nhanh nhất.
Rất nhanh nửa ngày liền trôi qua, số lượng tham chiến đến mấy trăm người lúc này chỉ còn lại không đến hai mươi người, gần hai mươi người này cũng đã di chuyển đến bình đài thứ năm thì tốc độ bắt chậm lại, hiển nhiên là tác dụng của trọng lực tràng đã bắt đầu ảnh hưởng dần, đúng lúc này những cường giả Chân Vương vẫn một mực yên lặng lại đột nhiên đồng loạt xuất chiến, một một người tốc độ có thể nói là nhanh như chớp giật mà phóng đi, mỗi một người đều giống như ảo ảnh mà nhảy vọt qua từng tầng bình đài, rất nhanh một đám cường giả Chân Vương đã đứng ở bình đài số năm, còn những người trước đó bởi vì thực lực thấp hơn cho nên gần hai mươi người cũng trực tiếp bị đá xuống, đám người này chẳng qua cũng chỉ là chốt thí mở đường, hiện tại có cường giả Chân Vương xuất chiến mới là lúc đặc sắc nhất.
Nguyên một đám Cường giả ở tại bình đài số năm đối chợi khí thế gay gắt, trong đó Tôn Dương và Hàn Trác cũng đứng tại một vị trí mà cảnh giác nhìn đám người này. Lúc này hầu như trong bọn họ cũng chỉ có một mình Tôn Dương là Thiên Tướng đỉnh phong, bởi vì không ai nhìn ra cảnh giới của hắn nên cũng không chú ý mấy, đúng lúc này một người mặc áo choàng đen khẽ động thân, trong nháy mắt hắn vung tay lập tức có một tòa trận pháp hình thành đem nguyên một đám người đè ép xuống, hắn cười ha ha rồi phóng mình bay lên tầng thứ sáu. Bỗng nhiên đằng sau lại có một tiếng quát chói tai vang lên. " Hừ muốn đi không dễ như vậy đâu." theo tiếng quát lập tức có một bóng người bay xuyên qua trận pháp hướng người áo choàng đen đuổi theo, trong tay người này vừa phóng lên vừa ngưng tụ ra một đám lôi quang dày đặc hướng người phía trên oanh kích đến.
Người áo choàng đen thấy vậy cũng không loạn, hắn cười lạnh một tiếng rồi ngón tay điểm ra hư không, ngay lập tức một đám phù văn nhanh chóng ngưng tụ lại thành một cái chuông lớn đem toàn bộ công kích lôi quang kia chặn đứng, đồng thời hắn lại điểm ra một điểm chiếc chuông phù văn tức tốc ầm ầm phóng đi, một kích ngay ngắn nện thẳng lên ngực của người kia khiến hắn bay ngược xuống, có xu thế muốn rơi xuống, thế nhưng người này vậy mà ngay tại không trung hai chân điểm nhẹ liền lập tức nâng lấy thân thể lơ lửng giữa không trung, ánh mắt nhìn người áo choàng đen đầy tức giận.
Đợi cho người áo choàng đen vững vàng đứng ở tầng thứ sáu thì trận pháp bên dưới cũng nghe răng rắc hai tiếng rồi vỡ vụn, Hàn Trác là cái đầu tiên nghiến răng nghiến lợi phóng lên, hắn sách trường thương đâm xuyên ra một kích mang theo khí tức hàn băng lạnh thấu xương đông kết từ tầng thứ năm lên đến tầng thứ sáu, hàn băng tỏa ra nhiệt độ kinh người ngưng kết thành từng mũi băng phong bắn ra khiến cho người áo choàng kinh hãi tránh né điên cuồng, tiếp đó lại có mấy bóng người nhảy lên hóa ra quyền chưởng phô thiên cái địa đem băng phong của Hàn Trác đánh nát.
Lại có thêm mấy bóng người đáp xuống tầng thứ sáu, sau khi đặt chân đến bọn cảm giác trọng lực tràng ở tầng này trầm trọng hơn ở tầng năm không ít, ngay lúc những người ở tầng năm đang muốn bay lên tầng sáu thì người ở tầng sáu cũng bắt đầu đi lên tầng bảy, đúng lúc này ở từ tầng năm lại ầm ầm phóng ra hai bàn tay to lớn một vàng một đen ý đồ muốn đem đám người bên trên chặn lại không cho lên tầng bảy. " Các vị thí chủ nên đợi chúng ta cùng lên một lúc mới được a. " Ở bên dưới tầng năm vẫn đang có rất nhiều Chân Vương chưa động thủ, người vừa lên tiếng là một tên hòa thượng trung niên có vẻ mặt đạo mạo, một chưởng Kim sắc vừa rồi cũng là do hắn đánh ra.
Tôn Dương vẫn ở lại tầng năm chưa lên tiếng, hắn yên lặng nhìn những người còn lại hơi nhíu mày, bởi vì hắn cảm nhận được những người này nguyên lực trong cơ thể đang dao động cường thịnh, hiển nhiên là đang chờ đợi cơ hội để ra tay bất ngờ. Quả nhiên tên hòa thượng kia vừa mới thả mình muốn nhảy lên tầng sáu thì lập tức bị một người bên trên chém ra một kiếm lăng lệ ngăn cản không cho hắn lên, hòa thượng tuy là đã có chuẩn bị nhưng cũng trở tay không kịp liền b·ị đ·ánh văng đi, mà những người ở bên dưới cũng là nhân cơ hội đó lập tức ra tay g·iết thẳng lên tầng sáu, một kích xuất kỳ bất ý đánh ra tức tức khắc có hai người không phòng bị kịp b·ị đ·ánh văng khỏi bình đài, tiếp đó lại có bảy bóng người chia ra công kích về phía người áo choàng đen và Hàn c.
Hàn Trác cười lạnh một tiếng hắn đem trường thương cắm mạnh cuống bình đài rồi hét lớn một tiếng. " Băng Phong Bạo…" Một nguồn sức mạnh băng hàn kinh khủng chấn động ầm ầm trên bình đài, vô số hàn khí lạnh lẻo mang theo uy năng khủng bố như muốn đông kết thiên địa bắn ra bốn phương tám hướng, những người ý đồ muốn tập kích còn chưa chạm được đến người Hàn Trác thì đã bị chấn văng ra khỏi bình đài, hắn thuận thế theo đó cười ha ha mà chạy vọt lên, một mạch chạy lên đến tầng thứ chín mới dừng lại.
Ở bên ngoài ai nấy cũng đều kinh hãi nhìn Hàn Trác, đâu ai ngờ tên nhóc mười tuổi kia lại khủng bố như vậy, lại có thể phát ra một kích cực mạnh trực tiếp loại mất bốn cường giả Chân Vương.
Tôn Dương nhìn Hàn Trác đang ở tầng chín mà cũng kinh ngạc không thôi, một chiêu vừa rồi thật sự quá mạnh mẽ, nếu như lúc nãy Hàn Trác mà nổi sát tâm thì một chiêu đó cũng đủ để lấy mạng một nửa số Chân Vương ở tầng sáu rồi. Thầm suy tính một chút Tôn Dương thầm nghĩ, mấy tên cường giả Chân Vương này kẻ nào cũng có thủ đoạn rất cường hãn, nếu như trực tiếp chạy lên đó quá nhanh thì nhất định sẽ gặp phải công kích bất ngờ. Hắn lấy ra Lưu Tinh Chùy nắm trong tay thân hình bắt đầu động, hắn không trực tiếp đuổi theo đám người đi lên mà lại chậm rãi đi bằng cầu thang đi lên để thích ứng từ từ với trọng lực tràn đang tăng lên.
Chỉ là lúc này ngoại trừ Hàn Trác đang dẫn đầu leo lên tầng thứ mười thì những người khác cũng đã ở tầng thứ tám, còn bên dưới Tôn Dương cũng đã đặt chân lên tầng thứ sáu, lúc này cũng không chỉ có một mình hắn đang chậm rãi đi lên, mà còn có thêm hai người thanh niên một nam một nữ cũng trầm ổn giống như hắn chậm rãi đi lên từng bước một. Hai người này tuổi tác đoán chừng cũng chỉ ngang hàng với Tôn Dương, thế nhưng khí chất trên người bọn họ đều rất trầm ổn không loạn nhịp, bước chân vững vàng có lực ổn định.
Người thanh niên thì thanh tú ăn mặc cũng đơn giản giống như Tôn Dương, nhưng trong cái cơ thể đó lại ẩn chứa nguyên lực cực kỳ hùng hậu. Còn cô gái thì cũng không có hoa lệ, không có cầu kỳ sặc sỡ như những nữ nhân khác, gương mặt cũng được tính là xinh đẹp theo kiểu có cá tính, nàng mặc một thân y phục bó sát màu đen, mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa làm lộ rõ ngũ quan đạm mạc cùng chiếc cổ trắng ngần đầy hấp dẫn.