'Tô Mộng Dao thay lễ phục ra trả lại, đúng như dự đoán. tiền đặt cọc của cô đã bị khấu trừ.
Cô ấy cũng không có ý kiến gì dù sao lễ phục là do cô ấy làm bẩn.
Cũng may không bồi thường toàn bộ, nếu không công sức tiết kiệm tiền mấy năm của cô ấy đã vô ích rồi.
'Thấy Tô Mộng Dao không vui, Dương Phàm chỉ vào cửa hàng Gucci đối diện nói: “Đi thôi, anh mua cho em một bộ, sau này đỡ phiền phức cho em.”
Lời còn chưa dứt hắn đã kéo Tô Mộng Dao cửa hàng.
Vừa bước vào cửa, một nhân viên sales xinh đẹp đã đi tới.
Nhân viên sales mặc một bộ vest xanh, mang tất da và đi giày cao gót, trông rất xinh đẹp.
Cô ta thấy Dương Phàm mặc quần áo bình thường, không có một chút khí chất quý tộc nào thì trong lòng lập tức không vui.
Giọng cô ta không mặn không nhạt hỏi: “Hai vị muốn mua cái gì?”
Dương Phàm không chú ý tới sự thay đổi của cô ta, cười nói: “Tôi muốn xem lễ phục cho phụ nữ.”
Nhân viên sales xinh đẹp dẫn hai người đến khu lễ phục rồi đứng đó mà không nói gì, mắt thì nhìn thẳng ra cửa.
Dương Phàm nói với Tô Mộng Dao: “Em chọn đi, anh thanh toán, không cần ngại đâu.”
'Tô Mộng Dao bĩu môi, không hề ngại mà trực tiếp chọn quần áo.
Đây là khu vực xử lý hàng tồn kho, Tô Mộng Dao khó khăn lắm mới chọn được một bộ có kiểu dáng mình thích nhưng lại không có số đo vừa với cô ấy.
Nhân viên sales xinh đẹp không kiên nhẫn n: được là được rồi, dù sao cũng là hàng tồn kho giá rẻ còn đòi vừa lòng hay không nữa à.”
Dương Phàm nhìn cô ta, hỏi: “Chúng tôi có nói muốn mua hàng tồn kho à?”
Nhân viên sales xinh đẹp khinh thường cười: “Ha, loại người như hai người không phải đến đây để kiếm món hời sao, chẳng lẽ là tới mua mẫu mới? Mẫu mới rẻ nhất cũng mười mấy vạn một bộ, hai người mua nổi à?”
Dương Phàm không khỏi bật cười: “Tôi rất muốn biết, sao một người xa lạ như cô vừa nhìn đã biết tôi rất nghèo?”
Nhân viên sales xinh đẹp thấy hắn không hề khó chịu thì càng kiêu ngạo hơn: “Người như anh tôi thấy nhiều rồi, chỉ biết phùng má giả làm người mập, mua không nổi thì đừng đến.”
“Kén cá chọn canh cái gì, xuống tầng dưới mua sỉ đi 100 tệ có thể mua được hai bộ đấy.”
Tô Mộng Dao lạnh lùng nói: “Cô nói chuyện kiểu gì vậy, gọi giám đốc các cô ra đây."
Nhân viên sales xinh đẹp cười khinh thường nói: “Giám đốc của chúng tôi là người mà các người có thể gặp à? Không mua thì đi.”
Nói xong cô ta đi thẳng ra cửa rồi kêu một nhân viên sales trẻ tuổi đến.
Nhân viên sales trẻ tuổi xấu hổ cười với hai người: “Thật ngại quá, hôm qua chị Hồng vừa chia tay, xin lỗi hai vị, để tôi chọn giúp hai vị.”
Nhân viên sales trẻ tuổi nở một nụ cười non nớt, nói chuyện cũng không được tự nhiên, có lẽ là mới làm việc không lâu.
Dương Phàm khẽ mỉm cười, nói: “Cô dẫn chúng tôi đến xem mẫu mới đi.”
Cô gái vội vàng đi trước dẫn đường cho hai người.
'Tô Mộng Dao hơi tức giận nói với Dương Phàm: “Hay là thôi đi, dù sao em cũng chỉ mặc vài lần.”
Dương Phàm đương nhiên biết cô đang tức giận, cười nói: “Sao lại thôi được, người khác có thì em cũng phải có.”
“Những mẫu này đều là mẫu mới của năm nay ạ.” Vừa đến nơi cô gái đã bắt đầu giới thiệu.
Cách đó không xa mấy nhân viên sales đang tán gẫu về cô nhân viên trước đó, thỉnh thoảng lại phá lên cười.
Dương Phàm nhìn thấy màn trình diễn trên màn hình lớn, hỏi cô gái: “Cái này khá đẹp, có ở cửa hàng không?”
Cô gái nhìn thoáng qua màn hình, trả lời: “Tiên sinh, đây là mẫu được đặt may không có sẵn trong kho.”
“Một số mẫu ở đây cũng có thể đặt may theo số đo, giá khá đắt, dao động từ 100 vạn đến 300 vạn.”
Dương Phàm khẽ mỉm cười, chỉ vào màn hình nói: “Vậy thì đặt may."
Cô gái giật mình, nói năng cũng lộn xộn: “Tiên sinh, ậy hai vị chờ một chút, tôi đi lấy bản mẫu cho ngài xem.